Quỷ Đạo Chi Chủ


Vẫn có thể lờ mờ nhìn thấy thi thể đang cháy trong đống lửa.

Cánh tay của thi thể kia to gần bằng eo của Dư Tử Thanh, trừ mấy tên ác bá kia thì còn có thể là ai.
Vẻ mặt lão Dương hơi hoảng hốt, bây giờ ông ấy không tin cũng phải tin.
Thôi ông ấy đành tin mấy lời khó tin ban nãy, đúng lúc có cao thủ đi ngang qua, tiện tay tiêu diệt những tên ác bá này, dù sao thì cũng có khả năng như vậy xảy ra thật.
Chỗ hoang dã này giáp với phía Tây Bắc Đại Càn.

Nơi này đã từng gặp thiên tai nghiêm trọng.

Những nơi khác có thể có người đến nhanh như vậy hay không thì không dám chắc, nhưng Đại Càn nhất định sẽ phái người tới điều tra kỹ trước, nắm được thông tin trực tiếp.
Mà người đầu tiên đến chắc chắn sẽ không đến nỗi nào, nên việc tiện tay giết tà đạo cũng là hợp lý mà thôi.

Về phần giả thuyết Dư Tử Thanh tự mình ra tay ư? Với cái tay cái chân gầy gò èo uột, thiếu máu thiếu chất này của Dư Tử Thanh, lão Dương hoàn toàn không nghĩ đến khả năng này.
Đoản kiếm màu mè mà Dư Tử Thanh mang bên hông đã cực kỳ rỉ sét, nhìn không ra hình thù gì, trên đó thậm chí không có một vết máu nào, có thể đâm chết người...
Thanh niên này, chỗ nào cũng tốt nhưng thích nói dối quá.

Trước kia hắn còn khoe khoang về quê hương của mình, bảo nơi đó không ai chết đói, mọi người đều được ăn thịt.
Lão Dương bình tĩnh lạnh, thầm cảm thán: Tuổi trẻ đúng là tốt thật đấy, tiếc là không phải người câm.
Dư Tử Thanh nói nhảm vài câu, thấy cảm xúc của lão Dương ổn định lại thì thầm thở phào nhẹ nhõm.
Thành thật mà nói, nếu không cần thiết, cho dù chắc chắn mình sẽ giết được họ, thì hắn cũng không có ý định xử lý những cường giả tà đạo kia lúc này.
Những cường giả tà đạo đó tưởng rằng Dư Tử Thanh không hiểu được tiếng địa phương khó nghe của bọn họ, lúc nói chuyện cũng không nề hà bất kỳ ai.

Đương nhiên, nhiều khả năng là bọn họ vốn không để ý.
Hiện, số tình báo mà Dư Tử Thanh có, hơn một nửa là thông qua việc nghe lén và sắp xếp từng chút một mỗi ngày.

Về chi tiết liên quan đến quặng mỏ Cẩm Lam, mấy cường giả này rất ít khi nói đến.

Bọn họ giữ kín như bưng chuyện này, chưa từng nói sâu hơn.
Chỉ là bọn họ cần khoáng thạch Cẩm Lam, đây là vật phẩm hiếm, hơn nữa quặng mỏ cũng yêu cầu về người, thế mới đến mỏ được.
Nếu có lựa chọn khác, Dư Tử Thanh sẽ không đến quặng mỏ đó, hắn biết chắc đó không phải nơi tốt đẹp gì.
Rõ ràng, liệu một quặng mỏ đứng đắn có thể nào giao dịch với đám người môi giới tà đạo không?
Đang tiếc, không có lựa chọn nào khác, vật tư chỉ còn thừa chút ít.

Cho dù bị ăn thị hay bị giết thì vẫn tốt hơn là chết đói chết khát ở vùng hoang dã này.

Liều một phen có khi còn cơ hội.
Làm người, ít nhất là đừng để mình chết đói.
Bây giờ mấy cường giả đó đã không còn, quặng mỏ gần trong gang tấc, kiểu gì cũng phải đi, nhưng vẫn còn rất nhiều biến số.
Làm cũng đã làm rồi, không có gì phải hối hận.

Kiểu gì Dư Tử Thanh cũng sẽ ra tay, không thể để đó mặc người xâu xé, cũng không thể giương mắt nhìn lão tiên sinh dạy hắn rất nhiều thứ bị người ta treo lên giết thịt.
Lão Dương dường như nhận ra sự lo lắng của Dư Tử Thanh, vươn móng ra và chạm vào hắn.
"Không sao đâu, khu quặng mỏ cách đây không xa, chờ trời sáng chúng ta sẽ đến đó.

Chúng ta phải sống sót trước đã.

Nhưng lão tiên sinh, ngươi trúng tà pháp, sợ là không giải được ngay trong một sớm một chiều."
Lão Dương lắc đầu, ông ấy cũng dễ dãi, không để ý lắm đến dáng vẻ hiện giờ của bản thân.

“Cũng không phải là không có cách giải, chỉ là ngươi trúng tà pháp lâu ngày, ta cũng không rành tà pháp của những người đó.

Theo như ta biết, cách đơn giản nhất chỉ có lột da dê ra mới có thể hóa giải, nhưng tình trạng thể chất của ngươi bây giờ, ngay cả khi người làm thịt lành nghề nhất ra tay, sợ là ngươi cũng không chịu được nỗi đau khi lột da.

Khi chúng ta đến bên kia, ta sẽ nghĩ cách đảm bảo chúng ta đều được ăn no, tẩm bổ cơ thể trước rồi tính sau."
Lão Dương chỉ về hướng quặng mỏ, sau đó lại chỉ vào mình, viết chữ "ăn" xuống đất rồi gạch bỏ.
Dư Tử Thanh suy nghĩ một lúc, hiểu ý rồi gật đầu.
"Đúng vậy, những người này dùng tà pháp để bắt người cướp của, tốn nhiều công sức như vậy thì chắc không đến mức thật sự chỉ vì ăn miếng thịt dê tươi.

Theo ta thấy, việc mang theo càng che giấu thuận tiện hơn, tới bên kia rồi nói không chừng còn có biện pháp giải.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận