Một khoảng thời gian sau, đã đến lúc Bạch Dạ cùng Đế Vô Trần phải rời đi.
Trong lòng Bạch Dạ cũng có chút tiếc nuối, nhất là không còn được gặp Xuân Hoa Thiền.
"Thật sự rất cảm ơn hai người, may mà có hai người giúp đỡ, Tiên Loan Cung mới an nhiên như vậy."
Trong thời gian Bạch Dạ và Đế Vô Trần ở Tiên Loan Cung, họ đã tìm ra được nguồn buôn bán duy nhất tại Trường Lạc Thành.
Chúng ngấm ngầm giao dịch từ các phái khác, tạo thành một đường dây buôn lậu lớn.
Chính Đế Vô Trần đã phát hiện ra, người đã ở đằng sau tiếp tay, cho phép bọn chúng tự ý lộng hành là một trưởng lão của Tiên Loan Cung.
May mắn rằng không quá kéo dài nên hầu hết đường dây buôn bán đã bị tiêu diệt sạch sẽ.
Những người mắc phải vì chưa có thuốc giải nên đã chết hết.
Trong quá trình tra khảo đã có một tên khai ra nơi bọn họ đặt hàng, còn có giấy giao dịch có bút tích.
Quả nhiên như bọn họ dự đoán, chính là người của Tiêu Ngọc phái.
Vậy là họ cũng đã có bằng chứng trong tay, mặc dù chưa đủ nhưng vẫn là một con bài tốt để lật tẩy bộ mặt thật của bang phái đó.
"Hai người thực sự không tính ở lại thêm mấy ngày nữa sao?" Xuân Hoa Thiền có chút không nỡ, lâu lắm rồi mới có một người bạn để tâm sự, vậy mà lại không giữ được người ta lâu chút.
Bạch Dạ nở nụ cười chân thành khiến đám đệ tử đằng sau Xuân Hoa Thiền ngất ngây "Còn có rất nhiều chuyện cần bọn ta trở về giải quyết, nên có lẽ tạm thời phải chia tay ở đây.
Nhưng ta hứa, sẽ cùng người uống trà vào một ngày nào đó không xa."
"Ngươi hứa rồi đó nha!" Xuân Hoa Thiền cười tươi như một đứa trẻ, cô tháo chiếc vòng trên tay ra, đeo lên cho Bạch Dạ nói "Coi như đó là món quà ta tặng ngươi, chứng minh cho tình bạn của chúng ta."
Nhận được món quà, Bạch Dạ cũng vui vẻ đáp "Cảm ơn cô."
Dạ Sát cùng Dạ Mị ở đằng sau liếc mắt nhìn nhau.
Xem ra mị lực của phu nhân không phải dạng vừa.
Họ âm thầm cầu nguyện cho tương lai của chủ nhân nhà mình.
Chiếc xe ngựa khuất xa dần, Xuân Hoa Thiền vẫn đưa mắt nhìn theo, đến khi hình bóng không còn, cô mới lặng lẽ xoay người trở về.
Ngồi trong xe, cô nhận được tin báo của Tiểu Hắc.
Hóa ra Trần Linh Nhi đã biết thân phận của Thượng Quan Uyển Nhi, vì thế cô ta đã báo cho Thượng Quan gia biết.
Thượng Quan Uyển Nhi bị bắt mang trở về.
Nhìn tin tức trên tay, Bạch Dạ không hề luống cuống tỏ ra tức giận, ngược lại còn treo nụ cười trên môi, không yêu mị mà rất nham hiểm.
Nàng biết rằng việc nàng đưa Thượng Quan Uyển Nhi tới Lăng Thiên Cung, không sớm thì muộn Thượng Quan gia cũng biết.
Nên Bạch Dạ chỉ đơn giản là thuận theo chúng muốn, để yên cho Thượng Quan Uyển Nhi bị mang đi.
Xem ra sau chuyện này, Lăng Thiên Cung và Thượng Quan gia sẽ có một màn đấu nhau kịch liệt.
Lăng Thiên Cung bắt buộc phải đưa ra một lí do chính đáng cho Thượng Quan gia.
Nhưng nàng là ai? Chẳng lẽ còn phải sợ mấy người đó sao?
Bạch Dạ liếc mắt nhìn lên Đế Vô Trần đang dưỡng thần, tâm thần có hơi thả lòng chút ít.
Những ngày qua, đã lâu lắm rồi Bạch Dạ không cảm nhận được sự an tâm và thoái mái đến vậy.
Lăn lộn trong giang hồ nhiều năm, không lúc nào nàng không cảnh giác.
Nhưng lại chẳng hiểu nguyên do gì, chỉ cần ở cạnh con người này, Bạch Dạ lại có cảm giác yên tâm lạ thường.
Không biết có phải do sự thay đổi của Bạch Dạ hay không mà lại tin tưởng chắc chắn rằng Đế Vô Trần nhất định không hại nàng.
Đột nhiên Đế Vô Trần lên tiếng "Nhìn đủ chưa?"
Bạch Dạ bị giọng nói trầm thấp làm cho hơi giật mình, tên này quả nhiên là không có ngủ "Do nhan sắc của Quỷ chủ quá đỗi anh tuấn làm bản công tử muốn nhìn nhiều lấy một chút."
"Vô Trần!" hắn có hơi giận dữ.
"Được rồi, được rồi! Ta đâu có quên lời ngươi nói đâu, chẳng qua là không thuận miệng lắm thôi."
"Dù gì về sau ngươi cũng sẽ phải gọi thường xuyên thôi." Giọng hắn rất nhỏ, làm Bạch Dạ không thể nghe ra rõ điều hắn muốn nói.
"Hả?"
"Không có gì!"
Cảm giác như cả hai đã trở nên thân thiết nên nói chuyện cũng không kiêng nể gì.
"Tiếp theo ngươi có dự định gì?"
"Trở về Lăng Thiên Cung!"
Đế Vô Trần nghe vậy có chút tiếc nuối, nhưng vẫn bình tĩnh hỏi "Có chuyện sao?"
"Cứ cho là vậy đi!"
______
Xe ngựa đỗ trước cổng Lăng Thiên Cung, Bạch Dạ bước xuống, vẫy tay chào Đế Vô Trần rồi đi vào trong.
Nhìn xung quanh, được quét tước rất cẩn thận, Bạch Dạ có chút không thích nghi.
Xem ra khi nàng không có ở đây đã có vài chuyện xảy ra.
Còn chưa kịp đi vào trong thư phòng, đã thấy bóng dáng Trần Linh Nhi đứng trước sân, cô ta vận một thân váy áo diễm lệ, gương mặt được trang điểm kĩ càng, một đống trâm cài trên đầu làm Bạch Dạ liên tưởng tới Hoa khôi (trong lầu xanh ý ????).
Nhìn thấy Bạch Dạ trở về, Trần Linh Nhi hào hứng đi tới trước Bạch Dạ, hành lễ "Linh Nhi chào mừng cung chủ trở về!" trên mặt còn treo ý cười.
Nhưng dường như Bạch Dạ không thèm để ý đến cô ta, liền làm ngơ, trực tiếp đi thẳng vào trong làm Trần Linh Nhi xấu hổ.
Ngồi trong thư phòng, còn chưa ấm mông được bao lâu, Hắc Linh đã chạy vào, bộ dạng hốt hoảng "Thưa công tử!"
Bạch Dạ liếc nhìn cũng biết có chuyện gì nhưng vẫn bình tĩnh nói "Ngươi xông thẳng vào thư phòng của ta mà không xin phép sao? Ngươi quên những gì ta đã dặn hả Hắc Linh?"
Nhận ra bản thân đã làm sai, Hắc Linh vội vàng quỳ xuống tạ tội "Là lỗi của thuộc hạ, công tử trách phạt."
"Rốt cuộc là có chuyện gì mà ngươi hốt hoảng như vậy?"
Hắc Linh cuống quít nói "Công tử, Uyển Nhi tiểu thư đã bị bắt rồi!" vẻ mặt của Hắc Linh rất tức giận "Là Linh Nhi tiểu thư đã tiết lộ chuyện Uyển Nhi tiểu thư đang ở Lăng Thiên Cung cho Thượng Quan gia biết, sau đó sáng hôm nay gia chủ Thượng Quan đã mang người tới mạnh mẽ áp giải Uyển Nhi tiểu thư đi!"
Bạch Dạ vẫn nghe Hắc Linh nói nhưng biểu hiện lại thản nhiên lạ thường.
Ngay cả Hắc Linh cũng ngạc nhiên tại sao công tử lại có thái độ như vậy.
Nàng chỉ thốt ra câu "Vậy hả? Thế thì có người trong lúc ta không có ở đây mà lộng hành rồi nhỉ?"
Hắc Linh vẫn ngơ ngác.
"Mau đưa Trần Linh Nhi vào đây!"
Trần Linh Nhi bị Hắc Linh lôi vào, mặt cô ta giống như không hiểu chuyện gì, vẫn hành lễ "Linh Nhi bái kiến cung chủ!"
Ánh mắt Bạch Dạ sắc lạnh nhìn cô ta nói "Ta có vẻ đã ở yên quá lâu nên ngươi nghĩ rằng có thể tùy ý thích làm gì thì làm sau lưng ta nhỉ?"
Trần Linh Nhi mở to con mắt nhìn Bạch Dạ, vội vàng quỳ rạp xuống nói "Cung chủ, muội, muội đã làm gì sai sao?" chẳng lẽ chuyện đó....!
Hắc Linh nhìn bộ dạng tỏ ra đáng thương có Trần Linh Nhi mà càng điên tiết hơn "Ngươi còn dám hỏi? Chính ngươi đã làm ra chuyện gì, còn không rõ? Dám ngang nhiên đưa người của công tử đi mà không có sự cho phép."
"Ngươi còn gì để nói không?" giọng nói Bạch Dạ rất bình tĩnh nhưng có thể nghe ra được sự tức giận..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...