Edit: Sahara
Cô có một cảm giác mãnh liệt.....
Chuyến đi xuống lòng đất lần này, chắc chắn sẽ mang lại sự biến hóa khôn lường cho tu vi của Vân Lạc Phong cô.
Vì không để cho Vân Tiêu chờ đợi lâu hơn nữa, cô nhất định phải mạo hiểm một lần!
"Được!" giọng nói của Tiểu Mạch lại lần nữa vang lên, dù ngữ khí vẫn còn hơi run rẩy một chút, nhưng so với trước đó thì đã kiên cường hơn rất nhiều: "Nếu chủ nhân người quyết chí muốn xuống đó, vậy Tiểu Mạch nhất định cũng theo sát bên cạnh người!"
Từ một khắc bắt đầu thành lập khế ước cùng người, Tiểu Mạch ta đã quyết sẽ theo bên cạnh người, sinh không rời, tử không bỏ!
"Tiểu Mạch, ngươi không cần phải miễn cưỡng!" Vân Lạc Phong nhíu mày nói.
"Chủ nhân, ta chỉ là cảm thấy có chút sợ hãi đối với cái thứ tồn tại bên dưới kia thôi, không có nghĩa là ta sẽ có nguy hiểm gì, một chút sợ hãi này có ta thể khắc phục được, thế nhưng, nếu như ta mà không ở bên cạnh người, người rất có thể sẽ không quay trở lại mặt đất được mất!"
Vân Lạc Phong vừa nghe xong liền bật cười, xác thật, từ ngày đầu đến đây cho tới giờ, cô và Tiểu Mạch luôn ở cạnh hỗ trợ lẫn nhau, nếu như không có Tiểu Mạch, thì cũng tuyệt đối không có Vân Lạc Phong cô ngày hôm nay.
Tiểu Mạch cũng giống như một phụ tá đắc lực của cô, không cách nào mất đi được!
Vân Lạc Phong chậm rãi xoay người lại, nhìn về phía mọi người trong quân đoàn ở phía sau, hạ lệnh: "Hiện tại, các người không cần đi theo ta nữa!"
"Chủ tử!"
"Tiểu thư!"
Mặt mày của tất cả mọi người trong Cương Thiết Liệt Diễm quân đoàn đều biến sắc, vội vã tiến lên trước một bước, ai ai cũng vừa nôn nóng vừa lo lắng.
Nếu như tiểu thư nhà bọn họ đối với chuyến thám hiểm lần này không dám nắm chắc điều gì cả, thì tuyệt đối sẽ không để bọn họ lưu lại đây.
"Tiểu thư, em muốn đi theo cô!" khuôn mặt nhỏ của Khinh Yên ngập tràn sự kiên định: "Cho dù gặp phải nguy hiểm, em cũng muốn đi theo tiểu thư!"
Vân Lạc Phong cười: "Ta không để cho mọi người theo ta, là bởi vì mục đích chuyến đi lần này của ta không thể để cho người khác biết được, các ngươi cần phải ở chỗ này tiến hành huấn luyện, dùng việc này che giấu mục đích thật sự của ta!"
"Tiểu thư....."
Khinh Yên còn muốn nói cái gì đó, nhưng lại bị giọng nói của Vân Lạc Phong cắt ngang.
"Ta đối với bản thân mình trước giờ luôn có lòng tin, chắc chắn ta sẽ còn sống mà trở về gặp các ngươi! Mà các ngươi, cũng đừng để cho ta thất vọng!"
Vân Lạc Phong đảo đôi mắt đen nhánh của mình qua từng người trong quân đoàn, thái độ của cô lúc này phá lệ ngưng trọng vô cùng.
"Chủ tử!" Diệp Linh tiến lên trước hai bước, chắp nắm tay, kiên định mà nói: "Chúng ta nhất định sẽ không để cho chủ tử phải thất vọng, xin người cứ yên tâm!"
Vân Lạc Phong gật đầu, liếc mắt nhìn mọi người trong quân đoàn một lần nữa, sau đó liền đem tất cả Tầm Kim Thử thả ra.
"Các ngươi giúp ta đào một hang động đi thông xuống lòng đất!"
"Chít chít!"
Chúng chuột vừa nghe xong mệnh lệnh, liền bắt đầu nhào tới mà đào đất.
Tốc độ đào của bọn chúng rất nhanh, hơn nữa số lượng Tầm Kim Thử lại đông, vì vậy mà không mất nhiều thời gian thì trước mặt Vân Lạc Phong đã xuất hiện một cái hang động rất lớn.
Vân Lạc Phong tiến về cửa động, vào lúc mà thân ảnh của cô sắp mất hút trong hang động, thì Vân Lạc Phong đột ngột quay người lại, căn dặn với mọi người trong quân đoàn: "Chờ sau khi ta đi vào, các người lập tức đem miệng hang lấp lại, tránh cho người ta phát hiện!"
"Dạ, chủ tử!"
Diệp Linh chắp quyền, cung kính đáp.
Ngay sau khi Diệp Linh vừa dứt lời, thì thân ảnh của Vân Lạc Phong cũng đã biến mất sau cửa động tối om.
____
Dưới lòng đất là một mảnh đen tối, ở phía trước, mơ hồ có một màng sương mù màu đen, mà bên trong màng sương ấy, nghe như còn có từng tiếng từng tiếng ngáy trầm trầm vang lên, bên dưới lòng đất yên tĩnh này, đặc biệt vang vọng rõ ràng hơn rất nhiều.
Càng tiến vào màng sương đen, Vân Lạc Phong nhận thấy cơ thể Tiểu Mạch run rẩy càng thêm dữ dội, giống như ở phía trước đang có một con quái vật gì đó rất khủng khiếp, thế cho nên mới khiến cho nội tâm Tiểu Mạch sợ hãi đến như vậy.
"Tiểu Mạch, sương mù đen này là do linh khí biến ảo mà thành." sắc mặt Vân Lạc Phong càng thêm nặng nề: "Hơn nữa, vừa rồi khi còn ở trên mặt đất, ta rõ ràng cảm nhận được linh khí trên đó quá loãng, mới khiến cho thảo dược không cách nào sinh trưởng được! Nếu như ta đoán không lầm, thì ở dưới lòng đất này có một cái gì đó đã hút hết linh khí trong vòng mười dặm trên mặt đất xuống dưới đây."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...