Mặc Từ Khuynh nhìn thấy bộ dạng khó xử của Nhạc Nhiên Kỳ, đột nhiên hiểu chuyện đến lạ.
Anh thở dài: “Thôi được, anh không nỡ ép em.
Anh có thể đợi em lâu như vậy, tất nhiên vẫn có thể đợi thêm.
Tiểu Kỳ, anh chỉ muốn nói…”
Mặc Từ Khuynh chủ động nắm tay Nhạc Nhiên Kỳ, nâng niu như báu vật: “Cho dù là em có lợi dụng anh, chỉ cần cho anh có cơ hội được ở bên cạnh và chăm sóc cho em, thì anh cũng mãn nguyện.”
Nhạc Nhiên Kỳ nuốt nước bọt, rụt tay lại, lần này không phải là cố tình đẩy đối phương ra mà chỉ đơn giản là một sự từ chối nhẹ nhàng.
Cô im lặng một hồi, buộc nói:
“Em biết rồi, cảm ơn anh.
Bây giờ anh có thể về rồi.”
“Cảm ơn em.”
Mặc Từ Khuynh nhìn thấy thái độ của Nhạc Nhiên Kỳ đối với mình cũng nhẹ nhàng hơn, bản thân cũng cảm thấy an lòng.
Anh đứng im ở đó, nhìn theo bóng lưng kiều diễm của Nhạc Nhiên Kỳ.
Mãi đến khi cô đã khuất bóng, anh mới chịu rời đi.
Cả Nhạc Nhiên Kỳ và Mặc Từ Khuynh đều không hay biết, tất cả hành động của bọn họ từ nãy đến giờ đều không lọt khỏi mắt nhìn của Đàm Tử Kỳ.
Anh ngồi trong chiếc siêu xe sang trọng cách đó không xa, lặng lẽ nhìn hai người họ ôm ấp, nắm tay nhau.
Bên cạnh anh đương còn bó hoa tulip màu hồng phấn xinh đẹp.
Đàm Tử Kỳ ngồi ở hàng ghế sau, chống tay lên cửa kính xe, biểu cảm không vui lộ ra mặt.
Đông Diệt ngồi ở ghế phụ, quay đầu lại hỏi: “Bang chủ, dù sao cũng đến đây rồi, để tôi gọi cô ấy ra đây.”
“Không cần đâu.” - Đàm Tử Kỳ lạnh giọng.
Đông Diệt nuốt nước bọt.
Mấy ngày nay vốn dĩ Đàm Tử Kỳ bận tối tăm mặt mày về chuyện giao vũ khí nhờ tấm vé thông hành mà Nhạc Nhiên Kỳ đã lấy được trước đó.
Để có thể đến đây kịp ngày cô ấy trở về, anh đã thức trắng hai đêm liền để kiểm hàng cho xong.
Đàm Tử Kỳ vốn cũng không phải người dành nhiều tâm tư của mình cho người khác như vậy, vậy mà còn cẩn thận đến tiệm hoa mua hoa tulip để mừng Nhạc Nhiên Kỳ khỏi bệnh.
Trước đó vì lời hứa sẽ đảm bảo cho cô che giấu gia đình về thân phận thật, anh còn chuẩn bị sẵn một kịch bản vô cùng hoàn hảo.
Kết quả là… hình như vẫn chậm hơn Mặc Từ Khuynh một bước.
Đông Diệt im lặng một hồi lâu rồi mới dám lên tiếng: “Vậy… chúng ta làm gì tiếp theo đây, bang chủ?”
Đàm Tử Kỳ vẫn tiếp tục hướng ánh mắt vào phía nhà Nhạc Nhiên Kỳ, còn giọng nói thì vẫn lạnh lùng như vậy: “Về thôi, còn ở đây làm gì?”
Đông Diệt ra hiệu cho tài xế lái xe đi, nhưng vì có chút đồng cảm với anh nên cũng lên tiếng an ủi: “Bang chủ, dù sao Nhiên Kỳ cũng là người của chúng ta, Mặc thiếu gia đó dù muốn cũng không thể cướp đi được.”
Đàm Tử Kỳ lườm đối phương, thói hơn thua đột nhiên bộc phát: “Cái gì mà là người của chúng ta? Nhạc Nhiên Kỳ chỉ có thể là người của tôi, cả đời này cũng đừng hòng thay đổi!”
“...!Vâng!”
—------------------
Ngày hôm sau, Nhạc Nhiên Kỳ chủ động đến phòng làm việc của Đàm Tử Kỳ.
Đàm Tử Kỳ vừa nhìn thấy cô chủ động tìm đến, đã cảm thấy có dự cảm không lành.
Đừng nói là cô thật sự phải lòng Mặc Từ Khuynh, nên muốn rời khỏi bang phái đấy?
Nhạc Nhiên Kỳ hôm nay trầm tĩnh đến lạ, đến mức Đàm Tử Kỳ phải là người chủ động bắt chuyện: “Đừng nói hôm nay em đến đây chỉ để ngắm tôi thôi đấy nhé? Tôi biết mình quyến rũ rồi, nhưng nhà còn bao việc phải làm…”
Nhạc Nhiên Kỳ bị trêu đỏ cảm mặt, nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh: “Không phải, tôi thật sự có chuyện muốn nói với bang chủ.”
“Hửm?”
Nhạc Nhiên Kỳ hít một hơi thật sâu: “Không phải Đàm Long bang và cả Hắc bang đều nhắm đến sự ủng hộ của nhà họ Mặc sao? Bây giờ tôi có cách khiến nhà họ Mặc đứng về phe chúng ta.”
Đàm Tử Kỳ bỏ cây bút trong tay xuống, gương mặt trở nên nghiêm túc vô cùng, nhưng trong lòng cũng rạo rực không kém.
Anh là bang chủ của cả một bang phái, không phải ngu ngốc đến mức không biết chuyện này nhất định có ẩn tình.
“Nói đi, em phải dùng thứ gì để đổi lấy quyền lợi đó?” - Đàm Tử Kỳ nhanh vậy đã nắm thóp được điều cô muốn nói.
Nhạc Nhiên Kỳ nhìn anh bằng đôi mắt chất chứa nhiều tâm tư: “Tôi… Mặc Từ Khuynh nói, chỉ cần Đàm Long bang trả lại tự do cho tôi, để tôi ở bên cạnh anh ta, thì anh ta sẵn sàng để nhà họ Mặc nghiêng theo chúng ta.”
“Ầm!”
Đàm Tử Kỳ tức giận đập bàn.
Nhạc Nhiên Kỳ biết anh rất đáng sợ, nhưng đây là lần đầu tiên cô thấy anh bày ra vẻ mặt giận dữ như vậy.
Nhạc Nhiên Kỳ sợ hãi đến nỗi không dám nhìn thẳng vào mặt đối phương.
Đàm Tử Kỳ đứng dậy, tiến đến chỗ cô, tay bóp cằm cô, giận dữ hỏi: “Em thật sự muốn rời khỏi tôi như vậy?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...