Nửa tiếng sau, chiếc ô tô chở Nhạc Nhiên Kỳ chạy đến “khu vực đen” - chính là địa bàn trung tâm của Đàm Long bang.
Xung quanh bán kính 5km của khu vực này đều được kiểm soát nghiêm ngặt, đa số cũng là nơi ở của người trong bang phái, vô tình tạo lớp bảo vệ vô cùng chặt chẽ của trụ sở Đàm Long bang bên trong.
Ngoài ra, để cho người trong bang phái ở trong vòng an toàn của khu vực đen, cũng hoàn toàn có thể bảo toàn được lời hứa giữ an toàn cho người thân của họ, khi họ đồng ý bán mạng cho Đàm Long bang.
“Quy hoạch” kiểu này, đúng là rất có phong thái của một quân tử.
Đàm Long bang là một bang phái lâu đời, nên cấu trúc bên trong cũng vô cùng cổ điển.
Toàn bộ khuôn viên rộng khoảng 5ha.
Tòa nhà cao nhất không quá năm tầng, còn có dàn hoa lưu tô trắng muốt nở dọc cả khu nhà.
Các khu nhà khác cũng được xây dựng theo phong cách chung của tòa nhà chính, nhưng lại mang đặc điểm riêng của từng khu, cơ hồ có thể đoán được mỗi khu đều được sử dụng vì mục đích khác nhau.
Hoa cẩm tú cầu đủ màu đủ sắc nở dọc lối đi lát đá, cả đường dành cho ô tô đi lại.
Khung cảnh gợi cho người khác cảm giác thơ mộng, cổ kính, như thể được trở về Trung Hoa thời dân quốc.
Nhạc Nhiên Kỳ đưa mắt nhìn quanh, thật sự không thể tin nổi, căn cứ của Đàm Long bang còn có thể xinh đẹp động lòng người thế này?
Chiếc ô tô dừng lại trước một đài phun nước lớn, cách tòa nhà chính không xa.
Người tài xế cẩn trọng mở cửa mời Nhạc Nhiên kỳ ra ngoài, còn tự tay mang hết đống hành lý nhỏ gọn của cô.
Nhạc Nhiên Kỳ cúi đầu khách sáo, vừa ngẩng mặt lên đã thấy Đông Diệt như đã đứng đợi sẵn từ bao giờ.
Cô cúi đầu lần nữa, điệu bộ vô cùng lễ phép:
“Anh Đông, chào buổi sáng!”
Đông Diệt lạnh lùng, rõ ràng là có ý khen ngợi nhưng chất giọng lại không hề thay đổi: “Xem ra có thể bỏ qua bước học lễ nghĩa.”
“Cảm ơn anh.”
“Cậu, mang hành lý của cô ta đến nơi nghỉ ngơi đi.
Còn cô, đi theo tôi.”
Đông Diệt ra lệnh một loạt cho người tài xế và Nhạc Nhiên Kỳ.
Vừa nghe thấy tiếng của anh, người kia đã lập tức cúi người 90 độ, hai tay xách hai túi đồ của cô đi mất hút.
Đồng thời, có một người khác chạy đến lái xe rời đi.
Mọi sự việc diễn ra trong chốc lát, khiến Nhạc Nhiên Kỳ cảm thấy người ở đây đúng là năng suất quá đi, nếu so KPI với những người khác, chắc họ phải đạt được gấp đôi.
“Còn chờ gì nữa?”
Nghe Đông Diệt giục, Nhạc Nhiên Kỳ khẽ giật mình, sau đó liền ngoan ngoãn cúi đầu đi theo.
Tình thế của Nhạc Nhiên Kỳ và Đông Diệt bây giờ, giống như quản gia của đại gia tộc đang dạy dỗ người hầu vừa mới được thuê đến vậy.
Nhưng Nhạc Nhiên Kỳ cũng tự hiểu được sự may mắn- hoặc là được tín nhiệm của mình.
Đông Diệt lúc nào cũng xuất hiện bên cạnh Đàm Tử Kỳ, chính là cánh tay phải đắc lực của anh.
Vậy mà giờ đây, anh ta đang đích thân hướng dẫn cô từng chuyện lớn nhỏ, đúng là không hề tầm thường mà.
“Nhà chính này là nơi ở của bang chủ, còn những khu vực khác đa số đều dùng để luyện tập, cũng là nơi ở của những thành viên đang trong kì huấn luyện.
Từ căn cứ tính ra bán kính 5km sẽ là nhà của những thành viên trong bang phái, nếu không rơi vào kỳ huấn luyện hoặc trực đêm thì có thể trở về nhà, sáng sớm hôm sau lại đến đây làm việc.
Ngoài ra có hai gian nhà ở phía Đông và phía Tây, là nơi dành cho khách quý ghé thăm, hoặc sẽ được dùng làm nơi ở của con cái bang chủ sau này.
”
Nhạc Nhiên Kỳ tròn mắt: “Ngay cả con cái của bang chủ cũng không được ở trong nhà chính sao?”
Đông Diệt chần chừ mấy giây: “Nhà chính chỉ có thể để cho bang chủ và bang chủ phu nhân sử dụng.
Nếu sau này bang chủ truyền ngôi, cũng không thể ở trong nhà chính nữa.”
Nhạc Nhiên Kỳ gật gật, hiểu nôm na cứ như chính điện của vua, ngoài vua ra thì không ai được sống ở đó chứ gì? Đàm Long bang này không những thiết kế cổ điển, mà cách vận hành cũng “phong kiến” như vậy?
“Vậy… anh Đông, tôi có cần lưu ý điều gì khi ở đây không?”
“Không những có mà là có rất nhiều.
Ngoài những quy định về một thành viên của Đàm Long bang: trung thành, tận tụy, không sợ chết, không ngừng cố gắng, kín miệng,...!trong thời gian ở đây, cô còn không được phép bén mảng đến những khu vực cấm.”
“Chẳng hạn?”
“Vào ban đêm, không được tự ý ra khỏi phòng.
Đối với nhà chính, nếu không được bang chủ cho phép thì không được đặt chân vào.
Còn cả khu vườn phía Bắc nữa.
Đó là nơi không có ai được phép đến cả.”
Nhạc Nhiên Kỳ gật gật đầu, cố gắng nhớ hết những quy định quan trọng này.
Cô cũng thật sự rất tò mò về những điều cấm kỵ này, nhưng không cần nghĩ cũng biết, cô thà chọn không biết gì và giữ trọn cái mạng của mình thì tốt hơn.
Nhưng có một chuyện không thể nào cô không hỏi cho ra lẽ được.
Nhạc Nhiên Kỳ bỗng dừng chân, hai tay nắm chặt lại với nhau, nhỏ giọng: “Anh Đông… có thể cho tôi hỏi chuyện này không?”
Đông Diệt liếc nhìn cô: “Lại là chuyện gì?”
“Anh có biết… vì sao bang chủ muốn tôi vào bang phái không?”
Đông Diệt cười khẩy: “Chuyện này thì cô tự đi hỏi anh ấy đấy.
Hoặc cô cũng có thể tự tìm câu trả lời.”
“Bằng cách nào?” - Nhạc Nhiên Kỳ khó hiểu.
“Bắt đầu huấn luyện đi!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...