Edit: Sahara
"Vân Tiêu!"
Khi Vân Lạc Phong ngẩng đầu, liền nhìn thấy Vân Tiêu đang chậm rãi đi tới, trên mặt nàng hàm chứa ý cười: "Thế nào?"
Khoảnh khắc nhìn thấy thiếu nữ nở nụ cười, tim Vân Tiêu bỗng nhói mạnh, tay hắn theo bản năng muốn giơ lên ôm lấy ngực mình, lại nhớ đến đang ở trước mặt Vân Lạc Phong, cho nên chỉ có thể thả tay xuống.
"Ta không giết được Bạch Túc, để hắn chạy thoát rồi!"
Bạch Túc chạy thoát?
Người nói vô tình, người nghe hữu ý!
Vừa nghe thấy lời này, sắc mặt Hồ Hựu Vũ tức khắc liền thay đổi, Bạch Túc công tử chạy thoát? Vậy có phải, mình đã bị hắn vứt bỏ?
"Không!" Hồ Hựu Vũ ngửa mặt lên trời hét lớn một tiếng, trong mắt ông ta rốt cuộc cũng dâng lên nước mắt tuyệt vọng, mặt xám như tro tàn.
"Vân Tiêu, chúng ta vào trong rồi nói, nơi này cứ giao cho Hồ Li tự mình xử lý!"
Vân Lạc Phong kéo tay Vân Tiêu, xoay người đi vào bên trong.
Tim của Vân Tiêu lại nhói đau lần nữa, nhưng hắn lại không có rút tay mình ra khỏi tay Vân Lạc Phong, để mặc cho nàng kéo hắn vào trong phòng.
"Phong nhi!"
Vân Tiêu nghiêm túc nhìn Vân Lạc Phong, nói: "Có thể ta..... Phải tạm thời rời đi trong một khoảng thời gian ngắn."
Nghe vậy, Vân Lạc Phong hơi sửng sốt một chút, nàng quay đầu lại, nhìn Vân Tiêu, hỏi: "Chàng phải đi?"
"Thực lực của Bạch Túc không bằng ta, tuy nhiên, ta cũng đồng dạng không thể giết được hắn!"
Cũng giống như lời Bạch Túc từng nói, Vân Tiêu không thể giết được hắn!
"Tại sao?" Vân Lạc Phong nhíu mày, hỏi.
"Thể chất của Bạch Túc rất đặc thù, chẳng những có được thọ mệnh dài, mà phòng ngự của hắn cũng rất mạnh...."
Đương nhiên, nếu không phải tại vì huyết chú, nói không chừng, Bạch Túc đã chết trong tay hắn rồi!
"Cho nên, ta dự định ra ngoài một chuyến, tăng lên thực lực."
Vân Lạc Phong gắt gao bắt lấy cánh tay Vân Tiêu, khuôn mặt nghiêm túc, nói: "Ta đi cùng chàng!"
"Không được! Nơi ta đi quá nguy hiểm, nàng....."
"Dù có nguy hiểm, ta cũng không sợ."
Giọng nói của thiếu nữ dường như có ma lực, làm cho trái tim của Vân Tiêu lại một lần nữa giống như là bị xé rách, cũng làm cho trên khuôn mặt tuấn mỹ của hắn tuôn ra một giọt mồ hôi lạnh.
"Vân Tiêu, có phải chàng bị thương hay không?" biểu tình của Vân Lạc Phong có chút khẩn trương, vội vàng kiểm tra thân thể Vân Tiêu.
Vân Tiêu rũ mắt nhìn khuôn mặt đầy lo lắng của thiếu nữ, khóe môi gợi lên một độ cong nông cạn: "Yên tâm, ta không có gì đáng ngại, Phong nhi, tin tưởng ta, ta sẽ trở lại rất nhanh!"
Nghe được lời này, tay Vân Lạc Phong từ từ trượt khỏi cánh tay của Vân Tiêu.
Rất lâu sau, bên môi nàng mới nở một nụ cười tà khí, đôi mắt đen nhánh kiên định vô cùng.
"Được, ta chờ chàng trở về!"
Vân Tiêu cười, hắn nắm lấy tay Vân Lạc Phong, ấn chặt vào lòng ngực mình.
"Sau này, thời điểm mà ta không ở bên cạnh nàng, mỗi khi nàng nhớ đến ta, ta đều có thể cảm nhận được!"
Lời hắn nói là sự thật!
Chỉ cần Vân Lạc Phong nhớ đến hắn, thì tim hắn liền đau như bị xé rách.
Vân Lạc Phong nhón chân, hôn lên môi Vân Tiêu.
Lúc hai người hôn nhau, nàng rõ ràng đã cảm nhận được thân mình của Vân Tiêu bỗng nhiên run lên.
"Vân Tiêu?"
Môi Vân Lạc Phong rời khỏi môi Vân Tiêu, kinh ngạc mà nhìn gương mặt tuấn mỹ lãnh khốc kia: "Rốt cuộc... Chàng bị làm sao vậy?"
Tại sao nàng lại cảm thấy Vân Tiêu có chỗ nào đó không thích hợp?
"Ta không sao!" Vân Tiêu lắc lắc đầu, mạnh mẽ ngăn chặn lại cơn đau ở tim, nói: "Phong nhi, nàng nhất định phải chờ ta trở về!"
Khi Vân Lạc Phong ngây người, thì nam nhân đã đi ra ngoài, dần dần biến mất trong tầm mắt của nàng....
___ ___
Ngoài cổng thành.
Trong khu rừng rậm rạp, nam nhân dựa người vào một thân cây, tay hắn ôm chặt lấy vị trí trái tim mình, loại đau đớn tê tâm liệt phế này, làm cho mày kiếm của hắn nhíu lại thật chặt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...