Nhạc Nhiên Kỳ hiểu rõ đây không phải những lời có thể bông đùa cho qua.
Hai hàng mày xinh đẹp của cô châu chặt vào nhau, ánh mắt kiên định, tay cũng cung thành nắm đấm chuẩn bị cho tình huống xấu nhất có thể xảy ra.
Giọng cô trầm lại: “Lã Vi Vi, cô rốt cuộc là ai?”
Lã Vi Vi không cần đợi câu trả lời, nhưng nhìn thấy điệu bộ hiện tại của Nhạc Nhiên Kỳ cũng đủ hiểu cô đến đây không phải để mang đến điều tốt đẹp gì cho Hắc Nhược Vương rồi.
Lã Vi Vi chủ động đứng dậy, gương mặt để lộ vẻ mong cầu hợp tác: “Nếu cô đã muốn biết, thì thôi không cất công giấu diếm làm gì.
Xin giới thiệu, tôi chính là vị hôn thê của Hắc Nhược Vương.”
Nhạc Nhiên Kỳ lùi lại một bước: “Vậy cô xuất hiện ở đây là để đánh ghen?”
Lã Vi Vi xua xua tay: “Hiểu lầm rồi.
Tuy là vị hôn thê, nhưng điều mà hằng đêm tôi đều mong muốn chính là có thể chính tay giết chết Hắc Nhược Vương, khiến Hắc bang này trở thành đống tro tàn.”
“Căn cứ nào tôi có thể tin được cô?”
“Haha! Giỏi đề phòng thật.
Đàm Long bang cử cô đến đây à? Hay là chủ quản thế lực ngầm*?”
*Thế lực ngầm: thế lực nắm giữ và điều hành sàn thương mại đen.
Không đủ tư chất để xem là một bang phái.
Bọn họ chỉ là những người “tiền trao, cháo múc”, chỉ cần có tiền thì mọi yêu cầu sẽ được hoàn thành.
Tương tự như lính đánh thuê vậy.
Nhạc Nhiên Kỳ khoanh tay trước ngực: “Có lẽ từ đầu cô đã biết tôi đến đây để làm gì.
Giết Hắc Nhược Vương thì tôi không có đủ khả năng đâu.
Có điều giết cô thì có.”
Trước lời đe dọa về tính mạng, Lã Vi Vi vẫn trưng ra bộ mặt mong cầu hợp tác: “Khẩu khí mạnh thật.
Đúng là kiểu người tôi thích.
Có điều tôi nghe nói Đàm Long bang chỉ có một thành viên nữ còn trẻ trung cỡ độ này, nhưng đang bị Hắc bang bắt giữ.
Vậy cô là sát thủ của thế lực ngầm à?”
Nhạc Nhiên Kỳ dửng dưng: “Đúng thì sao, mà không đúng thì sao?”
Lã Vi Vi thôi cười: “Nếu cô là người của thế lực ngầm, và ai đó đã thuê cô đến đây cướp tấm vé thông hành vũ khí.
Vậy tôi cũng sẵn sàng trả thêm gấp mười lần số tiền đó để cô giúp tôi giết Hắc Nhược Vương.”
Nhạc Nhiên Kỳ cười khẩy.
Chuyện độc lạ thế này đúng là khó tin rằng sẽ xuất hiện trước mắt cô mà.
Vị hôn thê của thiếu gia giàu có đang thuê tiểu tam giết anh ta sao? Thú vị thật.
“Nếu tôi nói với cô, số tiền tôi được thuê để đánh cắp vé thông hành là 10 tỷ.”
Lã Vi Vi vừa nói vừa lấy ra chiếc thẻ đen quyền lực, cả biểu cảm và giọng điệu đều không giống trò đùa: “Thì tôi sẵn sàng trả cô một trăm tỷ để giết hắn ta.”
Nhạc Nhiên Kỳ đứng hình hết mấy giây.
Đúng là khó tin thật đấy.
Làm một việc cho tư bản, ba đời nhà cô sau này cũng không cần lo nghĩ thêm điều gì nữa.
Tất nhiên đây chỉ là suy nghĩ vui vẻ trong đầu cô, chứ làm sao có thể thực hiện được.
Nhạc Nhiên Kỳ ra hiệu từ chối: “Lã tiểu thư đúng là rất chịu chơi.
Có điều tiếc là tôi không phải người của thế lực ngầm.
Tôi là thành viên của Đàm Long bang, hôm nay đến đây vì mục đích khác.
Còn mạng sống của tên đó, sau này tính sau.”
Lã Vi Vi thu tay: “Vậy à.
Vậy ngoài tấm vé thông hành, xem ra cô còn muốn cứu nữ thành viên đã bị bắt.”
Nhạc Nhiên Kỳ không trả lời, chỉ ngầm đồng ý.
Lã Vi Vi lại chủ động đề nghị: “Nếu vậy, tôi giúp cô.
Sau này khi giết Hắc Nhược Vương, chừa cho tôi một viên đạn cuối cùng.”
Nhạc Nhiên Kỳ nghiêng đầu: “Cô đang nói đùa đó hả?”
“Lã Vi Vi này có thể đùa ở bất cứ chuyện gì, trừ chuyện muốn giết Hắc Nhược Vương.”
Nhạc Nhiên Kỳ im lặng một hồi lâu.
Trong tình huống hiện tại, cô có thể chọn tin hoặc không tin.
Nhưng tình huống nào cũng dẫn đến một rủi ro cao cho mạng sống của cô và cả Cô Tịch nữa.
Nhạc Nhiên Kỳ không hỏi ý Đàm Tử Kỳ trên tàu ngầm, tự ý đưa ra quyết định: “Tôi sẽ tin cô lần này.
Nhưng nếu cô dám phản bội tôi, thì dù tôi có chết đi, Đàm Tử Kỳ cũng sẽ chính tay lấy mạng cô và vị hôn phu của cô nữa.”
Lã Vi Vi hài lòng: “Xem ra cô rất tin tưởng người đàn ông đó.”
“Trừ gia đình và bản thân mình ra, đó là người tiếp theo tôi tin tưởng.”
“Vậy tôi hi vọng mình có thể trở thành người tiếp theo nữa.” - Lã Vi Vi khẽ giọng, sau đó liền tiến đến dãy váy vóc chất chồng như núi, chọn một bộ không khác mấy với kiểu dáng cô đang mặc.
“Mặc bộ này đi, nhẹ hơn bộ của cô, khi bơi cũng không có cảm giác quá nặng.”
Nhạc Nhiên Kỳ để lộ biểu cảm hài lòng: “Được thôi.”
Lúc này, dưới tàu ngầm chỉ huy.
Đàm Tử Kỳ nghe xong cuộc hội thoại của bọn họ mà bản thân không giấu được sự vui mừng: “Đông Diệt, cậu nghe gì không, cô nhóc đó nói chỉ tin tưởng tôi sau bản thân và gia đình.”
Lời của Đông Diệt lại như gáo nước lại dập tắt niềm vui của anh: “Nhưng bang chủ, việc tin tưởng tuyệt đối chủ nhân của mình cũng là quy tắc đầu tiên khi vào bang phái mà.
Tôi thậm chí còn tin tưởng anh hơn mạng sống của mình đấy.”
“...”
Kết cục, Đông Diệt bị đuổi sang phòng khác..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...