Quỷ Đạo Chi Chủ


Bước ra một bước, bầy dê xung quanh đều biến mất, chỉ còn lại Dư Tử Thanh lẻ loi đứng trên con đường nhỏ.
Bên phải vẫn vậy, nhưng cây khô bên trái lại không còn quá khô héo nữa.
Nữ tử kia thò đầu ra khỏi hốc cây phía sau một thân cây khô, trong mắt có vẻ không nỡ, do dự hết lần này đến lần khác mới gọi Dư Tử Thanh:
"Đi hướng này, bên kia nguy hiểm."
Lần này, hình ảnh của nàng ta hơi khác biệt.

Đôi má hóp lại, khuôn mặt tiều tụy, gầy gò chỉ còn da bọc xương, tóc như cỏ khô, mặc một chiếc áo dài mỏng manh bẩn thỉu, trên người khoác mành cỏ và vỏ cây.
Dư Tử Thanh chưa kịp trả lời thì một người phụ nữ cũng gầy gò bẩn thỉu bước đến chỗ hắn, vui vẻ kêu lên:
"Thật sự có người này."
Vừa dứt lời, lập tức nhìn thấy vài người đàn ông từ sườn núi cách đó không xa lao tới.
Mấy người khom lưng, chạy rất nhanh, hai mắt đỏ ngạch, há miệng lộ cả răng nanh.
Bọn họ cười lớn, chạy về phía người phụ nữ trên sườn núi.
Vẻ mặt người phụ nữ hơi thay đổi, lập tức nhận ra mình bị lừa.

Nàng ta quay người chạy khỏi chỗ thân cây khô, hành động này cũng làm lộ bọc tã trong lòng nàng ta.

Mấy người đàn ông vừa thấy thế thì cười to, như bị điên, nước miếng chảy ròng ròng.
"Còn thêm một đứa trẻ này, ha ha ha."
Vẻ mặt người phụ nữ tràn đầy tuyệt vọng và hoảng sợ.

Nàng ta ôm chặt bọc tã trong lòng, quay người chạy như điên.

Khi đến cuối sườn đồi, dường như nàng ta mới nhớ ra nơi này có một vách đá để ẩn nấp, ngoảnh đầu nhìn lại, sự tuyệt vọng khôn cùng của nàng đập thẳng vào mắt Dư Tử Thanh.
Hắn biết đây chỉ là ảo giác, hay đúng hơn là ảo giác từ quá khứ.
Hắn đứng tại chỗ, thoáng nhìn thấy một mũi tên lông trắng không biết xuất hiện từ đâu, đột nhiên xuyên qua ngực người phụ nữ.

Nàng ta lảo đảo ngã xuống đất, cắn răng, dùng vẻ mặt tuyệt vọng nhất cùng chút sức lực cuối cùng ném bọc tã trong tay xuống vực thẳm không đáy phía sau.
Lúc này, nàng ta hoàn toàn ngã xuống đất, bất động.
Bóng dáng người phụ nữ cũng từ thực biến thành ảo, từ từ tiêu tán, sau đó chỉ trong thoáng sau, lại thấy bóng dáng người phụ nữ từ ảo thành thực, xuất hiện trên sườn núi.
Nàng ta lại thò nửa đầu ra khỏi thân cây khô, do dự rồi lại không đành lòng, bảo:
"Đi hướng này, bên kia nguy hiểm."
Mà người con gái giống vậy cũng lại xuất hiện tạo bẫy, thốt lên đầy kinh ngạc và vui mừng:
"Thật sự có người này."
Đây thật sự là cuốn băng chiếu lại, nhưng cứ lặp đi lặp lại không ngừng chứ không có phần tiếp theo.
Dư Tử Thanh biết, nếu hắn không thể xử lý được người phụ nữ không biết là quỷ hay gì kia, hắn thật sự sẽ không thể thoát ra được.
Đáng tiếc, bây giờ thông tin hắn biết quá ít.

Hắn cúi đầu nhìn đoản kiếm, không hề có động tĩnh.
Hiện giờ, hắn mò ra được rằng năng lực của mình như sau: Chỉ khi biết một chút tin tức cần thiết của đối phương mới có mục tiêu để kích hoạt, chỉ cần kích hoạt là chắc chắn có sức mạnh xử lý được đối phương.
Nói chính xác hơn thì chỉ trong phạm vi những kẻ địch gặp được đến giờ, còn mạnh hơn thì không biết.
Nhưng nếu không biết gì hết thì bây giờ hắn chỉ là một người bình thường ăn không đủ no, sắp chết đói đến nơi.
Mà hiện giờ, tên họ của đối phương là gì hắn cũng không biết.

Dư Tử Thanh cố gắng nhớ lại những thông tin rải rác hắn đã nghe lén được trước đó, sau đó lấy cuốn sách dạy nấu ăn ra, lật xem những thông tin vừa phức tạp vừa rời rạc vừa được ghi lại để tránh quên.
Đáng tiếc, những cường giả đó lại chưa từng đề cập đến tình huống kỳ lạ ở đây.
Khả năng lớn nhất là lần trước những người đó đến đây không có những thứ này.
Điều kỳ lạ nhất ở bên phải là thảm lá rụng giống như cát lún, trông giống như cái miệng rộng của một con ác thú gào khóc đòi ăn.
Mà bên trái là người phụ nữ này, bây giờ xem ra có lẽ cũng đã hiểu.
Tám phần là một con quỷ có chấp niệm rất sâu.

Dựa trên tình hình hiện giờ, nó sẽ không chủ động làm hại người khác, chỉ là oán niệm quá lớn, đã rơi vào vực sâu tuyệt vọng, không thể tự giải thoát.
Nàng ta bị chính bản thân trói buộc ở đây, chỉ biết lặp đi lặp lại khoảnh khắc tuyệt vọng nhất nàng ta đã trải qua, rất điển hình.
Mà câu “bên kia nguy hiểm” căn bản cũng không phải để dụ người khác.
Câu nói đó chỉ là lòng trắc ẩn thuần túy mà thôi.
Nghĩ đến đây, việc nàng ta hối hận nhất chắc có lẽ cũng là câu nói này.
Một người phụ nữ lẻ loi yếu đuối, khi thấy có người chuẩn bị bước vào rừng hòe bên phải, bỗng nhiên động lòng trắc ẩn, ai ngờ lại hại đến chính mình.
Hiện giờ Dư Tử Thanh bị nhốt ở chỗ này, đối phương cũng không làm gì hắn, tạm thời có thể nói không nguy hiểm, chỉ là đừng để bị khát chết, đói chết, lạnh chết.
Khi khung cảnh được phát lại lần thứ ba, Dư Tử Thanh không nhịn được, bảo:
"Đại muội tử, ngươi tên gì? Có thể cho ta biết tên ngươi được không?"
“Ta lập cho ngươi cái bia, dù sao cũng phải khắc tên lên chứ?”
"Đại muội tử, ngươi nhốt ta ở đây cũng vô dụng, trước đây hai ta không thù không oán, gần đây cũng không thù.


Hơn nữa, ta cũng không ăn thịt đồng loại.

Từ khi đến cái chốn quỷ quái giá rét này, ngay cả món thịt dê yêu thích nhất của mình mà ta cũng phải cai!"
Đối phương vẫn im lặng, căn bản không đáp lại Dư Tử Thanh, cứ rơi vào vực thẳm tuyệt vọng hết lần này đến lần.
Dư Tử Thanh gần như tuyệt vọng.
Thành thật mà nói, hắn chưa bao giờ nghĩ rằng ma quỷ sẽ không giương nanh múa vuốt làm hại con người.

Nhưng người này không thèm để ý đến hắn lại càng làm hắn tuyệt vọng hơn.
"Đại muội tử, ngươi trêu chọc ta thì có ích lợi gì? Ngươi ở lại đây không thể tự giải thoát cũng có ích lợi gì đâu? Nếu thật sự có oán hận khó tan thì đi giết kẻ thù của ngươi đi.
Rồi tính lỡ như đi, cho dù ngươi không thể thoát ra được, ngươi thả ta ra, nếu ta gặp phải kẻ thù của ngươi, ta sẽ làm người tốt, làm việc tốt, thay ngươi giết bọn họ, còn hơn việc ngươi nhốt ta ở đây.

Tính tiếp đi, nếu ngươi sợ ta ra ngoài sẽ trở mặt thì ta vẫn còn nhớ chuyện này, đánh cược một chút, cũng không có hại gì cho ngươi.
Rồi nhỡ đâu… Nhỡ đâu ta là người tốt, nhỡ đâu đúng lúc ta gặp phải kẻ thù của ngươi, nhỡ đâu ta có lòng từ bi báo báo thù cho ngươi, chặt đầu bọn họ tặng cho ngươi thì sao."
Nói đến đây, Dư Tử Thanh dừng một chút, lời này...!đến cả hắn cũng không tin nổi...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận