Tầm nửa tiếng sau, ở phòng của Nhạc Nhiên Kỳ.
Cô Tịch đến thăm cô như dự định trước đó, còn mang cả trái cây theo nữa.
Cảnh tượng này thật sự khiến Nhạc Nhiên Kỳ cảm thấy “khó đỡ”.
Vốn dĩ bọn họ ở cùng nhau trong cùng một tòa nhà, lại chủ động đến thăm người khác thế này, khiến cô có cảm giác giống như các vị nương nương trong thâm cung nội chiến.
Không phải chứ? Trước khi Nhạc Nhiên Kỳ cô xuất hiện, trong bang phái ngoại trừ mẹ của Cô Tịch ra, chỉ có duy nhất cô ấy là thành viên nữ.
Hơn nữa đây còn là cánh tay trái của Đàm Tử Kỳ.
Nhạc Nhiên Kỳ chợt nghĩ đến những câu chuyện tình như thanh mai trúc mã, cùng nhau vào sinh ra tử của nam chính và nữ chính trong tiểu thuyết ngôn tình,...!chỉ nghĩ thôi đã khiến cô đổ cả mồ hôi hột.
Đừng nói là Cô Tịch đến đây trước là thăm hỏi, sau là quăng cho cô một đống tiền rồi bảo cô lập tức cút khỏi Đàm Long bang đấy nhé?
Trời ạ, được vậy thì tốt quá!
Thấy Nhạc Nhiên Kỳ có vẻ căng thẳng, Cô Tịch chủ động bắt chuyện trước: “Nhiên Kỳ, cô thấy trong người thế nào rồi?”
Nhạc Nhiên Kỳ lịch sự đáp: “Em đã khỏe hơn nhiều rồi, ngoại trừ chỗ bị thương có chút bất tiện.”
“Em? Ừ nhỉ, nghe Diệt nói cô còn nhỏ tuổi hơn cả bang chủ, vậy chúng ta có thể gọi nhau là chị em đấy, dù sao chị cũng mang ơn cứu mạng của em mà.”
Nhạc Nhiên Kỳ xua xua tay: “Sao lại nói là mang ơn được? Đây là nhiệm vụ bang chủ giao cho, em chỉ cố gắng hoàn thành thôi.”
Cô Tịch không cười, nhưng ánh mắt thể hiện rõ ràng ý hài lòng với người trước mặt: “Đừng nói vậy.
Cô Tịch chị trước nay không kết giao với nhiều người.
Trong bang phái trừ bang chủ là chủ nhân, chị cũng chỉ thân thiết với mỗi mình Diệt.
Một phần cũng vì chị không thích đám đàn ông vô tri phiền phức, bây giờ trong bang phái đã có thêm thành viên nữ, lại còn là ân nhân của chị… Ừm… nếu em không ngại thì làm nghĩa muội của chị đi?”
“Nghĩa muội? Là kiểu tỷ muội kết nghĩa, cắt máu ăn thề trong truyền thuyết?”
Cô Tịch bật cười: “Bây giờ xã hội tân tiến nên gọi chuyện đó là truyền thuyết à? Ở Đàm Long bang thỉnh thoảng cũng có vài mối quan hệ được đặt tư cách như vậy.
Giống như một giao ước của người trong giới về việc hai người không có quan hệ huyết thống nhưng vẫn kết nghĩa anh em, sẵn sàng chết vì đối phương trong tình huống cần thiết.”
Nhạc Nhiên Kỳ đỏ mặt: “Nói vậy, làm sao em đủ tư cách để làm nghĩa muội của chị?”
Cô Tịch giơ ngón út ra: “Thừa rồi.
Mắt nhìn người của chị tốt lắm đấy.”
Nhạc Nhiên Kỳ lưỡng lự một hồi, sau đó cũng dùng ngón út đáp lại: “Em… sẽ thử ạ.”
—---------------
Một tuần sau, cơ thể Nhạc Nhiên Kỳ đã khỏe hơn nhiều.
Chân của cô chỉ cần không vận động mạnh thì sẽ nhanh chóng hồi phục.
Bản thân cô, dù không muốn cũng phải khen ngợi rằng Đàm Tử Kỳ thật sự tính toán rất hay.
Lần này trở về nhà, là đích thân Cô Tịch đưa cô về.
Tuy được một người có thân phận cao quý như Cô Tịch đưa đến tận cửa, Nhạc Nhiên Kỳ vẫn cảm thấy chút hụt hẫng, mà bản thân cô cũng không rõ lý do.
Hình như từ lúc dặn dò cô phải nghỉ ngơi cho thật khỏe - cách đây một tuần thì Đàm Tử Kỳ cũng không hề xuất hiện.
Nhạc Nhiên Kỳ cũng không dám hỏi ai, chính xác hơn là không có ai để hỏi.
Dù sao ở trong bang phái, người biết được hành tung của chủ nhân cũng không nhiều.
Chiếc ô tô của Cô Tịch dừng lại ở trước con đường lớn đi vào nhà cô.
Gương mặt cô ấy lộ rõ vẻ thất vọng: “Em thật sự không muốn đi mua sắm chút rồi về sao?”
Nhạc Nhiên Kỳ cười trừ: “Em cũng không có sở thích mua sắm.”
Cô Tịch có chút bất ngờ: “Lạ thật đấy.
Đa phần các cô gái đều thích đi mua sắm mà.
Bản thân chị từ nhỏ đã được huấn luyện trong hắc bang, cũng xem như là không giống người bình thường, nhưng còn em? Nếu không có thời gian, lần tới chị sẽ xin nghỉ phép cả phần của em, chúng ta đi mua sắm một hôm thật thả ga.”
Nhạc Nhiên Kỳ gật đầu chứ không đáp ra thành lời.
Có lẽ Cô Tịch đã hiểu hoàn cảnh của cô, nên cố tình nói là “không có thời gian”, thay vì “không có điều kiện”.
Nhạc Nhiên Kỳ bước xuống xe, vừa vẫy tay chào đối phương: “Vậy, em về đây.
Cảm ơn chị đã đưa em đến nhà.”
Cô Tịch vẫy tay đáp lại: “Đừng khách sáo.
Bang chủ đã đích thân muốn chị đưa em về đấy.”
“Bang chủ…”
Khóe môi Nhạc Nhiên Kỳ khẽ phát ra âm thanh, vốn dĩ muốn hỏi thử xem bang chủ đang ở đâu rồi.
Người thân cận như Cô Tịch chắc chắn biết rất rõ.
Nhưng không hiểu sao, Nhạc Nhiên Kỳ lại không đủ dũng cảm để nói ra thành lời.
Đoạn, cô không nói thêm gì nữa mà quay mặt rời đi.
Nhạc Nhiên Kỳ tự dặn lòng mình chỉ là một thành viên bình thường, ngay từ đầu vốn dĩ đã không có quyền được biết hành tung của chủ nhân.
Nhạc Nhiên Kỳ lủi thủi bước đến căn nhà nhỏ của mình, vừa mở cửa ra, còn chưa kịp nói tiếng nào đã thấy mẹ và bà mình ngồi uống trà ở phòng khách, cùng với… người đàn ông đó?
Chết tiệt! Nhạc Nhiên Kỳ suýt nghĩ mình bị deja vu* đến nơi rồi!
Dejavu là thuật ngữ khởi nguồn từ tiếng Pháp với ý nghĩa về điều đã từng xảy ra.
Khi bỗng nhiên xuất hiện một sự kiện nào đó và bạn cho rằng bạn đã gặp nó trong quá khứ rồi thì đó gọi là Dejavu.
Có không ít người gặp phải hiện tượng này rất nhiều lần trong đời nhưng có thể khoảnh khắc đó diễn ra quá ngắn nên không nhận thức được.
(theo Medlatec).
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...