Nhất Đại đế quốc, Nghiên Hương Các,...!
Từ sau khi Bạch Thường trở về đế quốc vừa hay Bạch Dạ cũng thường xuyên ở đây.
Nhưng vì công việc riêng nên nàng rất hay ra ngoài, hắn cũng không có hỏi nhiều về vấn đề này.
Từ khi quen biết Thượng Quan Uyển Nhi, hai người thường xuyên gặp nhau, nói chuyện cũng vô cùng hợp và từ lúc nào đã trở thành bằng hữu thân thiết.
"Tiểu Dạ!" giọng nói ngọt ngào của Uyển Nhi vang vọng từ xa.
Một gương mặt nghiêng nước nghiêng thành xuất hiện.
Bạch Dạ đang ngồi nhâm nhi ly trà thì nghe được tiếng Uyển Nhi gọi, nháy mắt lộ ra nụ cười.
Hôm nay muội ấy mặc một thân lam y xinh đẹp, búi tóc cài đơn giản nhưng vẫn tôn lên được vẻ dịu dàng hòa nhã.
"Muội không tới cùng nha hoàn sao?"
"Hôm nay ta muốn tới một mình.
Ta ngồi được chứ?" Uyển Nhi đôi môi chúm chím cười nói.
Bạch Dạ gật đầu, Uyển Nhi ngồi xuống chiếc ghế đối diện sau đó từ trong túi lôi ra một chiếc túi thơm.
Nhưng điều khiến Bạch Dạ bật cười là túi thơm thêu hình rất quen thuộc....ủa đó không phải là nàng sao?!
"Rất giống đúng không? Ta đã thức cả đêm để thêu nó đấy!"
Bạch Dạ hơi bất đắc dĩ với nàng, cười cười "Muội thật nghịch ngợm!"
Hai người nói chuyện rất vui vẻ, dường như không có bất kì một rào cản nào giữa hai bọn họ.
Nhưng đột nhiên Uyển Nhi nói "Hôm nay phụ thân ta trở lại, vẫn luôn đề cập tới chuyện hôn nhân của ta." nhắc tới nó, khuôn mặt xinh đẹp của Uyển Nhi trở nên buồn bã, ánh mắt nàng nặng trĩu nỗi sầu lo.
"Muội không thử nói chuyện với họ sao?"
Uyển Nhi lắc đầu "Ta sao có thể từ chối hôn ước này được, phụ thân rất nghiêm khắc, ông ấy chắc chắn sẽ đánh chết ta nếu như ta không đồng ý."
Bạch Dạ cau mày, bọn họ có còn là con người nữa không? Nữ nhi của mình cũng có thể lợi dụng để đạt được quyền lực.
Một đám cặn bã.
"Ca ca của ta thì luôn tập trung vào công việc, nào nhớ đến người muội muội là ta."
"Thượng Quan Thần Vĩ?"
Uyển Nhi hơi sửng sốt "Huynh biết ca ca ta sao?"
"Ta cái gì cũng biết!" Bạch Dạ mỉm cười nhìn nàng.
Uyển Nhi không ngạc nhiên cho lắm vì thân phận của Bạch Dạ nàng chưa từng tìm hiểu qua nhưng cũng phán đoán ra vài phần, có lẽ là một hiệp khách hoặc tử sĩ, tiêu cực nhất thì là sát thủ.
"Ca ca ta huynh ấy vì tính chất công việc nên thường xuyên không có ở nhà.
Vì sau này huynh ấy sẽ trở thành gia chủ, phải gánh vác một phần trách nhiệm của gia gia ta."
"Thượng Quan gia giàu có như vậy do kinh doanh sao?"
Uyển Nhi thật thà gật đầu "Gia tộc ta từ lâu đã sớm kinh doanh trên khắp đế quốc, ngoài ra còn có quan hệ rất mật thiết với những gia tộc khác và cả Thiên Cương Cung và Vô Cực Cung."
Thế lực của Thượng Quan gia lan rộng vậy sao?!
"Nhưng việc đấu tranh trong gia tộc và thì vẫn xảy ra rất thường xuyên.
Phụ thân và ca ca luôn xem nhau là kẻ địch, hai người ai cũng âm thầm nuôi tử sĩ từ lâu.
Thậm chí còn phái sát thủ giết hại lẫn nhau." Uyển Nhi buồn bã kể.
Bạch Dạ nhẹ nhàng xoa đầu Uyển Nhi an ủi "Mọi chuyện rồi sẽ tốt lên thôi!" cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay người thương tỏa ra, Uyển Nhi tâm trạng cũng dịu nhẹ đi phần nào.
Nàng cũng từ trong áo lôi ra một cái túi thơm, bên trên thêu chữ "Dạ" nói: "Ta tặng muội, không được đẹp lắm nên muội đừng chê nhé!"
Uyển Nhi nhận lấy món quà từ Bạch Dạ, cảm xúc bỗng trở lên dao động, e thẹn đáp "Muội nhất định sẽ giữ nó cẩn thận." nhưng ngay sau đó, Bạch Dạ cũng đưa thêm cho nàng một viên thuốc bảo rằng nó giúp cho da dẻ trở nên mịn màng.
Uyển Nhi không hề nghi ngờ gì mà nuốt xuống.
"Muội sẽ mang nó mỗi ngày!"
Xin lỗi muội, ta không còn cách nào khác, mong muội hãy tha thứ cho ta!
Nhưng chưa kịp phản ứng lại, Uyển Nhi đã thấy bản thân bị bế kiểu công chúa, nàng không hiểu chuyện gì nhìn về phía Bạch Dạ.
"Ta mang muội tới chỗ này!"
Ngay sau đó Bạch Dạ dùng khinh công chạy đi, Thượng Quan Uyển Nhi sợ hãi ôm chặt lấy Bạch Dạ.
Đây là lần đầu tiên nàng bị người khác bế đi như vậy nhưng nàng không hề ghét bỏ, ngược lại còn thấy rất vui.
Cảm giác tự do này, là điều nàng muốn.
Sau khi đi được cả quãng đường dài, hai người dừng lại tại một hồ nước trong rừng.
Nơi đây cây cỏ xanh tốt, có những loài động vật dễ thương.
Hồ nước xanh làm khung cảnh trở nên tuyệt mĩ.
Uyển Nhi vui vẻ lại gần hồ, bàn tay nhỏ nhắn đưa tay xuống, nhìn cứ ngỡ như thiên thần giáng thế.
"Sao huynh biết chỗ này vậy?"
Tuy nhiên Bạch Dạ chỉ đứng dựa vào thân cây cười cười "Ta nói rồi, cái gì ta cũng biết!"
Uyển Nhi bỗng bật cười, hai người cứ thế ở cùng nhau tới tận trời tối mới trở về.
____ngoài lề____
Bạch Dạ: Sao ta bây giờ mới được xuất hiện, ngươi quên ta là nhân vật chính luôn rồi đúng không?
Tác giả: Thông cảm đi, phải theo mạch truyện mới được chớ!
Đế Vô Trần: Ta còn ở chuồng gà lâu hơn đây nè!
Tác giả: ????.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...