Nhạc Nhiên Kỳ ngại đỏ mặt, hết cách, đành dùng đến hạ sách này.
Cô đột ngột hét lớn: “Đàm Tử Kỳ, dù cho anh có là bang chủ, cũng đừng hòng cưỡng ép con gái nhà lành!”
Đàm Tử Kỳ còn định trêu chọc cô thêm tí nữa, thì đột nhiên Đông Diệt lại ở đâu lù lù xuất hiện.
Kể ra thì người này cũng tài tình thật, cứ xuất hiện những lúc quan trọng nhất, đã vậy hình như cũng nghe được tiếng thét cầu cứu vô cùng thảm thiết của Nhạc Nhiên Kỳ lúc nãy rồi.
Đàm Tử Kỳ bỏ tay ra khỏi eo cô, giọng bất lực: “Tôi chỉ trêu em thôi.
Nhưng còn việc kia là thật đấy, đừng hòng nghĩ tới việc rời khỏi đây.”
Nhạc Nhiên Kỳ lùi lại mấy bước, ngại đến mức chỉ vội gật đầu rồi chạy ra ngoài, tuy đã nhìn thấy Đông Diệt đứng ở cửa nhưng còn không kịp chào hỏi tiếng nào đã lượn đi mất.
Đợi đến lúc hình bóng Nhạc Nhiên Kỳ khuất mất, Đông Diệt mới hí hửng chạy vào phòng.
Hình như rất ít khi thấy anh ta vui như vậy: “Bang chủ, có phải tôi không nghe lầm không? Không phải Đàm Long bang chúng ta sắp có tiểu bang chủ chứ?”
Đàm Tử Kỳ lạnh lùng liếc đối phương: “Tiểu bang chủ cái đầu cậu! Khi nào cậu còn chưa tán đổ được Cô Tịch thì còn chưa có tư cách nói chuyện con cái với tôi.”
Đông Diệt bị chọc trúng tim đen: “Nhưng hai chuyện này là khác nhau mà…”
“Tôi nói giống thì là giống.” - Đàm Tử Kỳ lạnh giọng hẳn ra, biểu cảm thoải mái khi trêu ghẹo Nhạc Nhiên Kỳ lúc nãy đã bay đi đâu mất.
Đông Diệt dù không bằng lòng cũng phải biết thân biết phận rằng mình không thể nào giống với Nhạc Nhiên Kỳ được.
Ngay từ đầu vốn dĩ đã thua trắng rồi.
Đông Diệt thở dài, giơ ra bản báo cáo đã chuẩn bị từ trước: “Bang chủ, dạo này ở phía Hắc bang không hề có động tĩnh gì hết.
Chuyện này thật sự khiến tôi cảm thấy nghi ngờ.”
“Ý cậu là, đây không phải làm việc của đám người Hắc lão chủ?”
“Đúng vậy.
Tôi sẽ cố điều tra thêm.”
Nghe vậy, Đàm Tử Kỳ cũng gật đầu.
Trong đầu anh đã bắt đầu suy nghĩ đến những khả năng có thể xảy ra trong hành động tiếp theo của đám người Hắc bang.
Khi ở trên du thuyền, Nhạc Nhiên Kỳ đã lộ mặt rồi.
Hắc Nhược Vương lại thích ăn miếng trả miếng như vậy.
“Xem ra phải để ý đến hoàng hậu của mình một chút.” - Đàm Tử Kỳ nhỏ giọng.
Đông Diệt nghe thấy chữ được chữ không: “Dạ?”
Đàm Tử Kỳ chau mày, ba chữ “không hài lòng” hiện rõ trên mặt: “Tôi nói cậu, lần này ra ngoài điều tra thì đưa theo Cô Tịch đi.
Khả năng tiến triển tuyến tình cảm chẳng khiến cho người khác có chút hi vọng gì cả.”
“...” Đông Diệt thật sự cạn lời rồi.
—------------------
Một tuần sau, tiệc mừng kỷ niệm thành lập tập đoàn nhà họ Mặc diễn ra linh đình.
Lần này là kỷ niệm 50 năm, một năm rất đẹp nên đã được Mặc gia cố tình tổ chức với quy mô lớn, mời hết tất cả nhân viên ở các chi nhánh.
Nhạc Nhiên Kỳ vốn dĩ không thích tiệc tùng, đã định từ chối nhưng Mặc Từ Khuynh lại dùng ân nghĩa việc anh ta giúp cô giấu giếm gia đình để nài nỉ cô tham gia.
Cùng cực, cô cũng không thể là người vong ơn bội nghĩa như vậy.
Dù sao đây cũng là dịp Nhạc Nhiên Kỳ có cơ hội gặp mặt để nói thẳng với Mặc Từ Khuynh về việc cô sẽ không rời khỏi Đàm Long bang, nên kể ra cũng có được chút lợi ích.
Mặc khác, Nhạc Nhiên Kỳ cũng biết tỏng những buổi tiệc thế này nhất định sẽ có phần khiêu vũ, dù cô muốn hay không thì Mặc Từ Khuynh cũng sẽ tìm cách mời cô nhảy.
Vậy nên cô đã nhanh trí băng bó vào vết thương cũ ở bắp chân, dù vết thương chỉ đang trong giai đoạn thay da mới, hoàn toàn không ảnh hưởng gì.
Vậy nên, Mặc Từ Khuynh cuối cùng cũng không thể thực hiện ý đồ.
Nhưng ngay cả Nhạc Nhiên Kỳ cũng không hoàn thành được dự định.
Vì đây là một buổi tiệc lớn, thân là con trai độc nhất của nhà họ Mặc, Mặc Từ Khuynh hoàn toàn không có thời gian để gặp mặt riêng với cô.
Gần mười hai giờ đêm, các đồng nghiệp của Nhạc Nhiên Kỳ lần lượt ra về, cô cũng đã đi đến trước cổng, định bắt bừa một chiếc taxi nhưng liền bị Mặc Từ Khuynh giữ lại:
“Em làm gì ở đây vậy? Nếu muốn về, anh sẽ đích thân đưa em về.”
Nhạc Nhiên Kỳ từ chối khéo: “Không cần đâu, hôm nay anh là nhân vật chính mà.
Em chỉ cần đợi một chút, sẽ có taxi đến nhanh thôi.”
Mặc Từ Khuynh nhìn qua nhìn lại: “Khu vực VIP, lại là giờ cao điểm thế này, sẽ không dễ tìm taxi trống đâu.
Chân em lại đang bị thương, thật sự không tiện đi một mình.
Nghe lời anh đi, để anh đưa em về.”
Nhạc Nhiên Kỳ cười trừ.
Hay rồi, cô lấy lí do bị thương ở chân nên không khiêu vũ, cuối cùng lại bị đối phương lấy lý do này để đưa cô về.
Đúng là gậy ông đập lưng ông.
Nhạc Nhiên Kỳ còn đang không biết nên ứng phó thế nào, đột nhiên một chiếc siêu xe mui trần màu tím thời thượng từ đâu xuất hiện trước mặt họ.
Màu xe còn vừa hay trùng khớp với màu váy của Nhạc Nhiên Kỳ.
Người lái chiếc siêu xe đó, tất nhiên không ai khác chính là Đàm Tử Kỳ.
Hôm nay anh cố tình diện vest sang trọng, tóc vuốt hết lên, cứ như siêu sao nổi tiếng vậy.
Anh bước xuống xe, đến chỗ hai người bọn họ, chủ động kéo Nhạc Nhiên Kỳ về phía mình: “Không cần giám đốc Mặc phải phí hơi tốn sức.
Người của tôi, cần do chính tôi đưa về.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...