Thấy Gehrman Sparrow mặc áo khoác, đội mũ và cầm gậy batoong lên, Danitz mới nhớ ra hình như mình đã bị bỏ quên.
Gã ho một tiếng, dưới hai ánh nhìn chằm chằm, gã lên tiếng:
“Tôi-Tôi có cần đi theo không?”
Tốt nhất là không… Ai biết sẽ phát sinh chuyện gì! Trước đó chỉ là dừng ở Cảng Bansy thôi cũng đã đụng độ sự kiện khá quỷ dị rồi. Tối qua mang Gehrman Sparrow đi thăm người liên lạc của Quân Phản Kháng, kết quả là chọc vào nguyền rủa từ “Hải Thần”. Nếu hôm nay theo chân tên điên này đi kiếm đám nhà khảo cổ học Leticia, ai biết lại xảy ra thứ trời ơi đất hỡi gì nữa! Danitz cúi đầu nhìn thanh nẹp bên tay trái, cảm thấy chỉ trong mấy ngày gần đây thôi, gã đã phải đối mặt với nhiều sự kiện hơn cả mấy tháng qua, thậm chí nửa năm qua.
“Cậu có thể ở lại đây, nhưng chờ thêm lát nữa sẽ có người đến tra xét đấy.” Elland cười ha hả.
Sẽ có người đến tra xét? Sau đó hải tặc ‘Liệt Diễm’ sa lưới, biến thành kim bảng? Danitz nhướn mày, cười khô khốc:
“Bên cạnh tiền treo thưởng, cũng chẳng mấy khi có dịp được kiếm tiền từ phía quân đội. Tôi rất lấy làm vui lòng khi được thử một lần.
Vấn đề duy nhất là các người phải chờ mấy phút, tôi cần giả trang. Ngài thuyền trưởng, tôi không hy vọng sẽ dẫn tới những hiểu lầm không cần thiết, từ đó làm ông khó xử.”
Nếu không giả trang, một hải tặc vĩ đại như mình lại cùng hành động với quân đội và giáo hội, kết cục chỉ có thể là bị bắt gọn ngay tắp lự… Danitz tưởng tượng ra cảnh bị trực tiếp ấn ngã xuống, lưng bị đầu gối ép cứng, chỉ có thể vùng vẫy giãy giụa như một con cá nheo.
Elland ngẫm nghĩ vài giây, móc từ trong túi ra một cái mặt nạ sắt đen, ném qua:
“Đeo nó lên là được, chuyện còn lại cứ để tôi giải thích.”
Ừm, chả việc gì phải lãng phí thời gian vào chuyện giả trang vô dụng kia… Klein thầm đánh giá trong lòng.
Không nói một lời, hắn vặn nắm cửa, bước ra khỏi phòng.
Elland đi sát phía sau, Danitz vừa đeo mặt nạ vừa vớ lấy áo khoác vội đuổi theo.
Khi đã đến con phố ngập lụt nhưng chẳng có mấy người qua đường, Klein đè mũ xuống:
“Tìm bằng cách nào?”
Elland cười:
“Tra xét trên khu vực được phân chia.
Chức nghiệp phi phàm của tôi có vài điểm đặc biệt. Chỉ cần gặp được người thật, ảnh chụp hoặc tranh phác họa, sẽ có thể luôn ghi nhớ kỹ hình dạng của mục tiêu, nhận được cảm ứng đi kèm ở một cấp độ siêu phàm. Ừm, tôi còn có thể phát giác ra những nhân tố không bình thường, nắm chắc các dấu vết không rõ ràng. Kết hợp hai điều này lại, có thể tiến hành tra xét khá hữu hiệu.”
Danh sách 8 “Quan Trị An” của đường tắt ‘Trọng Tài’… Klein suy tư gật đầu, vừa đi vừa hỏi:
“Có vật phẩm của đám người đó không?”
——Tấm thông cáo Danitz dán tối qua có đính kèm tranh chân dung của Leticia, đây là Klein hoàn thành bằng nghi thức ma pháp tự mình cầu nguyện chính mình.
“Không.” Elland lắc đầu, “Chúng tôi chưa nắm chắc được hành tung của họ, chỉ có thể xác nhận rằng cho đến khoảng 3 giờ chiều hôm qua, họ mới trở về từ Đảo Symeem. Mà sau 2 giờ chiều, không còn con tàu khách nào rời bến nữa. Thêm nguyên nhân thời tiết sáng nay, cũng chỉ có tàu vào chứ không có tàu ra.”
Nói cách khác, đám người Leticia vẫn chưa thể rời đi bằng đường thủy… Klein hiểu ý Elland.
Danitz bỗng bật cười:
“Thế chẳng nói lên được điều gì. Có lẽ họ đã rời Bayam từ chiều qua, đến những thành phố trên các hòn đảo khác rồi.”
Đảo Lam Sơn là hòn đảo lớn nhất trên Quần đảo Rorsted, có diện tích rất rộng, rừng rậm và tài nguyên khoáng sản phong phú. Vì vậy có rất nhiều thành phố trên đảo được thành lập quanh vùng đất đai phì nhiêu và trữ lượng khoáng sản đáng kinh ngạc.
Vì sự giàu có này, việc đầu tiên Vương quốc Loen làm là hối lộ vương công (*) bản địa, sau đó ép buộc bằng vũ lực, cuối cùng là thành lập một Dinh Thống đốc, dùng hiệu suất khá cao mở rộng quốc lộ dẫn tới các thành phố và hoàn thành nhiều tuyến đường sắt quan trọng —— đây chính là hình mẫu thiết lập nên một công ty đường sắt tương ứng để bán cổ phiếu và huy động vốn trên Sàn Giao dịch Chứng khoán Backlund.
Đương nhiên, đi kèm những công trình lớn này là cái chết của rất nhiều người dân địa phương. Nơi thi công hiểm trở, cường độ công việc quá sức, đãi ngộ gần như nô lệ, tiền lương khá ít ỏi đã khiến cho từng thi thể một bị chôn vùi dưới lòng đường và ván gỗ đường sắt.
Cho tới ngày nay, một số lượng lớn người bản địa vẫn căm thù đường sắt, tin rằng nó đã nuốt chửng bao mạng người, mang tới vô vàn cực khổ, là biểu tượng cho Tà Thần và ác ma.
Elland quay đầu lại nhìn Danitz, nói:
“Nếu họ rời đi bằng đường bộ, vậy chẳng cần phải lo gì nữa.”
“Tại sao?” Danitz bối rối hỏi lại.
Rất đơn giản. Những con đường đi xuyên qua rừng rậm kia bị Quân Phản Kháng kiểm soát, mà hầu hết người của Quân Phản Kháng lại là tín đồ “Hải Thần”. Cho nên, làm sao đám người Leticia - những kẻ khiến Kalvetua sắp tan vỡ - dám đi qua các khu vực ấy vào buổi đêm được? Nếu họ dám, vậy chỉ có thể đồng nghĩa với một điều, họ không nhận ra hậu quả nghiêm trọng của hành động mình đã làm trong di tích “Hải Thần” trên Đảo Symeem. Điều này cũng phủ định luôn suy đoán Hội Khổ Tu Moses hoặc Yếu Tố Bình Minh có mưu đồ gì… Klein cưỡng lại ý muốn lắc đầu, cùng Elland quẹo vào một con đường khác.
Không giải thích gì thêm, Elland trực tiếp lấy ra một tờ thông cáo, đưa cho Gehrman Sparrow:
“Mục tiêu chủ yếu chính là người phụ nữ này.”
Người phụ nữ này là do tôi vẽ ra… Klein chỉ liếc mắt qua rồi ném cho Danitz.
Đúng lúc ấy, họ nghe thấy một tiếng động đánh nhau kịch liệt phát ra từ căn nhà bên cạnh.
“Tìm ra rồi sao?” Danitz hỏi câu Klein muốn hỏi.
“Chắc không phải.” Elland lắc đầu, “Dựa trên mệnh lệnh, điều đầu tiên phải làm sau khi phát hiện ra mục tiêu là bắn pháo hoa đỏ. Chỉ cần xuất hiện tình huống này, tất cả mọi người phải hướng tới địa điểm đó. Nếu ai đụng độ phải loại tội phạm bị truy nã mà không thể đơn độc đối phó thì bắn pháo hoa cam, mấy tiểu đội xung quanh sẽ đến trợ giúp. Nếu chỉ có hải tặc và tội phạm thông thường thì tự xử lý. Chúng ta đợi một lát, có lẽ do pháo hoa không thể bắn kịp lúc…”
Trong lúc ông ta đang nói, thủy tinh trên tầng ba của căn nhà kêu rắc một tiếng rồi vỡ tan tành. Một gã đàn ông cường tráng như gấu nhảy xuống, dùng tốc độ cực hạn chạy thẳng về phía xa như một con báo săn.
Đúng lúc ấy, một bóng tối khổng lồ bao trùm gã, tiếng “tạch tạch tạch” từ trên cao phát ra.
Cơ thể của gã khổng lồ kia gần như bị xé toạc bởi đạn súng máy, ngã vật xuống đường mà không có sức phản kháng, máu tươi chảy ồng ộc nhuộm đỏ đầy mặt đất. Nếu không phải cư dân bị cấm chỉ ra ngoài, chắc họ sẽ liên tiếp hét lên.
Con tàu bay không biết đã xuất hiện tự bao giờ cũng chẳng dừng lại, di chuyển tới một hướng khác.
“…Goltadt.” Danitz nhận ra kẻ đã chết là ai.
Thấy Gehrman Sparrow nghiêng đầu nhìn mình, gã cười miễn cưỡng:
“Đây là thủ lĩnh của một đoàn hải tặc, người Feysac, tiền thưởng 950 bảng.”
Người Feysac… Hóa ra đều man rợ thật… Thế mà gã lại chạy dưới phố trong giờ giới nghiêm, hoàn toàn không đề phòng bị tập kích từ trên đỉnh đầu… Cũng đúng, có những hải tặc dành cả một đêm mơ mơ màng màng, vốn không biết ngay cả tàu bay cũng được cử đi… Nếu gã đã lên kế hoạch vạch sẵn đường trốn, chắc sẽ đỡ được hỏa lực từ súng máy giữa không trung… Klein đảo mắt, nhìn con quái vật sơn màu xanh biển sẫm bay vọt qua nóc nhà.
Trông thấy kết cục của tên hải tặc kia, Danitz cảm thấy hết sức may mắn vì mình đã theo Gehrman ra ngoài.
Elland thấy cảnh báo bên đây đã được dỡ bỏ thì không đứng lại chờ nữa, dẫn hai người Klein và Danitz đến khu vực mình phụ trách.
Sau khi đi khoảng năm, sáu phút, họ trông thấy một chiến lũy nằm chắn giữa ngã tư trước mặt. Súng đã được lắp sẵn và đại bác cũng đã được lên nòng, binh sĩ Loen trong trang phục đỏ yên lặng đứng canh giữ toàn khu vực.
Phía bên kia chiến lũy, hai mươi đến ba mươi cái xác tả tơi lộn xộn nằm dưới đất, tạo thành một đội hình tiên phong.
Quần áo đám người này rách rưới, khuôn mặt còm nhom, đều là chủng người bản địa.
Ở một nơi cách khá xa, vài đứa trẻ con thổ dân đang trốn trong góc, lặng im nhìn về hướng này với vẻ sợ hãi, nhìn vào họng súng sắt sâu hút nặng nề. Đôi mắt chúng đen nhánh, khuôn mặt dơ bẩn.
Đám người Klein trầm mặc mấy giây, băng qua nơi đây.
…
Backlund, quận Cherwood.
Falls nhấc chiếc tách sứ từ trên bàn lên, cảm thấy hơi nóng.
Cô tập trung tinh thần, yên lặng chờ đợi sự thay đổi.
Nhiệt độ của nước nóng nhanh chóng giảm đi, một lớp băng mỏng ngưng tụ trên bề mặt thứ chất lỏng, sương trắng xuất hiện ở mép tách.
“Mình đã là một “Bậc Thầy Ảo Thuật” rồi…” Falls thỏa mãn khép mắt lại.
Nhận được túi dạ dày Thực Linh Giả, cô không hề trì hoãn mà lập tức điều chế ma dược, hoàn thành thăng cấp, thu được kha khá năng lực pháp thuật có uy lực hơi thấp.
Trong đó, Falls thích nhất là “Tạo sương mù”, “Gió thổi”, “Chớp lóe”, “Đóng băng” và “Điện giật”, cùng với “Thuật té ngã” khiến người khác bị trượt chân.
Cho đến tận giờ phút này, cô mới có cảm giác mình là một Người Phi Phàm thực sự, sẽ không còn chỉ mở cửa đi xuyên tường, sẽ không còn chỉ dựa vào nghi thức ma pháp.
…
Tới gần trưa, với sự giúp sức của Klein và Danitz, Elland đã hoàn thành gần hết cuộc điều tra.
“Ăn miếng bánh uống miếng nước đã, rồi lại tiếp tục.” Ông ta bỏ chiếc mũ dạng thuyền xuống, nói với bờ môi khô khốc.
Klein đang định gật đầu, chợt nhìn thấy cách không quá xa nơi đây, một đóa hoa màu cam bay vọt lên giữa không trung rồi nở rộ.
Không chút do dự, Elland đội mũ lên, chạy thẳng về hướng đó:
“Tôi sẽ đi giúp họ.”
“Màu cam nghĩa là tội phạm bị truy nã không thể tự xử lý… Sẽ là ai đây nhỉ?” Danitz hứng thú tự lầm bầm.
Gã chuyển sang tư thế giơ cao chân như chuẩn bị tiến lên, định bụng sẽ đến nơi chỉ sau khi trận chiến đã kết thúc. Thế rồi, gã trông thấy Gehrman Sparrow theo sát ‘Công Bằng’ Elland, bỏ gã lại một mình.
Liếc nhìn “quái vật xanh biển sẫm” giữa không trung bay tới, Danitz gượng cười hai tiếng, bước chân vội nhanh hơn.
Hai phút sau, họ đã có mặt tại địa điểm và nhìn thấy một ngôi nhà với thảm cỏ hướng ra mặt đường. Ba, bốn vị quân nhân nằm trên đất, gương mặt tái nhợt, cơ thể run lẩy bẩy như vừa bị vứt vào hồ nước băng.
Càng tiến gần tới hướng đó, Klein càng cảm thấy lạnh lẽo, cảm giác như thể mình đã tới địa cực.
Chẳng bao lâu sau, hắn phát hiện ra cống rãnh bên ngoài ngôi nhà phủ kín tuyết dày.
Ngay lúc này, ở trong căn nhà, một tràng cười của phụ nữ vang lên, lúc cao lúc thấp, khi điên cuồng khi quỷ dị:
“Ha ha ha…
Í hí hí hí…
Hi hi hi…
Á ha ha ha ha…”
Danitz không nhịn nổi phải dừng lại, dùng tay phải sờ vào cái cổ đã nổi đầy da gà của mình.
Ầm một tiếng, cánh cửa sổ bật mở, một cơ thể cháy đen như than bay vèo ra ngoài.
Người này rớt bịch xuống đất, như thể vừa gặp hỏa hoạn.
Chỉ với một cái liếc, thông qua mách bảo của trực giác linh tính, Klein đã có thể nhận ra ngay đây chính là một trong ba nhà thám hiểm nam đi cùng Leticia.
______
(*) Vương công (王公): cách gọi vị quan được phong tước Vương.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...