Lam Quan Bính nhìn cái kia nhẹ nhàng nữ tử, lại không cấm chú ý nhiều thêm điểm cử chỉ, động tác của nàng, thưởng thức ngày càng nhiều, khóe miệng mỉm cười, thập phần hài lòng gật đầu.
Lão ban đầu chỉ là cảm thấy nữ tử này có chút nhan sắc kiều diễm, nhưng khi đánh giá từng hành động của nàng, trong đầu không ngừng thúc giục cưới đứa cháu dâu này về nhà.
Lại nghĩ chính mình cháu trai tuy rằng có chút tùy hứng, nghịch ngợm, nhưng có cái hiền thê như vậy ở bên không chừng có thể thành lãng tử quay đầu.
Lam Quan Bính tràn ngập thú vị ánh mắt Thượng Quan Uyển Nhi phát hiện, nhưng nàng lại không có quá nhiều để ý tới, cái này gia chủ cũng không kém gia gia của nàng bao nhiêu tuổi nhưng từ dáng dấp đến cách nói chuyện lại hào sảng hơn rất nhiều.
Nhưng hiện giờ trong đầu nàng đâu có thời gian để tâm tới mấy vấn đề đó, nàng thật sự chỉ muốn thoát khỏi cuộc hôn nhân này càng sớm càng tốt!
Mà Lam Bội Nguyên cũng là dùng ánh mắt si mê nhìn đến nàng, không thèm để ý đến những lời gọi từ phía bằng hữu của hắn.
Tại sao trên thế gian này lại có người tuyệt mĩ như vậy?
Lam Y Huyên nhìn Thượng Quan Uyển Nhi, rồi lại nhìn sang ca ca của mình là Lam Bội Nguyên đang thất thất, trong lòng cười thầm.
Nàng ta trêu trọc hắn nói "Ca ca, tròng mắt huynh sắp rơi ra rồi kìa!"
Bị câu nói này của Lam Y Huyên, mọi người ai nấy đều bật cười.
Nhìn đến lúc nãy vị công tử này chẳng mấy quan tâm hôn sự lại bị vẻ đẹp của cô nương nhà người ta mê hoặc đến không chớp mắt.
"Uyển Nhi, ta và gia gia cháu tính 15 ngày nữa sẽ làm lễ thành hôn cho cháu cùng Bội Nguyên, theo cháu thấy thế nào?" Lam Quan Bính dùng ánh mắt chờ đợi nhìn Thượng Quan Uyển Nhi.
Thượng Quan Uyển Nhi bị câu hỏi bất chợt, lại không biết trả lời ra làm sao.
Khóe miệng không tự chủ được mà hơi giật giật, cả người đều phát run.
Làm sao bây giờ? Chẳng lẽ phải nói "Không đồng ý"? Nhưng gia gia đang ở đây, nàng có cơ hội từ chối sao?
Thượng Quan Uyển Nhi cúi mặt xuống không nói gì, chỉ ngồi lặng im như tờ.
Thượng Quan Huyền Vũ lên tiếng giải vây nói "Con bé có vẻ ngượng đấy! Haha!"
"Không cần đồng ý, 15 ngày sau tổ chức luôn!" Thượng Quan Lâm giọng lớn bình tĩnh nói.
Không khí bỗng nhiên trở lên im bặt, không ai dám lấy nói một lời.
Gia gia...thậm chí còn không thèm hỏi ý kiến của nàng!
Thượng Quan Uyển Nhi ngồi bệt, hai tay nắm chặt váy áo run nhè nhẹ.
Hốc mắt nàng trở nên cay cay.
Tại sao gia gia có thể nhẫn tâm như vậy?
Lúc nàng bước ra, nàng đã chú ý đến tình thân giữa Lam Quan Bính và Lam Y Huyên.
Lam gia chủ phải nói rằng vô cùng yêu thương đứa cháu gái nhi này, nuông chiều hết mực nên Lam Y Huyên luôn rất vô tư và hồn nhiên.
Tự dưng trong tim nàng nhói đau, một cảm giác ghen tị nhè nhẹ dâng lên trong lòng nàng.
Lam Quan Bính hơi ngượng ngùng, nhưng chỉ thở dài một hơi, đứng dậy nói "Vậy liền theo như Thượng Quan gia chủ nói, 15 ngày sau tổ chức." cũng để lại một câu "Sau ngày hôm đó chúng ta sẽ là thông gia rồi" rồi rời đi.
Hôn sự cứ như vậy đã được định xuống, nhưng có một số người trong lòng lại chẳng vui nổi.
"Tan đi!
"Tiểu thư, chúng ta đi thôi!" Tiểu Thúy ôm lấy cánh tay của Thượng Quan Uyển Nhi tính đi nhưng đột nhiên lại thấy tiểu thư đứng sững lại, không nhúc nhích.
"Gia gia!" Thượng Quan Uyển Nhi đột nhiên lên tiếng.
Tiếng gọi làm cho Thượng Quan Lâm dừng lại, hơi xoay người ra đằng sau, ánh mắt lạnh lùng nhìn nàng như muốn nói 'Thật phiền phức' vậy!
"Cháu, cháu không muốn thành thân!"
"Choang!" chiếc đĩa thủy tinh trên tay Nam Cung Liên rơi xuống.
Tất cả đều ngập tràn trong sự bàng hoàng và bối rối.
"Cháu nói cái gì?"
"Cháu không muốn thành thân!" Thượng Quan Uyển Nhi lặp lại một lần nữa thật rõ ràng.
Nhưng mà Nam Cung Liên lại rất hoảng sợ, chạy đến chỗ nàng khuyên nhủ "Con gái, con đang nói cái gì vậy? Không được hồ đồ!"
Thượng Quan Lâm dần dần tiến tới chỗ nàng.
Thượng Quan Uyển Nhi lấy hết sức mình nhìn lên trên vị được nàng gọi là gia gia này! Thân ảnh cao lớn, nghiêm nghị và ánh mắt lạnh lùng đó làm nàng không thể nào quên được!
"Bang!" một cảm giác đau rát xuất hiện trên mặt nàng.
Mọi người sợ hãi che miệng lại vô cùng sửng sốt.
Lúc này tâm nàng mới chết lặng hoàn toàn.
"Hồ nháo! Ai cho cháu cái gan dám cãi lời ta?" tiếng quát của Thượng Quan Lâm rất lớn, mà đứng gần như Thượng Quan Uyển Nhi lại càng rõ hơn.
Cuối cùng nàng mới ngộ nhận ra, nàng chẳng là gì trong mắt của gia gia cả ngoài con cờ để lợi dụng.
Trước nay dù nàng có phạm sai như thế nào thì gia gia cũng chưa từng động tay với nàng.
Nàng nghĩ rằng có lẽ một phần nào đó trong lòng ngài vẫn còn một chút vị trí cho đứa cháu gái duy nhất này.
Nhưng có lẽ nàng lầm rồi, căn bản là ngài ấy lười làm như vậy thôi, nếu như dám làm trái ý thì vẫn phải chịu sự trừng phạt.
Trong lòng Thượng Quan Uyển Nhi thầm nhủ, nếu nhỡ may nàng phá đi cơ đồ, sự nghiệp của gia gia thì có lẽ nào gia gia sẽ giết chết nàng luôn không?
"Đã là nữ nhi thì đừng đòi hỏi bất kì điều gì, ta đây không có đủ kiên nhẫn để trừng phạt nặng đâu!" Thượng Quan Lâm ánh mắt ngoan độc nhìn chằm chằm Thượng Quan Uyển, để lại một câu "Nhốt tiểu thư ở trong phòng, không ai được phép tới gần nếu như ta không cho phép, từ đây đến hôn sự, cấm bước chân ra ngoài nửa bước." sau đó rồi rời đi.
Chờ đợi Thượng Quan Lâm bóng dáng đã không thấy đâu, Tiểu Thúy cùng Nam Cung Liên mới chạy lại gần nàng.
Nhìn như hoa như ngọc tiểu cô nương lại bị chính gia gia mình in hẳn một cú trời giáng như vậy, Tiểu Thúy hốc mắt có chút đỏ.
"Sao con hồ đồ như vậy Uyển Nhi?" Nam Cung Liên xoa xoa chỗ bị sưng đỏ của nàng, giọng run run nói "Con thừa biết tính của ông ấy, sao lại dám nói lời đại nghịch bất đạo như vậy?"
Thượng Quan Thần Vĩ dường như không thèm quan tâm đến muội muội của mình, giống như chyện nàng bị đánh chẳng liên quan gì đến hắn.
Thậm chí còn không thèm nhìn lấy một cái.
Trong lòng nàng giờ này, đã hoàn toàn chết tâm rồi!
_____
Ban đêm khá là lạnh, gió thổi mang đến cảm giác hơi run run người.
Bạch Dạ ngồi ở biệt viện trong phòng vì chính mình bôi dược lên vết thương ở chân.
Này đó dược là do Đại ca đưa cho nàng, nói là có thể giúp lành sẹo nhưng mà không phải hoàn toàn.
Nhìn đến đôi chân trắng nõn làn da bị thượng không biết bao nhiêu là sẹo, nàng không cấm thở dài.
Hôm nay cũng là ngày cuối nàng ở lại Võ Lâm Minh Kỳ, mấy cái đệ tử đều đã không còn canh gác nữa nên là thập phần yên tĩnh.
Nhưng đến nói sự tình là không biết vì sao dạo gần đây Quỷ chủ là thường xuyên đến thăm viện của nàng.
Ban đầu nàng còn nghĩ người này có tâm tư gì đó nhưng cuối cùng cũng chỉ hàn huyên một hồi rồi rời đi.
Sao tổng cảm thấy vị này Quỷ chủ có vẻ rảnh nhỉ!
Nhưng là mỗi lần nói chuyện đều toàn hỏi han về căn bệnh của nàng, dù có hơi mập mờ không hỏi rõ.
Khiến cho nàng nghi ngờ người ở trong phòng nàng lúc độc phát là vị này Quỷ chủ.
Nếu thật sự như vậy thì vô cùng nguy hiểm đối với nàng..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...