Bạch Dạ ở trong xe vẫy vẫy tay có ý bỏ qua và tiếp tục đi lên phía trước.
Tiểu Hắc vẫn trưng bộ mặt cùng một thân đầy sát khí đi lướt ngang qua tên đệ tử.
Sau khi xe ngựa của Bạch Dạ đi qua hắn vẫn không dám đứng lên vì uy áp lúc nãy thật sự khiến hắn sắp khóc tới rồi.
Một cổ sợ hãi lan tràn khắp sống lưng.
_____
Sừng sững phủ đệ to lớn, cao cao, nguy nga thượng điêu khắc chữ to "Tiêu Ngọc phái".
Không hổ danh là thế lực chủ trì Võ Lâm Minh Kỳ, không thể xem thường được.
Nguy nga tráng lệ cả một khu vực rộng lớn.
Dãy phía chính giữa là sàn đấu, cũng được xây lên từ cốt liệu đặc biệt hiếm có.
Xung quanh sẽ được sắp xếp chỗ ngồi dành cho các vị đứng đầu các phái giang hồ, khảm bằng đá quý lộng lẫy lót thảm đỏ.
Bên trên đại điện cao nhất là 3 ghế cho 3 vị đứng đầu đại hội hôm nay.
Một dành cho vị chủ trì là người đứng đầu Tiêu Ngọc phái, 2 ghế còn lại là 2 thế lực mạnh nhất hiện giờ.
Chắc khỏi phải đoán cũng biết dành cho người nào.
Hầu như các môn phái đều sẽ không có đệ tử nhưng Tiêu Ngọc phái là ngoại lệ.
Bọn họ sẽ là người canh giữ cùng hầu hạ mọi người.
"Hạnh ngộ, hạnh ngộ"
"Thỉnh bên trong"
Giờ cũng đã đến, rất nhiều các vị quyền cao chức trọng trong giang hồ đều tụ họp.
Ví dụ như thân xuyên lam y trung niên nam tử kia, một thân trầm ổn, khuôn mặt có chút lạnh nhạt.
Đó là....!
"Lâm Dao trưởng môn, hân hạnh gặp mặt!"
Lâm Dao cung trưởng môn, Y Huyền!
Tiếp theo cũng có rất nhiều người lần lượt tiến vào.
"Mộ cung chủ, hân hạnh được đón tiếp!"
Mộ Tư Tình dù đã ngoài 30 nhưng nhìn gương mặt nói 20 tuổi còn tin.
Một thân hồng y rực rỡ chói mắt người nhìn, biểu cảm không hề che dấu sự ham sắc của bà ta.
Đã lớn tuổi nhưng vẫn thích ăn diện như những thiếu nữ còn xuân.
"Nghe nói năm nay có sự góp mặt của Hắc Dạ công tử?" Mộ Tư Tình một tay khoanh trước ngực, một tay cầm chiếc quạt phe phẩy, đôi mắt hơi hơi lườm nguýt trưởng lão của Tiêu Ngọc phái dò hỏi.
"Lão cũng có nghe chủ trì nói nhưng không biết có thật không." trưởng lão không biết phải nói gì, chỉ có thể gượng cười cho qua.
"Ta đây rất mong chờ đấy!"
Đi ngay phía đằng sau Mộ Tư Tình là một nam tử mái tóc đỏ rực, gương mặt anh tuấn tiêu sái như ánh hào quang chói lọi, bên hông đeo chuôi kiếm góp thêm phần nam tử hán.
"Hân hạnh gặp mặt, Thanh Sơn thiếu chủ!"
Là nhi tử duy nhất của Thanh Sơn phái cung chủ, Hoắc Dương đương nhiên có quyền thay cha mình tới dự võ lâm.
Thanh Sơn phái tương truyền mỗi một tân cung chủ đều thông minh hơn người.
Hoắc Dương không hề ngoại lệ, tuổi chưa lớn nhưng đã có phong thái chững chạc, võ công thượng thừa cùng kế thừa đầu óc nhạy bén.
"Năm nay phụ thân ta lại có việc bận nên ta tới thay.
Mà nghe đồn Quỷ Vực Quỷ chủ cũng tới đúng chứ?" Hoắc Dương ghé lại gần trưởng lão dò hỏi.
"Lão cũng không biết." trưởng lão trong lòng lúc này kiểu 'bộ ta là cái để cho các ngươi moi thông tin hay sao vậy? Ta cũng có biết cái gì đâu.' nhưng vẫn chỉ cười gượng.
Hoắc Dương lao mình vào trầm tư.
Nghe nói nha đầu kia cũng tới, chẳng biết lại làm trò gì nữa.
Mong là nha đầu không tính sổ vụ lần trước.
Rồi theo sự sắp xếp về tới chỗ của mình.
Xuân Hoa Thiền một thân váy áo tím lục mỏng manh, nhẹ nhàng thoát tục, mái tóc đen dài kết hợp thêm chút phỉ thúy làm người kinh diễm không thôi.
Trên mặt mang lên mạng sa khiến người nhìn không ra biểu cảm.
"Tiên Loan cung chủ, hạnh ngộ, hạnh ngộ."
Xuân Hoa Thiền không nói lời nào, gật đầu cho có lệ rồi lướt ngang qua.
Không hổ danh là Tiên Loan phái, xinh đẹp nhưng lạnh lùng tâm.
.....!
Số đông mọi người đều đã đến đầy đủ, mỗi người đều mang trên mình khuôn mặt xa cách.
Cũng đúng, mỗi vị cung chủ đều phải lấy danh dự của phái đặt lên hàng đầu, luôn phải tỏ ra lạnh lùng chi tâm, sự cao thượng khó ai có được.
"Ây yo, đây không phải là Hoa Thiền sao? Vẫn còn không biết liêm sỉ vác mặt tới đây sao?" một giọng nữ tử thân xuyên hồng y, sắc mặt dữ tợn nói.
Nghe giọng điệu cũng biết nữ tử này dường như có thù với Tiêu Loan cung chủ.
Nữ tử mặt không hề che dấu sự ghét bỏ đối với Xuân Hoa Thiền.
Nhưng Xuân Hoa Thiền không hề để tâm đến lời nói đó.
Bộ mặt lạnh lùng quay sang chỗ khác chẳng thèm nhìn đến mặt nữ tử.
Từng cử chỉ đều toát ra khí chất thanh thoát, quý phái của một cung chủ.
Nữ tử nhìn Xuân Hoa Thiền không thèm để ý đến mình, cho rằng bản thân như bị sỉ nhục, cầm roi dài lên trừu trừu về phía Xuân Hoa Thiền.
Xuân Hoa Thiền cũng chưa kịp phản ứng đã thấy roi dài ở lại gần trước mặt.
Nhưng chưa động được vào người nàng đã thấy roi như bị ai đó nắm chặt, khí lực vô cùng lớn.
Đến cả nữ tử kia cũng khẳng định người này võ công phải cực kì thâm sâu.
Cô ta bị mạnh mẽ roi hất ngược lại về phía mình, roi trừu lên người khiến bị một vết thương lớn ở trên mặt.
Nữ tử gầm lên giận dữ xem ai dám gan lớn hất ngược đòn đánh của nàng.
"Đại tiểu thư Tiêu Ngọc phái, là người ỷ thế lộng quyền hay sao?" một đạo âm thanh nam tính truyền đến rất êm tai, lại mang theo nhè nhẹ ý cười "Bản cung chủ lần đầu tới đã được chứng kiến một màn thật đặc sắc nha!"
Mọi người đều tập trung đổ dồn ánh mắt về vị nam tử đứng cách đó không xa.
Thập phần trẻ tuổi nam tử một thân thuần sắc áo dài, không có bất luận gì khiến hắn bị nhúng chàm, tuấn tú dáng người phác họa đến rung động lòng người.
Kia trương mái tóc màu bạch kim bị gió nhè nhẹ thổi bay cùng bị che khuất đi mặt nạ trương khuôn mặt.
Dù là vậy nhưng vẫn không khỏi bị thế nhân kinh diễm và cảm thán, nhìn thế nào vẫn ra được khuôn mặt đẹp như tạc tượng.
Ngay đến cả Mộ Tư Tình cũng không cấm bị vẻ đẹp này làm cho mê hoặc, ánh mắt thèm muốn không chút nào che dấu trên người Bạch Dạ.
"Ngài là..." nữ tử bị Bạch Dạ hất ngược roi hơi sợ hãi, giọng run run lên nói.
"Hắc Dạ công tử" một câu nói nhẹ nhàng, một đôi mắt điềm tĩnh cũng có thể làm cho những người ở đây ngạc nhiên cùng lo sợ.
Đó là Hắc Dạ công tử, cung chủ Lăng Thiên Cung!
Tiểu Hắc ở bên cạnh chẳng lấy làm ngạc nhiên vì điều này.
Hắn thừa biết khi chủ nhân đến chắc chắn sẽ có cái dạng này.
Vẻ đẹp của ngài ấy ở bên cạnh lâu năm như hắn nhiều lúc còn không chịu được, huống chi là những người này.
Chỉ là lặng lẽ đứng ở bên như vị sát thủ chi nhất bảo vệ an toàn cho chủ nhân.
"Hắc....Dạ....công tử" nữ tử trợn tròn mắt ngạc nhiên, không ngờ người nàng đụng phải lại chính là vị sát thần trong lời đồn.
Nàng cũng là người trong giang hồ nên đương nhiên không thể nào không biết, phàm là người, tốt nhất không nên chọc phải Hắc Dạ công tử.
Nếu không Thanh Loan Điện sẽ là kết cục của họ.
"Haha, nguyên lai là Hắc Dạ công tử" một vị râu giả tóc bạc phơ liền lại gần Bạch Dạ hơi hơi cúi đầu nói "Tiểu nữ nhà lão đã làm phiền đến công tử, mong ngài bỏ qua cho." không nghĩ tới cung chủ của Lăng Thiên Cung thực sự tới tham dự.
Nếu như kéo được gần mối quan hệ với người này thì Tiêu Ngọc phái không phải trở thành đệ nhất phái võ lâm sao!
Bạch Dạ dùng ánh mắt cười như không cười nhìn lão ta, sự khinh thường không bộc lộ rõ ra bên ngoài nhưng cũng không hề che dấu chút nào.
Đáy mắt nàng ẩn ẩn sát khí.
Hoắc Dương cười cười đi tới lại gần Bạch Dạ "Hắc Dạ công tử!" dùng kính lễ chào hỏi.
Mà nàng cũng không hề tỏ ra chán ghét hay khó chịu, chỉ gật đầu coi như là tiếp nhận lời chào hỏi, sau đó đi về phía mà chủ trì đã sắp xếp cho nàng.
Hoắc Dương trong lòng cười thầm.
Nha đầu này lâu không gặp bây giờ đã trường cao như vậy rồi sao?!.
Mọi người nhìn mà sớm đã kinh rớt cằm.
Đều là người trong giang hồ, ai mà không có sự nhạy bén.
Mới kia lúc chủ trì đi tới chào hỏi, bọn họ đã nhận thấy sự chán ghét trong mắt công tử đối với lão (chắc chỉ có mình lão ta không nhận ra điều đó).
Nhưng khi đối mặt với Thanh Sơn thiếu chủ, Hắc Dạ công tử lại trở lại thái độ bình thường, thậm chí là có phần vui vẻ.
Chuyện này khiến mọi người đều có sự phỏng đoán, liệu Thanh Sơn phái có quen biết với Lăng Thiên Cung? Nếu sự thực là như vậy thì nhiều người sẽ cảm thấy bất an.
Cả hai thế lực đều rất lớn mạnh, nếu như kết hợp lại thì....!Chỉ nghĩ thôi họ cũng chẳng dám nghĩ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...