Dịch: 707DefenderOfJustice
Biên: Amon Luo Luo
***
Trong một góc quán bar Lá Phong Hương.
Elland tìm tới một người đàn ông mặc áo jacket màu cà phê, vỗ vai đối phương, cười ha hả:
“Sao không uống Lyrenze vậy?”
Người đàn ông kia chừng ba mươi tuổi, có gương mặt khá phổ thông, nhìn là thấy rõ chảy dòng máu Loen trong huyết quản.
Anh ta có mái tóc và đôi mắt nâu, mũi khá cao, bộ dạng vốn say khướt đột nhiên biến mất, ánh mắt trở nên sắc bén.
Anh ta liếc qua Elland và Klein một chút, đôi mắt lại trở nên đục ngầu, dường như ngập trong hơi men:
“Tôi đã uống rồi, giờ uống thêm Zarha để giải rượu.”
Zarha là một loại bia mạch nha, là đặc sản bản địa, giá rẻ mà vị cũng ngon.
Nghe vậy, Elland lại bật cười, chỉ vào Klein, nói:
“Gehrman Sparrow.”
Sau đó, ông ta lại giới thiệu với Klein:
“Oz Kent. Gọi là Kent cũng được.
Hai cậu nói chuyện đi, tôi phải về chuẩn bị, mai là rời cảng rồi.”
Ông ta vẫy tay, quay người rời đi không chút do dự.
Klein kéo chiếc ghế bên cạnh ra ngồi xuống, không cần rượu, cứ mặt không cảm xúc mà nhìn Oz Kent chòng chọc.
Kent bị nhìn đến mức mất tự nhiên, đành nốc một ngụm Zarha, nói:
“Về sau anh gặp chuyện gì thì cứ đến tìm tôi. Chỉ cần anh có thể cung cấp tình báo có giá trị, hoặc trợ giúp chúng tôi làm ít chuyện là được.”
Anh ta cũng chẳng sợ đám ma men xung quanh nghe thấy cuộc hội thoại giữa hai người, vì rất nhiều băng đảng và đoàn hải tặc cũng thế. Lúc nào tuyển thành viên họ cũng toàn nói mấy câu xêm xêm nhau.
“Được.” Klein rất muốn hỏi một câu, tiền mua trang phục để giả trang đi ám sát ‘Trung Tướng Bệnh Tật’ có thể báo thanh toán không, dù đó là tiền Danitz đã chi.
Song, hắn cũng chỉ nghĩ thế thôi.
Oz Kent nhìn như đã say túy lúy, cười khanh khách:
“Tôi đã nghe Elland đề cập chút chuyện về anh rồi, nhưng tôi vẫn phải nhắc nhở anh một câu. Trên biển rộng thế này, không thể hành động điên cuồng như vậy được. Càng phải lưu ý một điều, cố gắng đừng chọc vào bọn hải tặc. Ý tôi là, đừng trực tiếp đối kháng chính diện, còn ngầm cung cấp tình báo cho chúng tôi thì được, chúng tôi sẽ bảo mật cho anh.”
Lần này, anh ta nén giọng xuống rõ rệt.
Thấy Gehrman Sparrow không đáp, anh ta lại bổ sung:
“Đám hải tặc kia sẽ không chơi tinh thần kỵ sĩ với anh, cũng sẽ không tuân thủ pháp luật và phép tắc của Vương quốc. Hấc, nếu gia đình anh sống tại các thành phố cảng hoặc trên các hòn đảo thuộc địa, chúng nhất định có thể tấn công người nhà anh.”
Gia đình… Klein im lặng một giây, bình thản nói:
“Tôi không có người thân.”
“…” Oz Klent suýt câm nín, đành phải chuyển nói, “Chúng sẽ còn tấn công cả bạn bè anh.”
Rồi, anh ta lại nghe thấy lời nói thản nhiên của Gehrman Sparrow:
“Tôi không có bạn bè.”
“…” Oz Kent lập tức nghẹn họng, vô thức nhấp một ngụm bia Zarha xong mới tỉnh táo lại.
Anh ta ho khan hai tiếng, thì thầm:
“Chúng sẽ còn đánh lén anh, sẽ thu mua nhân viên, làm rõ lữ trình của anh, chặn đường tàu anh đi. Ở trên biển, sức mạnh của một cá nhân đơn lẻ thường chỉ rất nhỏ bé.”
Klein thong thả cất tiếng:
“Tôi sẽ không từ chối tiền người khác đưa.
Đây là phép lịch sự tối thiểu.”
Tiền người khác đưa? Oz Kent sửng sốt thấy rõ, không hiểu ý Gehrman Sparrow là gì.
Vài giây sau, anh ta đột nhiên tỉnh ngộ, hóa ra đối phương xem đám hải tặc không khác gì túi tiền truy nã di động.
Anh ta nhấp một ngụm bia, rồi lại nhấp thêm một ngụm bia nữa, nhất thời cạn lời.
…
Bên trong khu vực ngầm dưới quán bar Lá Phong Hương.
“Một nhà thám hiểm lạ mặt ư?” Tâm trạng ‘Kẻ Xảo Ngôn’ Misol Kim chấn động đến nỗi gã phải ngồi thẳng người lên.
‘Lực Sĩ Khổng Lồ’ Ozil gật đầu:
“Theo lời ‘Mắt Xanh’ Meath, nhà thám hiểm kia vô cùng lạ mặt, chắc vừa tới hải phận quần đảo này chưa được bao lâu, nhưng hắn mang lại cảm giác khá nguy hiểm.”
Khá nguy hiểm? Có khi nào là kẻ bắt tay với ‘Liệt Diễm’ Danitz giết chết nhóm ‘Sắt Thép’ Mavity không? Có khi nào là kẻ giả trang thành Elaine để tập kích thuyền trưởng không? Misol lập tức định hình trong đầu, trầm giọng hỏi:
“Có hình hoặc tranh chân dung của hắn chứ?”
Ozil vẫy tay với cấp dưới đứng hầu, nhận một tờ giấy trắng từ đối phương:
“Có thể dùng nghi thức để cho ‘Mắt Xanh’ Meath mô tả lại ngoại hình của nhà thám hiểm lạ mặt đó. Mày biết rồi đấy, đứng vững trong thế giới ngầm ở Bayam khác xa việc làm một hải tặc thành công, nhất định phải có thành viên hỗ trợ. Hầy, chỉ vì thuê đám đó mà tao tốn cả đống tiền.”
Misol ngửi ngay ra mùi ẩn ý trong lời nói của lão ta, khẽ cười:
“Chỉ cần có thể tra rõ chuyện này, thuyền trưởng sẽ không keo kiệt ban thưởng đâu.”
Gã cầm bức chân dung, mở ra quan sát, phát hiện trên hình là một người đàn ông lạnh lùng tóc đen mắt nâu, khuôn mặt hao gầy, góc cạnh rõ ràng. Hắn mặc một bộ lễ phục dài cài hai hàng cúc, đầu đội mũ phớt lụa cao nửa.
Chưa từng thấy bao giờ, không thể nào xác nhận được hắn có phải kẻ đã giả trang làm Elaine không… Misol ngẩng đầu lên, hỏi:
“Tra rõ thân phận và hành tung của hắn.”
“Tao đã điều người đi làm rồi.” ‘Lực Sĩ Khổng Lồ’ Ozil bình tĩnh cười nói.
Hai người đều rơi vào im lặng, tự uống rượu vang South Wales của mình.
Vài phút sau, có một người trông coi quán bar tiến tới, phá vỡ bầu không khí im ắng.
Người trông coi liếc qua ‘Kẻ Xảo Ngôn’ Misol rồi đến bên cạnh ông chủ mình, ghé vào tai lão ta thì thầm gì đó.
Biểu cảm Ozil trở nên kỳ lạ, pha lẫn ý cười khó mà che giấu.
Lão ta đặt ly rượu vang xuống, ngừng một chút mới cất tiếng:
“Đã tìm thấy nhà thám hiểm lạ mặt kia.”
“Ở đâu?” Misol bật thốt.
Ozil trỏ tay lên trên:
“Ngay trong quán bar.”
Misol ngẩng đầu nhìn trần nhà, nín thinh vài giây mới nói:
“Tôi sẽ lên xác nhận lại.”
Gã tin chắc đã tiếp xúc với kẻ giả trang làm Elaine tóc đỏ, cũng hiểu biết sơ bộ về năng lực tương tự, nên dù đối phương có giả trang một lần nữa, bản thân gã cũng sẽ có cảm giác quen thuộc nhất định. Vì vậy, gã quyết định tự mình kiểm chứng.
Thói quen bình thường của gã không phải là tự chủ động ra mặt như vậy, mà sẽ điều tra vòng ngoài trước, nắm chắc kha khá rồi mới xâm nhập sâu hơn. Tuy nhiên, lần này gã không quá tin tưởng những cấp dưới của Ozil——Nếu đúng là kẻ đã giả trang thành Elaine, thì vừa phát hiện có gì đó không ổn, hắn sẽ lập tức biến đổi ngoại hình, thay đổi danh tính, biến mất không còn tăm hơi.
Hơn nữa, Misol biết hiện giờ mình đang trong tình trạng bị thuyền trưởng trừng phạt, nhất định phải mau chóng lập công thì mới có thể quay trở về Tàu Cái Chết Đen.
Hầy, bất kể là ta thiếu năng lực hay thiếu cẩn thận, vẫn không thể thay đổi kết quả. Ta đã bị lớp giả trang kia lừa phỉnh, mang “ả” lên Tàu Cái Chết Đen, để “ả” suýt giết chết thuyền trưởng…
Nếu mà là Qilangos, đảm bảo sẽ cho ta đi đời ngay. Ha, gã vẫn luôn tham lam như vậy, đã thèm khát năng lực phi phàm của ta từ rất lâu rồi…
Thuyền trưởng cũng tin rằng ta không hợp tác với kẻ tập kích chỉ vì Qilangos có thể thay đổi ngoại hình bằng Đói Khát Ngọ Nguậy, nên không triệu tập người vây giết ta ngay tại chỗ, chỉ gửi ta đến Bayam điều tra chuyện này, vậy là đã khoan dung rồi… So với Qilangos, cô ấy thực sự là một thuyền trưởng đáng để trung thành. Ta nhất định phải nhanh chóng lập công để có cớ liên lạc lại với cô ấy, không phụ sự đối đãi của cô ấy. Misol đứng dậy ra ngoài, không khỏi chìm trong suy nghĩ.
Dù là một hải tặc đã giết hại vô số người, cướp bóc không biết bao nhiêu tàu thuyền, song trái tim gã vẫn có điểm mềm yếu. Vả lại, gã không nhận ra rằng ở chung với ‘Trung Tướng Bệnh Tật’ Tracy lâu dài như vậy, cứ liên tục bị đối phương quyến rũ, lòng tin yêu của gã đã thâm nhập vào tận sâu trong xương tủy. Dù ‘Trung Tướng Bệnh Tật’ có không còn trợ thủ nào nữa mà vẫn bắt gã phải quỳ xuống đất hôn mũi chân cô ả, gã cũng sẽ không chống cự, sẽ răm rắp làm theo.
Đương nhiên, điều này chẳng ảnh hưởng gì đến ảo tưởng được làm vô số chuyện người lớn với Tracy trong đầu Misol. Nếu có cơ hội, dù không được sự cho phép của thuyền trưởng, gã tin chắc mình vẫn sẽ chủ động thực hiện.
Là một hải tặc, gã đã làm những chuyện tương tự thế vô vàn lần rồi.
Lên tầng trên, theo chỉ dẫn của cấp dưới Ozil, Misol Kim lượn quanh nửa vòng quán bar sát vách tường. Từ đằng xa, gã trông thấy một nhà thám hiểm lạ mặt ngồi trong góc.
Y hệt tranh chân dung… Nhưng chẳng có cảm giác quen thuộc gì… Do hắn giả trang quá tốt, hay là kẻ khác nhỉ? Chẳng hạn như ‘Trung Tướng Núi Băng’ Edwina? Cô ta có thể mô phỏng năng lực phi phàm từng nhìn qua, nên có thể thay đổi ngoại hình giống Qilangos cũng không phải bất khả thi… Ánh mắt Misol dừng lại hai giây rồi cẩn thận chuyển dời.
Nhưng đúng lúc ấy, trực giác linh tính “Thầy Bói” đã mách bảo Klein, có người đang quan sát hắn.
Klein không thèm che giấu, lập tức nhìn lại, trông thấy một gã đàn ông với cặp mày ngắn, hốc mắt lõm sâu, con ngươi màu nâu.
‘Kẻ Xảo Ngôn’ Misol Kim… Phó tam kỳ hạm Tàu Cái Chết Đen của ‘Trung Tướng Bệnh Tật’… Klein lập tức nhận ra kẻ vừa quan sát mình là ai.
Đột nhiên, trong đầu hắn đồng thời lóe lên hai luồng ý tưởng:
Một là: Tiền thưởng 5400 bảng!
Một cái khác là: Sao gã lại quan sát mình? Gã tìm ra mình thông qua việc điều tra Danitz sao?
Người liên lạc quân đội Oz Kent phát hiện ra sự dị thường của Gehrman Sparrow, bèn men theo hướng mắt hắn trông lại, nhưng góc nhìn của anh ta lại bị mấy con ma men chặn mất.
Bấy giờ, Klein đã có kế sách đối phó. Chính là vờ như mình không nhận ra Misol Kim, thu hồi tầm mắt, cứ thế uống rượu, đồng thời ngầm quan sát xem đối phương đã đi đâu. Sau đó sử dụng năng lực “Người Không Mặt” lẩn vào chỗ Misol ẩn náu, lặng lẽ đi săn đối phương.
Ý tưởng ấy vừa nảy ra, Klein chợt phát hiện vấn đề:
Đấy là bản thân mình thôi.
Còn hiện giờ mình là Gehrman Sparrow, một nhà thám hiểm trông có vẻ tỉnh táo nhưng thực chất điên cuồng!
Suy nghĩ xoay chuyển trong tích tắc, giữa quán rượu đông đúc ồn ào, hắn đột ngột xoay người, rút súng lục ra nhắm thẳng vào ‘Kẻ Xảo Ngôn’ Misol Kim.
Pằng!
Tiếng súng vang lên chấn động toàn bộ quán bar. Bao nhiêu khách rượu ôm đầu ngồi xuống theo phản xạ có điều kiện, cực kỳ giàu kinh nghiệm.
Kha khá con ma men ngã bịch xuống đất, hơn chục người hoặc nhào sang bên cạnh hoặc lăn lộn tới lui để tránh né, động tác vô cùng thuần thục. Trong đó bao gồm cả Misol Kim.
Tuy nhiên, Klein cũng không thực sự bóp cò, vì hắn sợ làm người vô tội bị thương——giữa hắn và Misol có rất nhiều khách uống rượu.
Tiếng súng vừa vang lên kia bắt nguồn từ chính năng lực “Tạo ảo giác” của hắn!
Giờ này khắc này, trước mắt hắn đã trở nên quang đãng hơn hẳn, mọi người đổ rạp xuống như cành cây khô. Vì thế, hắn thản nhiên nhắm ngay vào Misol vừa ngã lăn sang một bên dưới đất, thực sự bóp cò súng.
Pằng!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...