Dịch: 707DefenderOfJustice
Biên: Amon Luo Luo
***
Màn sương xám vô biên giới lặng lẽ lơ lửng, một tiếng ma sát khe khẽ vang lên ở vị trí đầu của bàn đồng dài.
Klein đổi tư thế ngồi, bắt đầu nghiêm túc cất nhắc đến các chi tiết trong sự kiện ác linh kia. Càng ngày hắn càng tin tưởng rằng, khi ấy mình và tiểu thư Sharon hoàn toàn không để mắt đến khả năng Rafter Pound xảy ra vấn đề:
Đây là năng lực phi phàm của “Nhà Âm Mưu” thuộc đường tắt ‘Hồng Tư Tế’ sao?
Hơn nữa còn tiệm cận với phạm trù đánh lừa bình thường hơn, chỉ bị tác động bởi một xíu xiu sức mạnh siêu nhiên thôi. Thế nên, dù có tiến lên mảnh không gian thần bí phía trên sương xám này, mình cũng chẳng bị động phát hiện ra được, mà nhất định phải chủ động suy nghĩ và phân tích thì mới nhận ra vấn đề?
Nếu không phải nghe từ thầy Azik rồi biết ác linh kia được nghi là Hồng Thiên Sứ Medici đã vẫn lạc, mình vốn dĩ sẽ chẳng cảm thấy có vấn đề gì, cũng không thuê tiểu thư ‘Ma Thuật Sư’ đến phố Williams tìm kiếm điều dị thường…
Suy nghĩ một lúc, Klein cụ thể hóa giấy bút, chuẩn bị dùng phương thức bói toán để xác nhận suy đoán của mình.
Châm chước hồi lâu, cuối cùng hắn cũng đặt bút xuống viết câu văn để “Xem bói cảnh mơ”:
[Tình trạng hiện giờ của tòng Nam tước Rafter Pound.]
Bỏ bút máy cán tròn đỏ thẫm xuống, Klein cầm tờ giấy bói toán, tựa người vào lưng ghế.
Hắn hồi tưởng lại những thông tin liên quan tới Rafter Pound mà mình biết rồi khép mắt lại, tụng niệm câu văn, tiến vào suy tưởng.
Suy nghĩ Klein dần lắng xuống, hắn nhanh chóng bước vào giấc mơ.
Bên trong thế giới xám xịt tối tăm, những hình ảnh rời rạc thoáng lướt qua, cuối cùng dừng lại ở căn nhà số 29 phố Sivellaus.
Trong phòng khách ấm áp, Rafter Pound đang mặc bộ đồ ngủ cotton, cầm một ly rượu đựng chất lỏng đỏ rực, yên lặng đứng bên cửa sổ, đưa mắt nhìn trụ sở chính của đồn cảnh sát Backlund chếch phía đối diện.
Hai bên tóc mai của vị tòng Nam tước này càng trở nên hoa râm, hốc mắt sưng vù thâm quầng, nếp nhăn trên trán và khóe miệng càng thêm rõ ràng, khiến gã trông như đã khoảng bốn mươi tuổi.
Đồng tử gã không giãn ra quá nghiêm trọng nhưng trông vẫn bất thường, hai má đỏ hây hây, miệng mỉm cười. Trông gã hơi dị thường so với lần cuối Klein gặp gã.
Quả nhiên, gã xảy ra vấn đề gì rồi… Klein thoát khỏi cảnh mơ, suy tính xem nên xử lý ác linh kia thế nào.
Không chút mảy may, hắn đã có ngay tư duy nhất quán ở phương diện này. Dưới tình huống không thể liên lạc với tiểu thư Sharon, phản ứng đầu tiên của hắn chính là tố cáo!
Nhưng tố cáo kiểu gì giờ? Klein tập trung suy tư, cụ thể hóa bóng dáng ‘Thế Giới’, khiến hắn khẩn cầu:
“Thông qua con đường đáng tin cậy, chuyển giao thông tin dưới đây cho Giáo hội Nữ Thần Đêm Tối với Giáo hội Thần Hơi Nước Và Máy Móc.
Thông tin là: Gián điệp cấp cao của Feysac và Intis tập trung ở phố Williams, chưa rõ mục đích.
Thù lao 100 bảng.”
Đây là lời giải thích Klein đã suy đi tính lại. Nếu trực tiếp lộ ra những chuyện như Vua Thiên Sứ, Hồng Thiên Sứ, gia tộc Medici và tàn tích Vương triều Tudor, chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý và coi trọng của Giáo hội cùng quân đội. Song, điều đó cũng dễ khiến người phụ trách tố cáo là tiểu thư ‘Ma Thuật Sư’ Falls bị tổ chức chính phủ để mắt, kéo theo nguy hiểm cực lớn.
Câu “Gián điệp cấp cao của Feysac và Intis tập trung ở phố Williams” không chỉ khá nhẹ nhàng mà còn là thứ Người Phi Phàm bình thường có thể phát hiện. Ngoài ra nó vẫn đủ khiến Giáo hội và quân đội cảnh giác, phái cường giả tương ứng ra, lựa chọn áp dụng phương thức hữu hiệu nhất.
Về kết quả cuối cùng sau cuộc điều tra, đấy sẽ là công trạng của bọn họ chứ chẳng liên quan gì đến kẻ tố cáo.
Klein cũng đã cân nhắc qua lựa chọn nhờ thầy Azik hỗ trợ, nhưng cuối cùng quyết định từ bỏ. Vì ác linh kia được nghi là một Vua Thiên Sứ khi còn sống, vô cùng nguy hiểm. Thầy Azik còn đang trong giai đoạn khôi phục, chưa chắc đã đối phó được với nó.
Tư lự một hồi, Klein biến tràng cảnh đã cụ thể hóa thành một luồng ánh sáng, truyền vào ngôi sao đỏ thẫm tượng trưng cho tiểu thư ‘Ma Thuật Sư’.
…
Backlund, quận Cherwood.
Khi nhận được lời hồi đáp từ ngài ‘Thế Giới’, Falls nghe mà sửng sốt.
Hóa ra đó lại là gián điệp cấp cao của Feysac và Intis sao? Cô kinh ngạc nhủ thầm, tin rằng không đời nào có thể suy ra kết luận như vậy chỉ từ chỗ tài liệu mà mình cung cấp.
Tuy nhiên, cô nhanh chóng thả lỏng khi cho rằng sở dĩ ngài ‘Thế Giới’ nghi ngờ phố Williams có dị thường là vì nhận được tình báo tương ứng về gián điệp cấp cao. Một khi đã xác nhận được sự có mặt của người Feysac và Intis, có thể dễ dàng kết luận như vậy.
Chuyển giao thông tin này cho Giáo hội Đêm Tối và Giáo hội Hơi Nước? Chẳng phải đây chính là một cách nói hoa mỹ của tố cáo sao… Tiếc thật ấy, không thể ra đó hóng hớt nữa, chứ không nhất định sẽ có kịch hay để xem… Falls cũng chẳng lạ gì trò tố cáo này, dù sao bạn cùng phòng kiêm bạn thân của cô chính là một thợ săn tiền thưởng.
Cô nhanh chóng nảy ra một ý, quyết định giao việc tố cáo này cho Hugh, người có kinh nghiệm phong phú.
Bước ra phòng ngủ, cô đã thấy Hugh đang ngồi trên ghế sofa, hơi nghiêng người về trước xem văn kiện về mục tiêu, thỉnh thoảng vò vò mái tóc vàng rối bời, trông cực kỳ nghiêm túc.
Falls tiện tay cầm miếng bánh trông như món đồ trang sức, dựa sát vào ghế sofa, đưa tới:
“Nè, làm miếng bánh ngọt đi.”
Hugh liếc thoáng qua miếng bánh ngọt phủ kem. Vẫn tập trung như cũ, cô nàng giơ tay định cầm lấy.
Đúng khoảnh khắc ấy, Falls khẽ đảo cổ tay rồi xòe ra, bánh ngọt trên lòng bàn tay đã biến thành một bông hoa làm bằng vải màu vàng.
“Ngạc nhiên chưa?” Cô cười tươi rói.
Hugh không khỏi trợn ngược mắt lên:
“Dừng màn biểu diễn của cậu lại đi, tớ chỉ muốn đồ ăn thôi.”
“Được rồi mà, tớ có chuyện muốn nhờ cậu, 70 bảng.” Falls mỉm cười ngồi xuống.
…
Sau khi xử lý sơ bộ vụ ác linh, Klein trở về thế giới hiện thực, tiện cử hành nghi thức, mang máy thu phát vô tuyến đã đặt phía trên sương xám vài ngày về phòng ngủ chủ nhân khoang hạng nhất.
Hắn nằm dài trên giường, dùng suy tưởng khôi phục năng lượng mãi cho đến khi bị âm thanh lạch tạch đánh thức.
Thời điểm Klein mở mắt, ánh trăng đỏ rực ngoài cửa sổ đã chiếu vào căn phòng mờ tối như một lớp sa mỏng tang, trùm lên cả chiếc máy thu phát vô tuyến đang phun ra giấy trắng hư ảo được đặt trên bàn sách.
Đúng là cảm giác như phim kinh dị vậy… Chỉ tiếc một nỗi là nó lại kết nối với một cái gương ma không có tiết tháo, cũng chẳng có giới hạn cuối cùng… Klein xoay người ngồi dậy, trông thấy trên từng tờ giấy trắng kỳ ảo đã xuất hiện hàng chữ tiếng Loen:
[Thưa tồn tại vĩ đại ngự trên Linh giới, người hầu trung thành của ngài, Arrodes đã tới và hỏi thăm ngài ạ.
Chẳng hay ngài lại có chuyện gì muốn kiểm tra tôi chăng?]
Nhìn đi, nhìn mà xem! Đây mới gọi là dẻo mỏ! Đây mới gọi là chuyên nghiệp! Giờ khắc này, Klein rất muốn kéo dược sĩ béo Darkwill vào phòng để chứng kiến cái gì gọi là nghệ thuật giao tiếp của chiếc gương ma này.
Rõ ràng mình đang có chuyện muốn hỏi nó, kết quả lại biến thành mình muốn kiểm tra nó rồi, mà lại còn tặng kèm một câu hỏi luôn… Klein kiềm chế khóe miệng nhếch lên, trầm giọng đáp:
“Đúng thế.”
[Xin ngài cứ nói. Arrodes ngu muội và nông cạn này đã sẵn sàng rồi ạ.] Giữa âm thanh lạch tạch, trên tờ giấy trắng mờ ảo không chỉ hiện lên những con chữ tiếng Loen mà còn vẽ thêm một cái mặt cười nịnh hót.
Đây đã là hình thức ban đầu của biểu tượng cảm xúc rồi còn gì… Cái tên này tiến hóa nhanh khiếp… Klein hỏi thẳng:
“Ta có thể lấy loại vật phẩm thần kỳ đánh cắp năng lực phi phàm của người khác ở đâu?”
Âm thanh lách cách bỗng vang lên dữ dội, trên tờ giấy trắng kỳ ảo nhanh chóng hiện ra từng hình ảnh, chân thực đến nỗi như thể chụp từ màn hình điện ảnh.
Trong này có Cửa Chianese dưới hầm giáo đường St. Selina ở thành phố Tingen mà Klein quen thuộc, có nhà thơ điển trai Leonard Mitchell với mái tóc đen và đôi mắt xanh lục, có một người đàn ông trung niên đang ngồi trên chiếc ghế sofa và mỉm cười với vị phu nhân quý tộc trước mặt, có một thiếu nữ cao ngạo đang quanh quẩn trong cái cống thoát nước tối tăm…
Có tổng cộng mười hai hình ảnh, cuối cùng là một dòng chữ tiếng Loen:
[Đây đều là những loại ngài có thể lấy được một cách dễ dàng và tiện lợi. Ngoài ra còn rất nhiều, nhưng hoặc quá phức tạp, rất phiền toái, hoặc liên quan tới trình độ cấp cao, tôi không thể nào thấy rõ.]
Ổn phết đấy chứ, lại còn hiểu chuyện đến mức chủ động giúp mình sàng lọc… Đúng là google phiên bản kỳ ảo, thần bí và có trí năng mà… Klein khẽ gật đầu, cất tiếng dù đã biết rõ câu trả lời:
“Đến lượt ngươi đặt câu hỏi.”
[Ngài đã trả lời rồi ạ.] Tiếng lạch tạch vang lên, câu trả lời không hề bất ngờ của Arrodes hiện trên trang giấy trắng hư ảo.
Klein cười thầm, hỏi tiếp:
“Gần đây Leonard Mitchell đang ở đâu?”
Tiếng gõ chữ lại trở nên dồn dập, từng hình ảnh lần lượt xuất hiện trước tầm mắt Klein:
Đó là dấu mốc nổi tiếng nhất ở Backlund, tòa tháp đồng hồ cao ngất theo kiến trúc gothic với chiếc Chuông Trật Tự được treo cao;
Đó là một biển chỉ đường đặt ở ngã rẽ, ghi “Phố Pinster”;
Đó là căn hộ số 7 thuộc nhà theo dãy. Ở trong ấy, mặc chiếc áo khoác đen, đeo găng tay đỏ, anh bạn thi nhân phóng khoáng Leonard Mitchell đang lật xem hồ sơ án Lanevus và án Capim với vẻ thanh cao, chẳng vương chút bụi trần.
Tên này lại đang ở Backlund, hơn nữa còn đang điều tra án Lanevus với án Capim? Chuyện quái gì đây… Khóe miệng Klein khẽ giật giật, hắn cẩn thận nghĩ xem mình có để lại đầu mối gì trong hai vụ án này không.
Đầu mối duy nhất chính là thám tử Sherlock Moriarty đã dính dáng tới cả hai vụ án. Nếu Leonard nhập mộng Daisy thì hẳn sẽ phát hiện ra điều này ngay. Nhưng khi ấy mình vẫn đeo râu, giả trang rất tốt, chỉ dựa vào cảnh mơ khá mờ nhòe và vài bức tranh chân dung thì anh ấy chẳng nhận ra được đâu… Miễn là không nhận ra thì chẳng có gì quan trọng hết. Sherlock Moriarty có vấn đề thì liên quan gì tới mình, Gehrman Sparrow? Klein cắt đứt suy nghĩ, nhớ lại nơi ở hiện tại của Leonard Mitchell:
Số 7 phố Pinster, quận Bắc, Backlund.
Hắn chuẩn bị đợi thêm một lát sẽ ủy thác cho ‘Mặt Trăng’ Emlyn White, nhờ anh ta đi thăm Leonard Mitchell, dùng chiếc huy hiệu Ẩn Sĩ Vận Mệnh kia mua một món vật phẩm thần kỳ vào ngày mai hoặc ngày kia.
Hy vọng anh bạn thi nhân đã có sẵn hàng trong tay… Nếu không có, chắc chắn sẽ tràn giá cả đống cho xem… Klein “ừm” một tiếng, nói với máy thu phát vô tuyến:
“Đến lượt ngươi đặt câu hỏi.”
Thành thật mà nói, hắn khá hiếu kỳ về câu Arrodes muốn hỏi lần này.
Tạch Tạch tạch, máy thu phát vô tuyến phun ra một tờ giấy trắng kỳ ảo mới, những con chữ Loen trên đó ghép thành một câu hỏi:
[Chủ Nhân vĩ đại, Leonard Mitchell đang cất giấu một bí mật rất lớn, ngài có muốn biết không ạ?]
…Thế này mà cũng tính là câu hỏi á? Klein vừa buồn cười vừa ngạc nhiên ngẩng đầu lên, ngắm nhìn mặt trăng đỏ tươi đang lẳng lặng chiếu sáng mặt biển tối tăm sâu thẳm.
Chẳng bao lâu sau, hắn thành thật trả lời:
“Có.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...