Nhạc Nhiên Kỳ còn chưa kịp nói lời nào, Phương Tầm đã chặn trước một bước: “Xe đưa con bé đi công tác cuối cùng cũng về rồi này.
Tiểu Kỳ, ngồi xuống đây, chắc là mấy ngày nay con vất vả lắm.”
Nhạc Nhiên Kỳ nhìn Mặc Từ Khuynh bằng ánh mắt đầy nghi ngờ: “Đi công tác?”
Mặc Từ Khuynh nở nụ cười hiền hậu, ánh mắt thâm tình đến mức nếu Nhạc Nhiên Kỳ không phải là người trong cuộc, thì hoàn toàn không thể biết được rằng anh ta đang nói dối.
“Là chuyến công tác khẩn cấp ở công ty.
Em đi vội đến mức không kịp báo lại với gia đình, còn nhờ anh chuyển lời thăm hỏi.”
Nhạc Nhiên Kỳ liếc nhìn bà và mẹ, chỉ đành cười trừ: “Phải, là tôi đã nợ ơn giám đốc.
Cảm ơn anh đã dành thời gian quý báu của mình để đến đây.”
Phương Tầm vỗ nhẹ vào vai Nhạc Nhiên Kỳ: “Con sao vậy? Sao lại nói chuyện khách sáo với Từ Khuynh như vậy?”
“Từ Khuynh?” - Nhạc Nhiên Kỳ chau mày, gương mặt thể hiện rõ sự căng thẳng.
Cô chỉ mới rời khỏi nhà không bao lâu, Mặc Từ Khuynh đã thêu dệt quan hệ của hai người đến mức mẹ của cô trực tiếp gọi ra tên của anh ta như vậy?
Mặc Từ Khuynh cười khì: “Dù sao anh cũng đang theo đuổi em mà.
Nếu có thể được bác gái và bà gọi tên thân mật một chút, đối với anh cũng là một niềm vui.”
Nhạc Nhiên Kỳ đứng phắt dậy, vì kích động nên đã làm động đến vết thương, nhưng cô thậm chí không thèm để tâm đến nó: “Tôi nghĩ chúng ta cần nói chuyện.”
“Được thôi.”
Mặc Từ Khuynh theo chân Nhạc Nhiên Kỳ đến công viên gần nhà cô.
Lần này không phải là câu chuyện ngắm hoàng hôn thơ mộng nữa.
Không hiểu vì sao bây giờ càng nhìn bộ dạng thư sinh như đầu óc đầy thủ đoạn của Mặc Từ Khuynh, trong đầu Nhạc Nhiên Kỳ chỉ hiện lên bốn từ “giả nhân giả nghĩa”.
Nhạc Nhiên Kỳ thật sự không hiểu nổi, rốt cuộc Mặc Từ Khuynh đang muốn gì ở cô.
“Bây giờ chỉ có hai chúng ta thôi, em cứ việc nói những gì em muốn.” - Mặc Từ Khuynh cười điềm tĩnh.
Nhạc Nhiên Kỳ vào thẳng vấn đề: “Rốt cuộc là, tại sao anh lại làm như vậy?”
“Chuyện gì?”
“Nói dối gia đình tôi.”
Mặc Từ Khuynh nhẹ giọng: “Anh không nghĩ chuyện đó là việc xấu, đến mức khiến em cảm thấy tức giận như vậy.
Nếu biết chuyện này khiến em khó chịu, anh sớm đã không làm rồi.”
Nhạc Nhiên Kỳ ôm trán, bây giờ lại còn xưng anh em rồi bày ra vẻ mặt đáng thương đó.
Thành ra cô là người có lỗi, không những không biết ơn còn quay sang trách ngược lại ân nhân của mình?
Nhạc Nhiên Kỳ thở dài: “Thôi được rồi.
Là lỗi của tôi.”
“Không phải lỗi của em.
Nếu là lỗi của em thật, anh cũng sẽ không trách em.”
Nhạc Nhiên Kỳ nghe những lời đường mật đến ù cả tai: “Được rồi, giám đốc Mặc, nếu có chuyện gì thì anh cứ nói thẳng đi.
Ngoài lý do muốn theo đuổi tôi thì rốt cuộc còn chuyện gì đã khiến anh làm như vậy?”
Mặc Từ Khuynh cười rạng rỡ: “Chỉ đơn giản là anh muốn theo đuổi em thôi.”
Nhạc Nhiên Kỳ khoanh tay trước ngực, chưa bao giờ Mặc Từ Khuynh được nhìn thấy bộ dạng lạnh lùng này của cô.
“Theo đuổi tôi? Anh định nói một người theo đuổi tôi bình thường có thể canh được thời gian tôi trở về nhà sao? Hay anh định nói là, anh rảnh rỗi đến mức hôm nào cũng đến nhà tôi?”
Nhạc Nhiên Kỳ biết rõ chuyện Mặc Từ Khuynh muốn theo dõi được mình không phải chuyện dễ, nhưng thật ra cũng không quá khó.
Trụ sở Đàm Long bang nằm biệt lập ở một khu vực riêng so với thủ đô.
So với người có thể lực lớn đến mức Đàm Long bang và Hắc bang đều phải dè chừng như Mặc Từ Khuynh, thì hoàn toàn có thể điều tra được việc cô đã đi đâu, bao gồm việc đi đến những nơi như vậy.
Mặc Từ Khuynh thở dài một hơi, ánh mắt đột nhiên trở nên thâm sâu vô cùng: “Nếu em đã nói vậy, anh cũng không cần phải giấu nữa.
Cách đây không lâu, anh đã đi dự một buổi dạ tiệc du thuyền.”
Nhạc Nhiên Kỳ nghe lời này xong, suýt đứng không vững.
Nhưng cô vẫn cố tỏ ra bình tĩnh, đinh ninh Mặc Từ Khuynh không hề có chứng cứ xác thực, bây giờ cô cứ việc chối đây đẩy là được.
Nhưng dường như đối phương đã tính toán được đường đi nước bước của cô.
Anh giơ điện thoại lên trước mặt cô, màn hình sáng lên bức ảnh chụp góc nghiêng của cô ở xa xa, không rõ mặt.
Nhạc Nhiên Kỳ giả ngu ngơ: “Giám đốc Mặc, anh cho tôi xem gì vậy?”
Mặc Từ Khuynh không thèm vòng vo với cô: “Nếu em không biết cũng không sao.
Mẹ và bà em thừa sức biết đây là ai.”
“Anh… rốt cuộc đã biết những chuyện gì rồi?” - Nhạc Nhiên Kỳ thận trọng.
Mặc Từ Khuynh cũng không muốn nói ra những lời này, nhưng nếu không đối đáp thẳng mặt, có chết Nhạc Nhiên Kỳ cũng không chịu thừa nhận chuyện cô đang làm.
“Từ lần em xin nghỉ ở công ty để đi làm phù dâu cho bạn, anh sớm đã điều tra được rồi.
Ngay từ thời đi học, em đã không có bạn thì lấy đâu ra chuyện làm phù dâu?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...