Quỷ Còn Ngán Tôi


Đám người nhà họ Thẩm vọt vào trong phòng liền thấy cửa sổ mở rộng, gió từ bên ngoài thổi tung tấm rèm, bà lão nằm trên giường với khóe miệng mỉm cười, dáng vẻ như đang ngủ thật yên bình, tay vẫn nắm chặt sợi dây chuyền, nhưng đã sớm tắt thở.
Con tra của ông bước vào phòng, thất kinh hỏi “Cha ơi, người vừa rồi chính là ông dượng ạ?”
Chuyện hôm nay đối với mọi người hệt như là một giấc mộng, ngoài sức tưởng tượng.
Ông đi đến mép giường nhìn bà lão, trong lòng vừa cảm thấy bi thương, lại vừa cảm thấy vui.
“Cô à, cuối cùng cô cũng chờ được rồi, cô có vui không?” Ông nhẹ giọng hỏi, chợt thở dài một tiếng, khẳng định nói “Chắc chắn là cô vui lắm rồi nhỉ.”
Cô đợi cả đời rồi mà.
Tâm trạng của Cố Mông có chút không thoải mái, khi ra khỏi viện điều dưỡng, cô liền nhịn không được phun ra một búng máu.
“Thật sự là quá mệt!” Miệng vừa nói thầm, vừa lấy tay lau vết máu bên miệng.
Hồn phách của tên Lục Trường Dung kia bị hao tổn, nếu không tẩm bổ thì đã sớm vỡ thành một luồng quỷ khí, càng đừng nói đến chuyện đến gặp bà lão lần cuối.
Cố Mông nghĩ dù sao thì mình cũng ăn, liền bỏ ra chút sức mạnh để tẩm bổ hồn phách.

Vậy mà kết quả, vịt quay đến miệng mà cô còn để bay mất, không chỉ không ăn được mà còn mất không lực lượng của chính mình, lại khiến tử khí trong thân thể càng thêm nghiêm trọng.
Sờ lên ngực mình, Cố Mông có thể cảm giác được trái tim đập chậm mất 2 phần, điều này cho thấy sinh khí trong cơ thể cô lại yếu bớt vài phần.
Cố Mông đau lòng, đúng là tự làm tự chịu!
Khi cô trên đường trở về có chạm mặt Cố Nguyệt, tối muộn như thế rồi mà cô ta còn đang làm gì không biết.

Lúc nhận ra Cố Mông, biểu cảm của cô ta trong nháy mắt có chút hoảng loạn, nhưng rất nhanh lại bình tĩnh lại.
“Khuya rồi, chị ra đây làm gì?” Cô ta cao giọng chất vấn Cố Mông, đánh đòn phủ đầu.
Cố Mông nâng mắt lơ đãng nhìn cô ta một cái, nói “Trước khi hỏi tôi thì cô cũng nên tự hỏi bản thân đang làm gì trong đêm hôm khuya khoắt như thế này đấy.”
Nói đến đấy cô đột nhiên sáp lại, nhìn kỹ khuôn mặt Cố Nguyệt có chút kinh ngạc nói “Tôi thấy trong mắt cô có đào hoa, xuân tình dạt dào, đây là vận đào hoa…… Cô có người trong lòng?”
“Không có, chị đừng có mà nói bậy!” Cố Nguyệt một mực phủ nhận, cô ta trừng Cố Mông, nói “Tôi mới không thèm thích ai nhé.”
Cố Mông liếc cô ta một cái, nói “Ai thèm quan tâm cô có người trong lòng hay không, chẳng liên quan đến tôi.”
Cô lười biếng ngáp một cái, xoay người liền đi.

Bên ngoài trời sắp sáng rồi, bận rộn cả đêm nay khiến cô mệt lắm rồi.
“Từ từ! Chị không được đi!” Cố Nguyệt nhớ tới cái gì, duỗi tay liền kéo cô lại.
“Xoẹt!”
Lưỡi đao lạnh lẽo kề trên cổ cô ta, khóe miệng Cố Mông nhếch nhẹ nhìn cô ta, một bàn tay để ở bên môi nhẹ nhàng “Suỵt” một tiếng, sau đó cười tủm tỉm nói “Nhỏ giọng thôi, đừng quấy rầy những người khác ngủ.”
Cố Nguyệt bị dọa đến mặt mày trắng bệch, người cũng cứng lại, sợ hãi nhìn Cố Mông, run run nói “Chị…… Chị muốn làm gì? Chị đừng có mà manh động nhé.”
Lưỡi đao lạnh băng xẹt qua cần cổ, trong miệng Cố Nguyệt lập tức phát ra một tiếng thét chói tai, thân mình mềm oặt trượt xuống đất.
Lá gan cũng nhỏ quá đi!
Cố Mông nghĩ vậy, cô từ trên cao nhìn xuống Cố Nguyệt, nói “Tôi đã nói mà, cứ thấy cô là tôi muốn đánh cho một trận.”
Cái sự ghét bỏ này là từ tận đáy lòng, Cố Mông nghĩ, quan hệ của hai người này trước kia chắc chắn cũng không tốt.
Thu dao gọt hoa quả lại, Cố Mông xoay người rời đi.
Chờ cô đi, Cố Nguyệt nhẹ nhàng thở phào, lúc này mới phát hiện tay chân đã nhũn ra, bị Cố Mông dọa đến toát mồ hôi.
Thấy mình vậy mà bị Cố Mông dọa, sắc mặt cô ta tức khắc biến xanh.
Từ lúc mất trí nhớ, Cố Mông càng ngày càng trở nên tà môn.
Cố Nguyệt căm giận nghĩ trong lòng, nhưng cứ tưởng tượng đến chuyện Cố Mông sẽ chết, cô lại cảm thấy thật sảng khoái.
Cô cần gì phải cùng một người sắp chết so đo? Dù sao chờ khi Cố Mông chết, tiền của chị ta còn không phải là của bọn họ sao?
“Tích tích tích!”

Di động vang lên thông báo tin nhắn, Cố Nguyệt cúi đầu nhìn liền cảm thấy hưng phấn.
“Tháng sau, anh Cao Tư sẽ tổ chức một buổi tiệc rượu, mình lấy được hai vé mời, hai chúng ta cùng đi nha!”
Tiệc rượu của anh Cao Tư!
Cả người Cố Nguyệt nhảy cẫng lên, gấp gáp đến mức muốn về ngay bây giờ.
Anh Cao Tư là một thương gia người Anh mới nổi hai năm gần đây ở thành phố S.

Anh ấy còn rất trẻ, chỉ hơn hai mươi tuổi, hơn nữa lại cực kì đẹp trai.

Anh ấy có một mái tóc bạch kim, đôi mắt xanh thăm thẳm trông rất giống vương tử trong truyện cổ tích.
Không, không phải giống, nghe nói anh ấy là con trai của một gia tộc bá tước nào đó ở nước Anh, vậy chẳng phải đúng là vương tử hay sao?
Người như vậy vừa xuất hiện ở thành phố S liền đánh cắp trái tim của biết bao thiếu nữ, Cố Nguyệt là một trong số đó.
Có tiền có sắc, làm gì có cô gái nào không rung động cho được?
Cố Nguyệt cũng bất chấp cơn giận đứng dậy từ trên đất, cầm di động rồi cười một cách ngọt ngào, vội vàng chạy về phòng bệnh.
Cô đến báo cho cha Cố và Triệu Dĩnh là mình muốn xuất viện trở về thành phố S.

Thời gian còn không đến một tháng, lễ phục tham gia tiệc rượu đều phải chuẩn bị.
Bạn thân của cô còn báo một tin tức “Anh Cao Tư này có tính trẻ con, anh ấy thích nhất là truyện Cô Bé Lọ Lem.

Anh nói lần này tới nước Z chính là vì tìm kiếm cô bé lọ lem của mình.”
Xoay dao gọt hoa quả ở trong tay một vòng, Cố Mông quay đầu nhìn thoáng qua Cố Nguyệt liền thấy bước chân cô ta nhẹ nhàng rời đi, trong miệng còn ngâm nga một giai điệu vui tươi nào đó, thậm chí mang theo vài phần ngọt ngào.
Mặt mũi hồng hào thế kia chính là tướng đào hoa, đáng tiếc đào hoa này hình như không tốt, là một bông hoa héo.

Hơn nữa đào hoa phiếm hồng còn mang theo huyết sắc, điều này cho thấy bông hoa này không chỉ héo mà còn có thể nguy hiểm đến tính mạng con người.
Suy nghĩ này chỉ thoáng hiện lên trong đầu Cố Mông rồi lại được cô vứt ra sau đầu, không muốn suy nghĩ nữa.

Dù sao chuyện này cũng không liên quan gì đến cô.

Chuyện không liên quan đến mình, cô không muốn lãng phí một chút tinh lực nào để suy nghĩ.
Trở lại phòng bệnh của mình, Hứa Tâm Như đã xuất viện, cha Cố bao luôn 2 giường còn lại nên đến bây giờ trong phòng chỉ có Cố Mông nằm.
Mở cửa ra, động tác của cô tức khắc dừng một chút.
“Cô……Cô Cố.”
Trong phòng nữ quỷ ôm cái quỷ đồng đứng ở trong một góc, biểu cảm bối rối khiến tay chân như thừa thãi.
“Sao hai người lại đến đây?”
Cố Mông khẽ nhíu mày, xoay người đóng cửa lại, sau đó cởi giày léo lên giường, thở ra một hơi dài cảm thấy thật sự là quá thoải mái.
Ngủ, ăn cơm, đây là hai việc cô thích nhất!
“Tôi, chúng tôi……” Nữ quỷ há miệng thở dốc, rất lâu sau không biết nên nói cái gì.

Sau một lúc lâu im lặng, lúc Cố Mông sắp ngủ đến nơi rồi cô mới mở miệng nói “Tôi không biết đi đâu.”
Cố Mông liếc cô ta một cái, trong lòng cảm thấy có chút kỳ quái, cô hỏi “Tôi giết chồng chị nên chị đi theo tôi muốn báo thù à?”
Cố Mông đã sớm phát hiện ba con quỷ mà Hoàng đại sư nuôi này chính là người một nhà, một đôi vợ chồng và một đứa con.


Ba con quỷ này hợp lại sẽ có được ba hiệu quả —— cha mẹ yêu con, vợ chồng yêu nhau, sẽ làm bọn họ trở nên càng mạnh hơn.
Thứ gọi là tình cảm tuy yếu ớt nhưng lại không gì phá nổi.
Cố Mông nhìn nữ quỷ, ánh mắt trong trẻo xinh đẹp, chỉ nhìn đôi mắt thôi đã thấy cực ngoan ngoãn.

Chỉ là nữ quỷ nghe cô nói lời này lại bị dọa cho hoảng sợ, liên tục xua tay, nói “Không phải, tôi chưa từng nghĩ như thế.”
Cô ấy dừng một chút, cười khổ nói “Với tôi, cái chết của anh ấy là một loại giải thoát.

Ngài không biết đâu, trước kia, tôi cho rằng cái chết chính là kết thúc, nhưng thật không ngờ sau khi chết đi mới thực sự thống khổ.”
“Nếu là giải thoát vậy sao chị không cho tôi giết con trai chị?” Cố Mông liếm liếm môi, hai mắt sáng lên nhìn quỷ đồng trong lòng nữ quỷ, nói “Tuy rằng hương vị của nó không ngon cho lắm, nhưng lực lượng dồi dào đó, ăn được nó sẽ rất có lợi cho tôi.”
Nghe vậy, nữ quỷ kinh hãi, theo bản năng nghiêng nghiêng người, chặn ánh nhìn khiếp người của Cố Mông đang hướng về phía đứa bé.
“Không, cầu ngài đừng giết nó.” Nữ quỷ khẩn cầu nhìn Cố Mông, cô nói “Nó vẫn còn nhỏ, nó không biết gì hết.”
Nghe cô nói như vậy, Cố Mông thở dài, cung không muốn làm khó người ta, liền nói “Vậy được rồi!”
Cô duỗi tay đem chăn kéo lên, xoay người một cái rồi nhắm mắt lại, nói một câu mơ hồ “Đi ra ngoài nhớ đóng cửa sổ lại nhé.”
Nữ quỷ “……”
Cô cúi đầu nhìn thoáng qua quỷ đồng đang nhắm mắt ngủ say ở trong lòng, chỉ cảm thấy mắt cay xè.
“Không sợ, mẹ sẽ bảo vệ con!” Nữ quỷ nói trong lòng, nhẹ nhàng vuốt ve vầng trán dữ tợn của quỷ đồng.
Ngày thứ hai Cố Nguyệt la lối om sòm đòi xuất viện, sau khi bác sĩ cẩn thận kiểm tra liền làm cho bọn họ đi làm thủ tục xuất viện.

Mà bên phía Cố Mông, dù cho bác sĩ làm rất nhiều xét nghiệm kiểm tra nhưng cũng chỉ thấy đây là một thân thể không có sinh khí mà thôi.
Khí quan suy kiệt, thiếu máu, nhìn đi nhìn lại cũng vẫn thấy là kiểu người sắp chết.
Nhưng cái cô Cố Mông này vẫn sống sờ sờ, tung tăng nhảy nhót, thậm chí còn có sức lực đá gãy xương sườn của Cố Nguyệt, đây mà là sắp chết sao?
Đám bác sĩ vừa cảm thấy đau đàu lại vừa cảm thấy hưng phấn, lúc này còn một thầy thuốc trung y nổi tiếng đến bắt mạch cho cô.
Hai ngón tay của ông đặt trên cổ tay của Cố Mông, hơi hơi nhắm hai mắt, nghiêm túc xem mạch cho cô.
Sau đó, mọi người thấy vẻ mặt của ông hơi biến đổi, cuối cùng chỉ còn lại sự khó hiểu.
“Thế nào, thầy thấy thân thể của cô Cố ra sao?” Thấy ông mở mắt ra, những bác sĩ vây quanh lập tức hỏi.
Thầy trung y mở mắt ra, hơi lắc đầu, vẻ mặt của ông mang theo khó hiểu cùng nghi hoặc, nói “Lạ thật, mạch tượng của cô gái này khi có khi không, trong cơ thể sinh khí khô kiệt, này…… Này rõ ràng chính là mạch tượng dầu hết đèn tắt mà.”
Thầy trung y chấn động, thật sự là không trách được sao ông lại kinh ngạc như vậy, thân thể Cố Mông không hề có một chút sinh cơ nào.

Giống mảnh đất khô cằn không có một ngọn cỏ, không hề có sinh mệnh.
Nghe vậy, khuôn mặt lộ vẻ chờ mong của cha Cố lập tức liền ảm đạm xuống, ông nhịn không được nói “Thưa thầy, có phải có sai xót gì không ạ? Ngài bắt mạch lại cho con bé đi.”
“Từ trứoc đến giờ thầy tôi chưa từng bắt mạch sai, mọi người đều nói thầy là Bắt Mạch Thần Thủ đấy!” Đồ đệ của thầy trung y nhịn không được, người này nói vậy là đang hoài nghi y thuật của thầy sao?
“Không không không, tôi không có ý đó, tất nhiên là tôi tin tưởng y thuật của thầy.” Cha Cố vội vàng giải thích, ông cũng biết lời này có hơi đắc tội với người ta, nhưng ông không thể tiếp thu được sự thật là Cố Mông sẽ chết.
Cố Mông nhìn vẻ mặt như sắp khóc của ông, nhịn không được an ủi “Cha à, cha yên tâm đi, con không chết được đâu.”
Khi cô tỉnh lại liền phát hiện, sinh khí trong cơ thể hầu như đã đứt, chỉ có trái tim còn hơi có chút độ ấm, còn duy trì sinh cơ mỏng manh.

Đương nhiên, hiện tại cũng thế, thân thể của cô vẫn chẳng khá lên tẹo nào, nhưng muốn chết cũng khó, làm sao cô có thể chết dễ dàng như thế được?
Trái tim chính là gốc rễ, gốc rễ vẫn còn, nên từng nhịp là từng luồng sức sống nhỏ nhoi lan truyền trong cơ thể cô.


Chỉ là nhưng thân thể rệu rã này dù được tẩm bổ nhưng tử khi cũng tràn ngập khiến chút sức sống ít ỏi ấy bị vùi lấp hệt như muối bỏ biển.
Nếu muốn một lần nữa khôi phục sinh cơ là không hề đơn giản.
Cố Mông hơi cân nhắc, quả nhiên vẫn cần nhiều công đức.
Lần trước có được công đức ở thôn Lê gia đã rót không ít sự sống cho cô.

Sự sống ùn ùn tiến vào đẩy cho máu bầm phun ra, đây chính là chuyện tốt.
Sau khi tiễn những bác sĩ kia về cha Cố liền thấy Cố Mông nằm ở trên giường mà đầu óc không biết đã lơ đãng đi đâu mất rồi.
Hiện tại con bé có một khuôn mặt khô quắt, sần sùi, chỉ có một đôi mắt là vẫn sáng lấp lánh lộ ra vài phần hoạt bát cùng thần thái.

Nhìn thấy bộ dạng này của cô, chóp mũi cha Cố hơi cay cay, suýt nữa rơi nước mắt.
Đột nhiên nhớ tới mẹ Cố Mông, những năm tháng cuối đời đều nằm trên giường bệnh.

Mà hiện tại, Cố Mông cũng đi theo con đường cũ của bà ấy, bảo mình lại sao?
Cố Mông phục hồi tinh thần lại, liền thấy cha Cố đứng ở của mà ngơ ngẩn nhìn cô, trong mắt ầng ậc nước, như là đang xuyên qua cô mà nhìn một người khác.
“…… Cha ơi, cha khóc à?” Cố Mông cất giọng nghi hoặc.
Cha Cố “……”
Tức khắc ông có chút dở khóc dở cười, đi tới nhẹ nhàng xoa đầu Cố Mông, thở dài “Con yên tâm nhé, cha nhất định sẽ tìm bác sĩ thật giỏi để chữa khỏi bệnh cho con, con sẽ không sao đâu.”
Ông sẽ không trơ mắt nhìn Cố Mông chết đâu.
Nghe vậy, Cố Mông nghiêm túc nói “Con nói rồi, con sẽ không chết, con sẽ sống thật tốt nên cha không cần khóc trộm đâu.”
Cha Cố “……Cha khóc trộm khi nào? Đừng nói linh tinh.”
Hắn sao có thể trộm rớt nước mắt.
Người tận mắt thấy ông khóc ầm lên ở chân cầu thang là Cố Mông đây “……”
Không khí bi thương bị phá tan, về phương diện giải tỏa căng thẳng Cố Mông có thể xem như rất có bản lĩnh.
Cha Cố nói “Cố Nguyệt nằng nặc đòi muốn xuất viện, cha thấy y học bên tình Y vẫn hơi kém, chúng ta cứ về thành phố S trước đã rồi cha đưa con đi khám ở bệnh viện lớn.”
Việc này cứ được quyết định như vậy, cha Cố lập tức thu dọn đồ đạc trở về.

Bệnh tình của Cố Mông rất ngiêm trọng nên phải gấp rút về bệnh viện của thành phố S.

Mà Cố Nguyệt chỉ muốn về thật nhanh, hận không thể lập tức bay về thành phố S.
Ngày hôm sau xuất viện, trước khi đám người Cố Mông về, Diêm La biết tin liền dẫn theo đám Thẩm Cường tới tiễn cô.
“Cố tiểu thư, lần sau đi thành phố S nhất định sẽ đến thăm cô.” Hổ Tử nghiêm túc nói.
Nhị cẩu còn hưng phấn nhìn Cố Mông, hỏi “Cố tiểu thư, tôi còn chưa cảm ơn cô đã cứu tôi một mạng.

Tôi biết lúc đấy không có cô là tôi xong đời rồi.”
Tuy rằng quá trình sống lại cực kì thống khổ, nhưng còn sống mới là quan trọng nhất.
“Cố tiểu thư, rốt cuộc cô cho Nhị Cẩu dùng thứ gì vậy? Cô không biết đâu, hiện tại Nhị Cẩu rất trâu bò, cả sức khỏe và thể lực đều tăng vọt như một con quái vật, đến đại ca Diêm La còn suýt bại dưới tay anh ta đấy.” Hổ Tử nhịn không được truy vấn, rất hâm mộ Nhị Cẩu.
Tên Nhị Cẩu kia hoàn toàn chính là nhờ họa được phúc, không chỉ không chết, hiện tại thân thể anh ta đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Lá bùa kia của Cố Mông dường như đã cải tạo thân thể anh ta một lần nữa, làm tố chất thân thể tăng lên một mức độ nhất định.
Đương nhiên, chỉ số thông minh không gì biến hóa, vẫn ngốc như vậy.
Cố Mông “……”
Đừng nói nữa, trong lòng cô đang đau lòng muốn chết đi đây này.
Khi đó cô vừa mới thức tỉnh, cả người vẫn còn trong trạng thái lơ mơ, giống như chân đang đạp trên không trung, không hề có cảm giác.

Chờ khi thấy “Ác quỷ” của thôn Lê gia, cô còn tưởng rằng nó là loại hung ác nào cơ, liền vẽ một tấm “Kim phù”, bùa Kim phù này suýt thì hút hết sinh khí trong cơ thể, thân thể thiếu chút nữa thì hỏng mất.
Biết vậy chẳng làm thế!
Nhị Cẩu không biết suy nghĩ trong lòng cô, vẫn luôn hứng thú bừng bừng nói rất nhiều chuyện, Cố Mông lười biếng, hoàn toàn không nghe anh ta đang nói cái gì.

“Em có nói mình nợ tôi một ân tình đấy.” Diêm La đi tới, cười nói.
Anh cao hơn Cố Mông một cái đầu, Cố Mông nâng đầu nhìn anh, ánh đèn trên đỉnh đầu rọi vào khiến mắt cô nhịn không được hơi hơi nheo lại.

Trong mắt tựa như có ánh sáng lưu chuyển, làm người ta có xúc động muốn rờ lên đôi mắt cô.
“…… Tôi có nhớ, anh muốn tôi làm gì nào?” Cố Mông nói.
Kiềm chế ngón tay đang run rẩy Diêm La cố gắng để không chạm vào đôi mắt Cố Mông, lưu luyến hồi lâu, anh nói “Tôi còn chưa nghĩ ra, chỉ là tôi có một vấn đề, nếu tôi chết thì sẽ không còn người để cho em trả nợ ân tình, vậy có tính là em thất hứa không?”
Nghe vậy, Cố Mông suy tư một chút, vậy mà thấy anh ta nói cũng khá hợp lí, cô nhíu mi có chút không hài lòng nói “Sao mà anh phiền toái thế, lâu như vậy cũng chưa nghĩ ra nguyện vọng.

Tôi không phải là người thất hứa, ít nhất là trước khi tôi trả nợ ân tình cho anh thì anh không được chết.”
Trong mắt Diêm La hiện lên một tia ý cười, anh ra vẻ khó xử nói “Nhưng có chết hay không đâu phải chuyện tôi có thể quyết định.

Tôi sống dưới mưa bom bão đạn, nói không chừng ngày nào đó sẽ chết, điều này cũng không dám bảo đảm.”
Nghe anh nói như vậy, Cố Mông càng không hài lòng.

Cô cảm thấy thật phiền phức, nhân loại thật yếu ớt, sống chết cũng chẳng biết thế nào.
Nghĩ vậy, cô vẫy Diêm La lại gần.
“Làm sao vậy?”
Diêm La đi qua, Cố Mông ra hiệu cho anh chìa tay ra, sau đó vươn tay viết trong lòng bàn tay anh một chữ, chờ khi nét cuối cùng hoàn thành, chỉ thấy lòng bàn tay của Diêm La có ánh vàng lóe lên.

Một chữ sáng lên, sau đó lặn hẳn vào lòng bàn tay anh.
Diêm La hỏi “Đây là cái gì?”
Cố Mông nói “Đây là chữ “Nguyên”!”
““Nguyên”?”
“Vạn vật đều có căn nguyên.

Lúc Bàn Cổ khai thiên tích địa, trời đất không có văn tự, mọi người ngộ đạo liền tạo loại ngôn ngữ gọi là “Phù”.

Phù chính là một ngôn ngữ khác.”
Khi nói câu này, giọng điệu của Cố Mông có hơi mờ mịt, khiến người ta cảm giác cô là người cả thế giới khác.
Diêm La nhìn cô, hỏi “Không phải em mất trí nhớ sao? Sao lại biết những chuyện này?”
“……” Cố Mông ngẩng đầu nhìn anh, cũng mang vẻ mặt khó hiểu, hỏi “Đúng vậy, sao tôi lại biết mấy chuyện này nhỉ?”
Diêm La “……”
Dừng một chút, anh hỏi “Em viết một cái phù văn lên tay tôi, nếu dùng ngôn ngữ của hiện tại thì gọi là gì?”
“Là “Hộ”, nghĩa là bảo vệ!” Cố Mông đắc ý nhìn anh, nói “Anh yên tâm đi, có cái phù văn này anh muốn chết cũng khó.

Anh nhất định có thể bình an sống đến 99 tuổi, khi đó chắc chắn tôi đã hoàn thành xong nguyện vọng của anh rồi.”
Nghe vậy, khóe miệng Diêm La nở nụ cười, nắm chặt lấy lòng bàn tay có chứa phù văn, cười nói “Tôi nhất định sẽ nghĩ ra sớm thôi.”
Đã đến tram soát vé, Cố Mông theo chân bọn họ vẫy vẫy tay, nói “Tôi phải đi rồi!”
Chờ cô rời đi, đám Thẩm Cường mới lò dò lại gần, hỏi “Lão đại, anh và Cố tiểu thư nói cái gì đấy?”
Diêm La thả lỏng bàn tay, nói “Không nói gì cả.”
Thẩm Cường lắc đầu không tin, anh cùng đám Nhị Cẩu nói thầm “Lão đại nhìn như thành thật, nhưng thật ra lại là người giảo hoạt nhất.

Cố tiểu thư tuy có bản lĩnh lớn, nhưng tính tình ngây thơi, gặp được lão đại thì chẳng phải bị lừa không còn gì sao.”
Nhị Cẩu cùng Hổ Tử dùng sức gật đầu, cực kì tán đồng cách nói này.
Đừng nhìn lão đại của bọn họ trầm ổn đáng tin cậy, trên thực tế người này đầy bụng xấu xa, xảo trá..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui