Nhạc Nhiên Kỳ tròn mắt nhìn đối phương.
Thật sự rất muốn thốt ra câu “bang chủ, anh còn tự trọng không?”
Nhưng nói câu đó xong, có khi cô sẽ bị Đàm Tử Kỳ một chân đạp khỏi xe mất.
Thức thời vi giả trang tuấn kiệt, Nhạc Nhiên Kỳ thà chịu nhịn chịu nhục, hèn hạ một chút để được bảo toàn mạng sống vậy.
Thấy Nhạc Nhiên Kỳ cười giả trân, Đàm Tử Kỳ đã biết tỏng cô không hề bằng lòng.
Nhưng thay vì ngưng trêu đùa đối phương, anh lại được nước lấn tới: “Không nói gì hết, vậy là đồng ý cho tôi là con rể đấy nhé.”
Nhạc Nhiên Kỳ ngượng đỏ mặt, thật sự không giả vờ là mình ổn được nữa: “Anh… anh còn có thể nói ra những lời này?”
Đàm Tử Kỳ liếc mắt nhìn cô, nhất định trong đầu người phụ nữ này đang ngầm chửi rủa ai là đồ vô sỉ đây mà.
Nhưng tiếc cho Nhạc Nhiên Kỳ thật, gặp phải một người như anh.
Ý anh là dù cô có tìm kiếm ở cả đất nước này, cũng không tìm được ai vừa đẹp trai giàu có, quyền lực lại mặt dày như anh cả.
Đàm Tử Kỳ nhếch mép: “Không nói thế này thì nói thế nào? Để Mặc Từ Khuynh đó âm thầm cướp hôn sự tốt của tôi à?”
“Cái gì mà là hôn sự tốt? Tôi đã gả cho anh khi nào?” - Nhạc Nhiên Kỳ nói xong, tự thấy mình thật can đảm.
Bang chủ nói một câu, cô liền vả lại một câu.
Nếu có Đông Diệt ở đây, có khi cô sẽ được tặng một vé đi trồng cây xanh sám hối.
Đàm Tử Kỳ nở nụ cười đầy nham hiểm, nhưng Nhạc Nhiên Kỳ lại có dự cảm rất lạ.
Đó không phải nụ cười của một kẻ vừa suy tính ra chuyện gì rất thú vị, mà là điệu bộ của một kẻ đã chiến thắng hoàn toàn.
“Em còn không biết à? Ngay từ khi em đồng ý trở thành người của Đàm long bang, tức là đã đồng ý gả cho tôi rồi.”
Biết ngay mà.
Nhạc Nhiên Kỳ xịu mặt, đôi mắt biểu lộ chút khinh bỉ: “Đúng là không có lời nào là bang chủ không nói ra được.”
Đàm Tử Kỳ nhếch mép, không thèm tranh chấp với cô.
Chỉ tập trung lái xe.
Tầm mười phút sau, nhìn con đường mình đi có chút khác lạ, Nhạc Nhiên Kỳ nghiêng đầu: “Bang chủ, đây không phải đường về nhà tôi, cũng không phải về bang phái.”
“Ừ, đưa em đi một nơi khác, thú vị lắm.”
Không hiểu sao những lời nói hoàn toàn có thể xem là bình thường đối với người khác, nhưng khi được thốt ra từ miệng Đàm Tử Kỳ, Nhạc Nhiên Kỳ lại thấy nó không hề đơn giản như vậy.
Thú vị đối với anh, lại là thứ kì lạ gì nữa đây?
—-----------------
Chưa đầy mười lăm phút sau, chiếc siêu xe màu tím đã dừng lại bên bờ hồ.
Hồ Thủy Nguyệt sẽ nối ra sông lớn, đây cũng được xem là địa điểm du lịch nổi tiếng ở thành phố này.
Thường thì nơi này luôn đông đúc cả ngày lẫn đêm.
Vào ban đêm, ở đây sẽ hả đèn lồng lên trời, đèn hoa giấy dưới nước để du khách cùng nhau chèo thuyền và tận hưởng không gian lãng mạn.
Bởi vì độ đầu tư đó, lại ở vị trí thủ đô, nên giá để thuê một chiếc thuyền con thật sự không rẻ chút nào.
Trước đây Nhạc Nhiên Kỳ cũng từng muốn đi thử, nhưng không chỉ vì lí do tài chính, mà cả một người bạn cô cũng không có, tất nhiên không thể thử được.
Mái tóc xoăn xinh đẹp của Nhạc Nhiên Kỳ tung bay trong gió.
Hai tay cô đan trước ngực, khẽ xoa xoa hai cánh tay mình vì lạnh.
Ngay lập tức, một chiếc áo vest đắt đỏ thơm mùi bạc hà đã được choàng lên người cô.
Nhạc Nhiên Kỳ tưởng Đàm Tử Kỳ cởi áo ra để khoác cho mình, nên quay mặt sang, còn chưa kịp bày tỏ lòng cảm kích thì lại chợt nhận ra chiếc áo vest trên người anh vẫn còn y nguyên đó.
Nhạc Nhiên Kỳ ngờ vực: “Anh lấy áo đâu ra vậy?”
Đàm Tử Kỳ ôm eo cô, chỉ tay về phía hồ nước, vô cùng đắc ý: “Em nhìn xem, cả cái hồ này tôi cũng mua rồi, có thêm một chiếc áo vest cho em cũng có gì là lạ đâu?”
Nhạc Nhiên Kỳ hóa đá: “Anh… thật sự mua cả cái hồ này?”
Đàm Tử Kỳ cúi đầu, khẽ nói vào tai cô, hơi giọng ấm nóng khiến Nhạc Nhiên Kỳ ngượng đỏ mặt: “Ừ, mua bằng tiền giao vũ khí từ tấm vé thông hành em giành được đấy, nên tôi định sẽ tặng nó cho em.”
“Anh điên rồi!!!”
Nhạc Nhiên Kỳ giật mình thốt lên - đúng hơn là không thốt lên không được.
Chết tiệt, sao cô có thể va phải người đàn ông điên khùng này chứ?
“Anh…”
Nhạc Nhiên Kỳ còn chưa kịp nói thêm câu nữa, Đàm Tử Kỳ đã đột ngột nắm lấy tay cô, đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên mu bàn tay trắng nõn:
“Vậy kẻ điên này có thể mời em chèo thuyền dạo hồ nước này không?”
Hai má Nhạc Nhiên Kỳ đỏ ửng, chữ “được” vô cùng nhỏ, đến mức nếu Đàm Tử Kỳ không cẩn thận thì sẽ không thể nghe thấy được.
Đàm Tử Kỳ cũng khẽ nhếch mép hài lòng, động thái lướt nhanh đến mức nếu Nhạc Nhiên Kỳ không để ý thì cũng sẽ không thể nhìn thấy được.
Đàm Tử Kỳ không đến chỗ thuê thuyền, mà đưa Nhạc Nhiên Kỳ đến chỗ một con thuyền gỗ được trang trí đầy bằng hoa tươi đủ loại, đủ màu.Có hoa hướng, hoa tulip, hoa hồng, hoa oải hương,..
tất cả những loài hoa tượng trưng cho tình yêu trên đời này, đều được bày trí cẩn thận trên con thuyền nhỏ, chừa đủ chỗ cho Đàm Tử Kỳ và Nhạc Nhiên Kỳ ngồi đối diện nhau.
Đàm Tử Kỳ chủ động xuống thuyền trước, giơ tay về phía cô: “Xuống đây, tôi đỡ em.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...