Editor: Kim Phượng
“Ngày mai, ta sẽ trình đơn xin từ chức!”
Sau khi nói xong lời này, Tả Văn cảm thấy sức lực toàn thân đều biến mất, hữu khí vô lực nằm trên mặt đất.
“Nói sớm như vậy không phải được rồi?”
Mắt đẹp của Tuyết Oánh xẹt qua Tả Văn rồi nhìn Vân Lạc Phong, mỉm cười nói: “Vân nha đầu, chuyện nơi này chúng ta sẽ giải quyết, con cũng đã chịu không ít kinh hách, đi về nghỉ ngơi cho khoẻ một chút đi.”
Vân Lạc Phong gật gật đầu, nàng nhìn vài vị trưởng lão lần cuối, xoay người đi ra ngoài.
Nói thật, sở dĩ Vân Lạc Phong đến Hình Sự Đường là nàng có năng lực bảo vệ chính mình, nhưng…… Vài vị trưởng lão xuất hiện vẫn làm đáy lòng nàng hơi cảm động.
Hồ Li đứng ở cửa, hắn tới muộn nhưng những chuyện vừa rồi đều ánh vào trong mắt.
Cho nên lúc trông thấy Vân Lạc Phong ra khỏi cửa, hắn không nhịn được mà bật cười: “Vân Lạc Phong, không nghĩ tới ngươi lại là đệ tử chung của các vị trưởng lão, khó trách ngươi dám kiêu ngạo như vậy.”
Vân Lạc Phong dừng chân: “Dù cho không có các vị sư phụ, ta muốn giết người, không ai có thể ngăn được.”
Người sống một đời còn không phải là vì khoái ý ân cừu?
Sao nàng có thể gây áp lực cho chính mình?
Hồ Li cười cười: “Ta phát hiện hứng thú của ta với ngươi càng ngày càng cao, có lẽ đi theo bên cạnh ngươi mười năm ta sẽ không quá nhàm chán.”
Ngay từ đầu, Hồ Li còn cảm thấy ưu thương vì bán bản thân mười năm.
Hiện giờ, hắn lại phát hiện nếu đi theo bên cạnhVân Lạc Phong, sau này cuộc sống của hắn sẽ trở nên rất thú vị……
……
Giờ phút này, các trưởng lão ở Tây viện đang bận điều tra hung thủ chuyện của Diêu Mộng Kỳ, chờ sau khi bọn họ phục hồi tinh thần lại thì Đường chủ Chấp Sự Đường đã đổi chủ, bọn họ muốn tính sổ nhưng mọi thứ đều đã trở thành kết cục đã định, cũng chỉ có thể cắn răng nuốt xuống bụng.
Chấp Sự Đường Tả Văn xem như một tay Diệu Thư bồi dưỡng, hiện giờ bị đuổi ra khỏi học viện, lại đề cử quản sự Kim lên thay, sao hắn có thể không phẫn nộ?
Vì thế, hận ý trong lòng hắn đối với Đông viện càng ngày càng nhiều!
Trước khi về nhà, Vân Lạc Phong cố ý thay quần áo khác, còn khôi phục thương thế trên người.
Ngay cả như vậy, khi ánh mắt đầu tiên Vân Tiêu nhìn thấy nàng thì hô hấp đột nhiên căng thẳng.
“Nàng bị thương sao?”
Vân Lạc Phong giật mình, nàng đã làm thương thế gần như hoàn toàn khôi phục, lại vẫn bị nam nhân trước mắt liếc mắt một cái đã nhìn ra.
“Ta chỉ chiến đấu với người khác một trận, không đáng lo ngại.”
Vân Lạc Phong nhếch môi, chậm rãi đi đến trước mặt Vân Tiêu, nàng vươn tay nhẹ nhàng ôm lấy nam tử trước mặt, vùi đầu vào ngực hắn.
“Vân Tiêu, chúng ta sinh một hài tử đi.”
Hài tử?
Hai chữ này làm ánh mắt Vân Tiêu dần dần ôn hòa xuống, giơ tay ôm chặt lấy thiếu nữ, sau một lát, hắn mới phản ứng lại, nhăn mày kiếm: “Nàng đừng nói sang chuyện khác, nói cho ta biết là ai làm nàng bị thương.”
Sát khi trên người hắn nổi lên, hơi thở lãnh khốc đột nhiên sinh ra.
Vân Lạc Phong tin tưởng nếu chính mình nói ra tên Hồ Li, hắn nhất định sẽ chạy đến học viện Tây Châu bầm thây vạn đoạn nam nhân giống như hồ ly kia.
“Đã không có việc gì, chàng không cần lo lắng, trận chiến này ta không thua.”
Ánh mắt Vân Tiêu gắt gao nhìn chằm chằm Vân Lạc Phong: “Ta biết nàng muốn chiến đấu bằng thực lực của chính mình, nhưng lúc thích hợp nàng có thể dựa vào ta, sức mạnh của ta chính là vì bảo vệ nàng mà tồn tại…… Ta không hy vọng nàng chịu bất cứ thương tổn nào!”
“Được.”
Vân Lạc Phong ngẩng đầu, hôn lên môi nam nhân, đột nhiên dường như nàng phát hiện cái gì, hơi hơi nheo mắt lại: “Hôm nay có người tới sao?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...