Khi cô về tới nhà, mặt trăng đã lên cao từ lâu. Cô
thả giỏ trúc xuống, thắp đèn, cởi giày da hươu, xuống bếp múc nước rửa
chân tay. Chuông gỗ trên cửa vang lên lách cách.
“Tử Kinh, cô có nhà không?”
Gần như cùng lúc đó, bên ngoài truyền đến tiếng gọi của một người phụ nữ.
“Đến đây.” Tuy rằng bụng đã sớm kêu đói, cô vẫn đặt bầu nước xuống, bước lên tấm gỗ sạch sẽ, đi ra mở cửa.
Thang trúc ngoài cửa hạ xuống, một nữ pháp sư chừng bốn mươi tuổi mặc quần áo đen trắng bằng vải gai đứng ở đó.
Tử Kinh biết người này, bà ấy là An Ba Kim thôn Lạc Hoa phía bắc.
“Xin lỗi trễ thế này còn làm phiền cô.” Bà ấy cười ngại ngùng.
“Không sao, tỷ đừng nói vậy.” Tử Kinh tiến lên giúp bà ấy tháo hòm trúc
xuống rồi đứng dịch sang cạnh cửa nhường đường. “Chỉ có điều, sao Ba Kim tỷ lại rảnh rỗi tới đây?” Cô đi theo sau An Ba Kim, đặt hòm trúc sát
vào tường, tò mò hỏi. Thôn Lạc Hoa cách nơi này mấy ngọn núi, rất xa.
Muốn từ thôn Lạc Hoa tới đây nhanh nhất cũng phải hết bảy ngày.
Cô nhớ tháng trước An Ba Kim vừa mới đến, lẽ ra không nên quay lại nhanh như vậy.
Nghe được câu hỏi của Tử Kinh, bà thở dài, dựa vào vách tường, đặt đèn
lồng xuống, thổi tắt nó, sau đó cởi giày rơm trên chân rồi đứng dậy đi
tới ngồi xuống cạnh bàn.
“Ta tới đây là bởi vì. . .” A Ba Kim lấy ra một cái túi da hươu, đặt
trên bàn, đẩy tới trước mặt Tử Kinh, “Ta tới vì thứ này đã đầy.”
Tử Kinh sửng sốt thốt lên: “Làm sao có thể?”
“Tự cô nhìn xem.” An Ba Kim nói.
Cô cởi dây buộc miệng túi da, đổ đồ bên trong ra.
Năm viên thủy tinh to như trứng chim bồ câu lăn ra.
Thủy tinh vốn trong suốt, bây giờ lại mang màu sắc vẩn đục.
Nó thực sự đã đầy rồi.
Tử Kinh nhíu mày, đứng dậy lấy một hộp gỗ nhỏ, bỏ năm viên thủy tinh vào hộp, sau đó đậy kĩ lại, ngẩng đầu nhìn vẻ mặt mệt mỏi của An Ba Kim,
hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì rồi sao?”
“Chiến tranh đã lan tới chỗ ta.”
Năm ngoái cô nghe thầy mo tới từ hướng đông kể rằng quốc gia dưới chân
núi khai chiến, nhưng Tử Kinh không ngờ chiến tranh lại kéo dài lâu đến
vậy, hơn nữa còn lan cả vào núi.
Thôn Lạc Hoa còn không phải thôn sinh sống trên đất bằng.
“Ta vốn tưởng rằng có thể tránh khỏi.” Tử Kinh hít một hơi thật sâu, hỏi: “Tình hình có nghiêm trọng lắm không?”
An Ba Kim mệt mỏi trả lời: “Chỗ ta còn tạm, nhưng chiến trường ở phía
đông, người bị thương, người chết nhiều lắm. Oan hồn người chết không
thể thăng thiên đã bắt đầu tản ra, quấy rối người sống, gây ra không ít
vấn đề.”
Tử Kinh cầm bình gốm lên, rót cho bà một chén nước, “Lại đây uống chén nước đã.”
An Ba Kim nhận chén uống một hớp, rồi đặt xuống nói tiếp: “Hôm nay trên
đường ta tới thấy trên đỉnh núi khác có khói bếp, nhìn khói thì dường
như là người phía đông. Dựa theo khoảng cách, có lẽ hai ngày nữa bọn họ
sẽ tới. Thời gian này có lẽ phải phiền cô đi vài chuyến rồi.”
“Ba Kim tỷ đừng khách khí, đó là trách nhiệm của ta.” Tử Kinh lấy những
viên thủy tinh hoàn toàn sạch sáng từ một chiếc hộp gỗ sơn màu đỏ đen
ra.
Tử Kinh lấy cho bà nhiều gấp đôi lần trước, sau đó trả túi da lại cho bà, “Những thứ này có thể ngăn cản tạm thời, tỷ nhận đi.”
“Cảm ơn.” An Ba Kim nhận túi da, bỏ vào.
“Đúng rồi.” Nhớ tới một chuyện, Tử Kinh đứng lên đi tới giỏ trúc ở sát
vách tường, lựa vài dược liệu quý hiếm sâu trong núi mới có, bốc tới đặt trên bàn. “Ta nghĩ tỷ sẽ cần dùng tới những loại thuốc này.” Tử Kinh
đưa dược liệu tới trước mặt bà. Đây đều là thuốc trị thương quý hiếm.
Nếu không phải chuẩn bị sẵn từ sớm thì trong khoảng thời gian ngắn không thể tích trữ được nhiều thuốc trị thương như vậy.
An Kim Ba đăm chiêu nhìn giỏ trúc đầy dược liệu bên tường, lại nhìn cô
gái quanh năm ở nơi này, không nhịn được hỏi: “Cô đã sớm biết chiến
tranh sẽ kéo dài sao?”
Tử Kinh lắc đầu. “Ta chỉ đề phòng mà thôi, ta thà mong rằng mình đang làm những chuyện vô ích còn hơn.”
An Ba Kim đặt chén trúc xuống, thở dài thườn thượt, “Ta cũng hy vọng là thế.”
“Có lẽ chiến tranh sẽ kết thúc nhanh thôi.” Tử Kinh an ủi bà.
“Đúng vậy, có lẽ…” An Ba Kim cười khổ.
Tuy rằng An Ba Kim ngoài mặt đồng ý, nhưng Tử Kinh có thể thấy được vẻ chán chường và không tin trong mắt bà.
Tử Kinh không biết nói thêm gì, chỉ có thể đứng lên nói: “Ba Kim tỷ, tỷ
đi đường cả ngày nhất định là chưa ăn phải không? Tỷ nghỉ ngơi trước, ta nấu ít cháo, chúng ta cùng ăn.”
“Không cần, không cần, vậy thì phiền cô quá.” An Ba Kim đứng lên theo cô. “Hơn nữa ta đã ăn ở nhà trọ trong thôn rồi.”
“Thật sao? Tỷ đừng khách khí với ta, dù sao ta cũng chuẩn bị ăn.”
“Thật, ngày hôm nay lúc ta đến thôn, cô không có ở đây, cho nên ta đã
trọ ở nhà trọ, dùng cơm trước rồi.” An Ba Kim xấu hổ nói: “Xin lỗi, đáng lẽ ta nên đợi tới sáng mai mới tới, nhưng ta vừa trông thấy cô vào cửa
thôn liền vội vàng đưa những thứ này tới.”
Bất kể là thầy mo hay nữ pháp sư, không ai thích mang theo những thứ
giam cầm oán linh, uế khí trên người. Tất cả chỉ mong sao mau mau tống
những thứ này đi, càng không muốn ở chung một phòng với chúng nó.
Là cô không tốt, đã quên mất điểm này.
Cho dù chưa ăn, Ba Kim cũng không muốn ăn ở đây.
Tử Kinh cúi đầu giúp bà xếp thảo dược vào hòm trúc, thản nhiên nói:
“Không sao. Rất cảm ơn tỷ đã tới, chắc tỷ đã mệt rồi, mau trở về nghỉ
ngơi đi.”
An Ba Kim hơi bất an, Tử Kinh mỉm cười đưa hòm trúc cho bà.
“Vậy… ta không quấy rầy.” An Ba Kim nhận hòm trúc, đi ra khỏi cửa.”
“Xuống cẩn thận.” Cô nhắc nhở.
An Ba Kim quay đầu nhìn cô, vẻ mặt hơi xấu hổ, nhưng cuối cùng vẫn chỉ gật đầu với cô rồi xuống tầng rời đi.
Tử Kinh đứng ở cạnh cửa, nhìn bà xuống tầng, băng qua đường lớn, đi về
phía ngọn đèn dầu sáng lờ mờ trong sương mù của khách sạn.
Đây là thôn vu hịch, phòng trong thôn đa số đều trống không.
Các thầy mo, pháp sư từ làng xóm khắp các nơi phải tới nơi này, một mặt
là để đào dược thảo khó kiếm, mặt khác là để học hỏi kinh nghiệm lẫn
nhau, trao đổi tin tức. Nhưng chuyện quan trọng nhất mà bọn họ cần làm
khi tới nơi này là nộp đồ cúng. Mặc dù nữ pháp sư và thầy mo nói bọn họ
thờ cúng sơn thần, nhưng mọi người đều biết ở nơi này vốn không có thần.
Rất lâu trước đây, nơi này chỉ là trạm dừng chân giữa đường của các thầy mo và người hái thuốc.
Khi đó, yêu quái trong rừng và con người cùng chung sống.
Sau này, có một tộc yêu quái nhập ma, bọn chúng xảy ra xung đột với con
người, nguyên nhân thực sự đã không còn ai nhớ rõ, mặc dù cuối cùng các
thầy mo áp chế được yêu ma, xua đuổi bọn chúng trở về ma cảnh trong núi
sâu, lấy đá lớn ngăn cửa ra vào ma cảnh, nhưng vì trấn yên những tà linh yêu quái ấy, để bọn chúng không quấy rối con người, các thầy mo quyết
định dâng đồ cúng.
Bọn họ giam uế khí và oan hồn không tốt vào trong thủy tinh.
Bọn họ dâng những linh hồn bị vấy bẩn, dối trá làm vật tế.
Pháp sư và thầy mo vốn là thầy thuốc.
Quyết định này không hợp với quan niệm của bọn họ, nhưng lúc đó đã không còn cách nào khác, các thầy mo vì áp chế yêu ma đã sớm thương vong trầm trọng, không đủ sức để ứng phó với quần ma tàn sát một lần nữa.
Đó là biện pháp duy nhất bọn họ có thể nghĩ ra được.
Rất nhiều năm sau, mọi người đã quên mất chuyện này, nhưng các thầy mo
vẫn nhớ kĩ như tạc. Bọn họ chữa trị cho người bị thương, phúng viếng
người chết, sau đó trèo non lội suối dâng ác linh cho ác ma bị phong ấn. Đây là tội nghiệt chung của bọn họ. Mà cô, là người bị lựa chọn đi thờ
cúng, cũng là người bảo vệ trông coi rừng rậm. Các thầy mo trong từng
thôn phải luân phiên tới nơi này, có một vài người chỉ ở lại một vài
ngày, có một vài người phải đợi lâu hơn, thậm chí đến một hai năm, nhưng bọn họ cuối cùng sẽ trở về thôn xóm của mình, chỉ có cô phải ở đây mãi
mãi.
Người trong thôn thật ra chỉ có một mình cô.
Tử Kinh trở vào phòng, đóng cửa lại.
Cô cất hộp gỗ nhỏ trên bàn lên giá, sau đó trở xuống bếp nấu bữa tối cho mình.
Ngoài cửa sổ, ánh trăng khuyết như ẩn như hiện trong đám mây mờ.
Cô nấu phần cháo cho một người, ngồi vào bàn, bên cạnh chiếc đèn dầu, thêm chút rau muối từ từ ăn hết bát cháo.
Trong phòng lặng ngắt như tờ.
Xa xa, thỉnh thoảng truyền tới tiếng côn trùng kêu.
Cô dọn bát đũa, rửa ráy qua rồi trở vào phòng, ngồi trên chiếu đốt dược thảo tự chế xua muỗi, sau đó nằm lên giường.
Hương khói màu vàng nhạt chầm chậm lượn lờ trong bóng tối. Không phải
không cảm thấy cô đơn, chỉ là ngay từ đầu cô đã biết mình sẽ mãi mãi
phải ở một mình. Thầy mo già nuôi cô trước đây đã nói trước cho cô
chuyện này từ rất rất sớm: “Con là người đặc biệt được chọn.’
Giọng nói khàn khàn của thầy mo văng vẳng bên tai.
Từ lúc còn rất nhỏ cô đã bị mang đến đây, ngay cả cha mẹ ruột, quê hương cô cũng không còn nhớ gì cả.
Cô biết, cô lớn lên ở đây, sẽ sống quãng đời còn lại ở đây. Không phải
cô không tò mò về thế giới bên ngoài, nhưng bên ngoài quá xa vời với cô. Đối với cô, nơi này mới là hiện thực.
Huống chi, đa số các thầy mo đều đối xử tối với cô.
Mặc dù… Có lẽ vẫn sẽ cô đơn…
Nhẹ nhàng thở dài, hai mắt cô nhắm nghiền, bắt mình không được suy nghĩ
nhiều nữa, trong bóng tối ấm áp, từ từ chìm vào mộng đẹp.
Các thầy mo ở phía đông đã sắp tới.
Có lẽ cô nên chờ bọn họ tới rồi hẵng lên núi. Nhưng không hiểu sao, hình ảnh tiểu yêu lạc đường ấy cứ ám ảnh cô. Nhớ tới dáng vẻ đói bụng thèm
ăn của nó ngày đó, cô hơi lo tiểu yêu quái kia sẽ lại đi nhầm vào rừng,
sẽ bị nhốt ở trong rừng không ra được. Hơn nữa An Ba Kim vừa mang thủy
tinh tới, phải mau đi hiến tế. Thế cho nên ngày hôm sau, cô lại chuẩn bị ít thức ăn, lên núi vào rừng.
Nhưng lần này, cô không nhìn thấy nó.
Trong rừng vắng vẻ như cũ.
Dâng cống phẩm xong, cô ở lại nơi thờ phụng một lát, xác định không có bóng dáng của tiểu yêu quái kia cô mới thoáng thở phào.
Nhưng để đề phòng, cô vẫn để giỏ trúc đựng cơm nắm lại trên cỏ, rồi mới xoay người rời đi.
Lúc vào rừng, cô quay đầu lại nhìn, giỏ trúc vẫn còn ở chỗ đó, đồ cúng cũng vậy.
Tử Kinh không nghĩ nhiều, chỉ đi thẳng xuống núi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...