Quỷ Đạo Chi Chủ


Dư Tử Thanh vô thức đưa tay ôm chặt lão Dương, không cho lão Dương chạy đi, tránh cho lão Dương bị bắt đi lột da.
Cứ như vậy một thời gian, dê rừng chết vì bị lột da đều có tuổi tác không nhỏ.
Dựa vào tình hình hiện tại của lão Dương, chắc là không chịu được nỗi đau khi bị lột da.
Dư Tử Thanh ôm chặt lão Dương, đứng đó, mặt không cảm xúc...!Không, là sợ hãi đến choáng váng nhìn cảnh tượng đó, giống như giờ phút này mới nhìn thấy thế giới thật.
Cho dù mấy tháng trước nhìn thấy xem mạng người như cỏ rác cũng không bằng phá vỡ tam quan như bây giờ.
Sau tai họa, tranh đoạt chém giết, Dư Tử Thanh cảm thấy đây là chuyện bình thường.
Xuất hiện người môi giới giết người không chớp mắt, Dư Tử Thanh cũng cảm thấy bình thường.
Không có tài nguyên, xuất hiện người ăn thịt người, mặc dù hắn hoảng sợ nhưng có thể tìm ra mấy chữ 'Đói nhiều năm, tướng ăn thịt người' để chống đỡ.
Song, cảnh tượng trước mắt khác biệt hoàn toàn.
Người nơi này giống như người bình thường, như một thôn bình thường.
Trên mặt những người kia không có vẻ dữ tợn, trong mắt không hề thấy sát khí, nếu không quan tâm chuyện xảy ra với dê rừng thì đây chính là cảnh tượng sơn thôn chất phát.
Không ai cảm thấy lột da sống những con 'Dê rùng' kia là thô bạo, không đúng, những người làm chết mất dê rừng chỉ cảm thán một tiếng xui xẻo.
Là mình không may.

Chứ không phải dê rừng không may.
Dư Tử Thanh hoàn hồn lại, đột nhiên bây giờ cảm thấy dáng vẻ bây giờ ở nơi này khác hẳn suy nghĩ của hắn, trái lại rất bình thường.
Chỉ có như vậy, bọn hắn mới có thể duy trì tình cảnh bình yên sau tai họa xảy ra mấy tháng trước.
Trái lại Dư Tử Thanh mới khác tất cả mọi người, người không bình thường là hắn.
Hắn nhìn thấy bầy dê liên tục bị xé da, tà pháp bị phá vỡ, người còn sống sót hơn phân nửa, người chết mất lần lượt bị khiêng đi.
Còn những con dê rừng thật sự kia, ngoại trừ bị lột da còn bị xẻ thịt, bị người ta khiêng lên dốc cao.

Nơi đó gió lạnh thổi từng cơn, chỉ mấy hôm thịt dê sẽ được phơi khô, muốn hư cũng khó.
Mọi chuyện đều tiến hành đâu vào đấy.
Nói thật, Dư Tử Thanh từng đoán nơi này sẽ có cách hóa giải tà pháp, nhưng không ngờ lại dùng cách thô bạo như vậy.
Lúc này mới thấy ông già chống gậy đi từ từ về phía Dư Tử Thanh.
Đôi mắt ông lão đục ngầu, híp mắt, cổ nghiêng về phía trước, dường như ánh mắt không còn tốt nhưng vẫn cố gắng nhìn rõ người đến.
"Kẻ chăn dê đến rồi à, sao lần này ít vậy."
"Thời tiết bên ngoài thay đổi, trời rất lạnh, không thấy nhiều động vật sống." Dư Tử Thanh hơi dừng lại, sau đó nói tiếp: "Kẻ chăn dê chết hết rồi, lần này là lần cuối cùng."
Ông lão nghe nói vậy hơi chấn động, người phía sau cũng dừng lại thi nhau nhìn Dư Tử Thanh.
Sắc mặt Dư Tử Thanh không thay đổi, chỉ sau lưng.
Ông lão đã bước một chân vào quan tài nhìn như ông lão hồ đồ, nhưng nói câu đầu tiên đã muốn đào hố chôn hắn.
Lúc mấy kẻ chăn dê nói chuyện phiếm đều không nói về tình huống nội bộ ở quặng mỏ, có cổng đặc thù ở nơi quan trọng.

Nơi thế này kẻ tà đạo giết người không chớp mắt, không hề nhân từ còn ăn thịt người có thể đi vào sao?
Sau khi suy nghĩ một lúc, Dư Tử Thanh cảm thấy thẳng thắn là cách tốt nhất đáp lại sự thăm dò của đối phương, cũng tránh chuyện bị vạch trần sau này.
"Ta là đầu bếp bị bắt đến, dẫn bọn chúng ở bên ngoài không sống nổi mấy ngày nên ta mới dẫn vào đây.


Ta cũng muốn ở đây nghỉ ngơi mấy tháng, chờ mùa xuân rời đi, không thành vấn đề chứ?"
Ông lão nhìn Dư Tử Thanh một lúc, bỗng nhiên nở nụ cười.
"Ừm, vậy ngươi ở đây đến đầu xuân đi, nhưng ở nơi này của chúng ta không nuôi người rảnh rỗi."
"Ừm."
Ông lão không hỏi kẻ chăn dê chết thế nào, cũng không để ý Dư Tử Thanh vẫn luôn kéo lão Dương, ông ta cho người sắp xếp một chiếc hang.
Từng hang cản gió trên sườn núi đều có không gian lớn gần trượng, không thể lấy ánh sáng thông gió, không gian nhỏ hẹp, người cao rất khó thẳng người.

Nhưng chuyện này không quan trọng, có thể tránh gió tránh rét, lại thêm bên trong có cỏ khô giữ ấm đã rất tốt rồi.
Lão Dương nằm trên cỏ khô nghỉ chân, cụp mắt vô cùng mệt mỏi, Dư Tử Thanh vẫn ráng thức không nghỉ ngơi.
"Lão tiên sinh, ta vẫn cảm thấy không bình thường, vì sao bọn họ không hỏi gì đã dám cho chúng ta ở đây."
Lão Dương không phản ứng, Dư Tử Thanh cúi đầu nhìn, lão Dương đã ngủ rất say rồi.
Dư Tử Thanh thở dài một hơi, tìm kiếm trong hành lý được mấy món trường bào bẩn thỉu đắp lên cho lão Dương.
Lúc này bên ngoài vang lên giọng nói.
"Ha ha, tiểu huynh đệ, đến húp chút nước đi."
Hắn chui ra khỏi hang, có hán tử thấp bé cầm chén gỗ, bên trong đựng hơn nửa bát canh suông thịt dê, thêm mai miếng thịt dê mỡ màng.


Mùi nồng của thịt dê và mùi thơm cùng xộc vào mũi Dư Tử Thanh.
Hán tử kia liên tục nuốt nước bót, ánh mắt giống như nhìn chằm chằm chén gỗ.
Dư Tử Thanh lắc đầu.
"Ta dị ứng thịt dê."
"Cái gì?"
"Ăn thịt dê sẽ bị đau bụng, lão ca ăn đi, chỉ cần nấu nước cho ta là được."
"À, vậy thì tiếc quá." Vẻ mặt hán tử đầy tiếc nuối, ăn đau bụng vậy thì có thể sẽ chết ở đây đấy.
Hán tử bưng bát rời đi, ánh mắt không tốt đi đến cạnh ông lão.
"Gia gia, hắn không ăn, nói ăn thịt dê bị đau bụng, vậy phải làm sao đây?"
"Hừm..." Ông lão hơi bất ngờ, nhếch miệng cười: "Không ăn thịt dê à, vậy thì để đó.

Một lát con đi hỏi xem hắn biết làm gì, chúng ta không nuôi người rảnh rỗi."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận