Sau cánh cửa là một người đàn ông cởi trần, cánh tay xăm kín hình một con rắn biển hung dữ pha lẫn màu xanh lá cây và xanh da trời. Hai bên má, vòm ngực và bụng đều thoa thuốc đỏ, mỗi chỗ ba vệt.
Chuẩn bài thổ dân rồi… Nhưng nổi bật thế này, không sợ ra đường bị cảnh sát hốt vào đồn à? Các người là Quân Phản Kháng vốn phải hoạt động bí mật cơ mà! Klein vừa định chuyển tầm nhìn đi thì bị đôi lông mày dày rậm và ánh mắt như động vật máu lạnh của đối phương trừng cho suýt phải cau mày.
Đã giết rất nhiều người… Klein phán đoán sơ bộ dựa trên trực giác linh tính.
Thành thật mà nói, dựa vào vốn hiểu biết và thân phận đời trước, ban đầu hắn khá đồng cảm với những người nổi dậy dưới chế độ thực dân, không hề có chút tư tưởng nào của một người Loen cần có. Song khi nghe rằng đối phương cơ bản cũng cùng một giuộc với đám tín đồ “Hải Thần” Kalvetua, trong lòng hắn đã dần chuyển sang đề phòng và bài xích hơn.
Đây không phải vì hắn kỳ thị tín ngưỡng bản địa, mà là do hắn hiểu tất cả những tín ngưỡng truyền thống trên các hòn đảo thuộc địa đều đang ở giai đoạn thờ cúng nguyên thủy, tôn thờ máu thịt, tôn sùng tế sống, đang trong tình trạng khá mông muội.
Mặt khác, với kinh nghiệm của Đại Đế và mình, bản chất siêu phàm của thế giới này tràn ngập yếu tố điên cuồng và vặn vẹo. “Thần linh” vẫn trong giai đoạn được thờ cúng nguyên thủy khó mà kháng cự được loại xu hướng này, có thể đoán ra ngay phong cách được chọn… Không nói một lời, Klein theo sau Danitz bước vào căn phòng.
“Edmonton, ai đến thế?” Một giọng nói êm dịu vang lên từ chỗ gần cửa sổ.
Người đàn ông xăm mình vừa đóng cửa vừa đáp:
“Họ giả trang.”
Bấy giờ, Klein đã thu hết toàn cảnh tình hình căn phòng vào trong đáy mắt, dần hiểu một chút về nó.
Phòng khách nơi đây không lớn lắm, một tủ đứng, một cái bàn và vài chiếc ghế đã đủ khiến cho không gian chật chội hẳn.
Bên phải là hai cánh cửa dẫn tới nơi có vẻ là phòng ngủ, bên trái là “phòng bếp” được ngăn cách bởi một chiếc tủ. Về phần phòng vệ sinh, không nghi ngờ gì là chẳng hề có. Mỗi khi bước lên tầng trên, Klein lại phát hiện thấy có một phòng vệ sinh công cộng ở góc ngoặt cầu thang. Thứ mùi không được dọn rửa suốt một thời gian dài tràn ra, thôi thúc bất cứ vị khách nào phải mau chóng lên lầu nhanh hơn.
Ngay trước mặt là một cửa sổ, hai cây gậy trúc nhô ra ngoài, phơi bao nhiêu là quần áo.
Khoảng bốn, năm người đàn ông đứng hoặc ngồi trong phòng khách và trước cửa phòng ngủ. Tất cả đều có nước da tối màu của bản địa và mái tóc đen xoăn nhẹ. Họ mặc áo Talaba màu xanh biển sẫm, phần da lộ ra đều ít nhiều thoa thuốc đỏ. Về phần hình xăm con rắn biển, vì bị quần áo che khuất, Klein không thể biết họ có hay không.
Vài người đeo súng ngắn bên hông, một số mang súng săn màu nâu đỏ, thậm chí có kẻ còn đeo balo gang thép màu trắng xám, giữ một khẩu súng trường hơi nước cao áp. Họ đứng vây quanh hai người vừa bước vào là Danitz và Klein, xếp thành hình vòng cung.
Người vừa lên tiếng là một người đàn ông ngồi trên xe lăn sắt, độ bốn mươi tuổi, đầu gối trải thảm lông, mặc áo jacket.
Ông ta cạo đầu trọc, hai bên má để chòm râu rậm, đôi mắt nâu sẫm mang sắc thái bình thản như thể không hề dao động.
Ông ta liếc nhìn những vị khách tới thăm rồi mới từ từ nở nụ cười:
“ ‘Liệt Diễm’.”
Danitz ngây người trong một thoáng, cười miễn cưỡng:
“Kalat, mắt nhìn của ông tốt thật.”
Cứt chó! Kỹ thuật giả trang của mình lại kém đến thế cơ à? Gã không cam tâm gào thét trong lòng.
Kalat lờ đi lời tán dương đầy giả dối của ‘Liệt Diễm’, thay vào đó còn bật cười thành tiếng:
“Nghe nói cậu đã giết chết ‘Sắt Thép’ và ‘Bụi Gai Máu’?”
“Chứ không thì sao chúng lại chết?” Danitz hỏi lại không chút do dự.
Kalat nheo mắt, ánh nhìn chầm chậm chuyển qua Klein, kẻ có một gương mặt không hề nổi bật gì.
Ông ta biết rất rõ, chỉ với ‘Liệt Diễm’ Danitz, đừng nói ‘Sắt Thép’ Mavity, kể cả ‘Bụi Gai Máu’ Hendry cũng khó mà bị giết chết. Theo tin đồn, gã thành công được là nhờ vào trợ giúp của một nhà thám hiểm mạnh mẽ kiêm thợ săn tiền thưởng lão luyện vừa kết giao.
Là vị đứng cạnh hắn à? Kalat nhìn chằm chằm vào mắt Klein, không hề phát hiện được các cảm xúc lo lắng, nôn nóng hay cảnh giác. Đôi con ngươi kia tựa như đại dương sâu thẳm.
Rất có thể… Ít nhất là vẫn mạnh hơn so với Danitz! Ông ta dùng mắt ra hiệu cho đám người Edmonton, âm thầm đề cao cảnh giác.
“Các cậu đến đây làm gì?” Kalat không xoắn vào đề tài vừa nãy nữa.
Danitz vô thức nhìn Klein một chút, sau khi thấy cái gật đầu đồng ý, gã mới đáp:
“Xem xem các ông có thứ gì tốt không.”
Kalat chỉ vào chiếc bàn:
“Ở hết trên ấy.”
Trên đó trưng bày rất nhiều đồ vật kỳ lạ, bao gồm một chiếc còi chế tác từ xương, một chiếc kèn túi thô sơ đơn giản, một tấm lá màu sắt đen, một tảng đá dính máu tươi…
Không chờ Klein và Danitz dò xét, Kalat đã vỗ tay, cất tiếng:
“Tôi có một nhiệm vụ.
Nếu các cậu có thể hoàn thành nó thì cứ việc chọn một vật phẩm trong số này, không cần trả gì cả.”
Ông ta cười, bổ sung thêm:
“Căn cứ vào định nghĩa của mấy kẻ ngoại lai các cậu, chúng không phải vật phẩm thần kỳ, nhưng vẫn có một chút sức mạnh siêu nhiên, chỉ là sẽ từ từ, ừm, cũng không lâu lắm, yếu bớt, rồi biến mất.”
“Nhiệm vụ gì?” Klein bình tĩnh hỏi, chẳng thèm che giấu sự thật rằng Danitz chỉ là một tên đi theo để giúp việc.
Kalat mò tay vào tấm thảm lông đặt trên đầu gối, lấy ra một xấp giấy trắng:
“Tìm ra tung tích của mấy người này.
Nếu có thể trực tiếp tóm được, các cậu sẽ nhận được nhiều hơn nữa.”
Ông ta giơ tay lên, bắt đầu trưng bày những bức chân dung sống động như thật, trong đó bao gồm một quý cô có đôi mắt màu xanh tro mặc sơ mi nam.
Leticia Dolera… Chỉ với một cái liếc, Klein đã nhận ngay ra người mà Quân Phản Kháng muốn tìm là ai.
Đó là nữ nhà khảo cổ học kiêm nhà thám hiểm hắn mới gặp tối qua và ngồi cùng tàu chở khách sáng nay. Cô ta được nghi là thành viên của Hội Khổ Tu Moses hoặc Yếu Tố Bình Minh.
Danitz nhìn kỹ hai giây, lờ mờ cảm thấy quen mắt.
Đột nhiên, gã nhớ ra mình đã gặp cô ta ở đâu.
Gehrman Sparrow kế bên đã cho gã thấy trong chính giấc mơ của gã!
Chiều nay hắn mới hỏi thuyền trưởng về việc này xong, ngay buổi tối đã gặp sự kiện liên quan rồi… Năng lực thu thập tình báo này có phải quá khủng rồi không? Danitz nhịn loại kích động muốn nhìn vào nhà thám hiểm đứng cạnh mình xuống, sợ rằng đám người Kalat và Edmonton sẽ phát hiện ra điều gì khác thường.
Gã vẫn rất có kinh nghiệm ở mặt này.
Quân Phản Kháng tín ngưỡng “Hải Thần” đang tìm kiếm Leticia… Tín ngưỡng “Hải Thần” trải rộng khắp Quần đảo Rorsted, bao gồm cả Đảo Symeem… Đêm qua có một con rắn… Hình tượng của “Hải Thần” là một con rắn biển khổng lồ… Klein chồng lấp hai chuyện vào nhau, nhanh chóng nảy ra phán đoán sơ bộ:
Đám người khảo cổ học Leticia đã lấy đi một vật phẩm quan trọng liên quan tới “Hải Thần” từ ngôi thần miếu bị bỏ hoang trong khu rừng nguyên sinh trên Đảo Symeem, Vì vậy, nó dẫn đến cuộc thăm dò đêm qua và cuộc tìm kiếm của Quân Phản Kháng!
Klein suy tư, đáp qua loa:
“Tôi sẽ lưu ý.”
Mình sẽ không tùy tiện dính vào loại chuyện liên quan đến Tà Linh kiểu này đâu. Đương nhiên, nếu cần thiết, mình sẽ đi tố cáo cho chính phủ… Hắn thầm bổ sung thêm hai câu trong lòng.
Kalat gật đầu:
“Các cậu nhìn trước xem có muốn cái gì không.”
Klein bước qua, đang định vừa lựa chọn vừa hỏi thăm, chợt cảm ứng thấy thứ gì đó, vô thức nhìn về phía đống vật phẩm bên rìa phải.
Đó là một thanh đoản kiếm làm từ mảnh xương dài nhỏ, hơi dài hơn bàn tay, toàn thân phủ màu trắng ngà, có vài sọc vằn vện sâu màu đỏ sậm.
Nó có thể kích hoạt linh cảm của mình… Klein thò tay ra định cầm đoản kiếm xương bén nhọn đặt ngay trước mặt, chuẩn bị kiểm tra một chút.
Khoảnh khắc ngón tay hắn chạm vào đoản kiếm bằng xương kia, một tiếng thét tuyệt vọng và đau đớn bất ngờ réo lên trong tâm trí hắn. Mùi máu đậm đặc thoáng lướt qua chóp mũi, còn trước mắt dường như hiện lên vô số bóng dáng dư ảo vặn vẹo và thối rữa bị bọc trong chất nhầy.
Trán Klein co rút như bị kim châm, hắn vô thức thu ngón tay lại.
Hơi tà dị rồi… Không phải vật phẩm đơn giản… Từng trải nghiệm vô vàn chuyện còn dữ dội hơn trước đây, vẻ mặt Klein chỉ khẽ thay đổi chút xíu.
Hắn cưỡng lại ý muốn mở linh thị ra, sợ sẽ nhìn thấy thứ không nên nhìn.
Nhận thấy thế, Kalat trao đổi với Edmonton, cười nói:
“Đoản kiếm xương này có thể hút khô máu kẻ địch, cũng không tệ lắm, cậu muốn nó à?”
Chủ động thế nhỉ… Klein hơi cau mày nhưng rồi thả lỏng ngay, trầm giọng xuống:
“Không, ở đây chẳng có thứ gì tôi muốn hết.”
Nếu Kalat không hỏi, hắn đã định mua đoản kiếm xương đó về và đem nó lên sương xám để nghiên cứu. Song, hành vi chủ động chào hàng của đối phương khiến hắn hơi cảnh giác nên lý trí từ bỏ kế hoạch ban đầu.
Kalat đan hai tay vào nhau:
“Nó không đắt lắm đâu.
Hay cậu muốn xem mấy thứ khác?”
“Không cần.” Đồng tử Klein đột nhiên co vào, hắn trực tiếp quay người đi thẳng ra cửa.
Danitz chần chừ một chút rồi nhanh chóng theo sát.
Edmonton với cánh tay xăm hình rắn biển lẳng lặng đứng nhìn trông như thể sẽ đưa tay ra ngăn cản bất cứ lúc nào, nhưng cuối cùng vẫn không làm gì.
Hai người kia chính là những nhà thám hiểm mạnh mẽ có thể giết chết ‘Sắt Thép’ Mavity và ‘Bụi Gai Máu’ Hendry!
Ra khỏi phòng, Klein vẫn đi thẳng xuống tầng dưới mà không nói một lời. Danitz nhanh chân đuổi theo, vô thức kinh hãi.
Gã biết phân biệt tình hình, không hỏi gì, chỉ chăm chăm đi theo.
Cả hai nhanh chóng quay lại quảng trường, đám đông đã tụ tập như trước, hoặc quỳ sụp hoặc nằm rạp lại tản ra né tránh.
Nhưng không như vừa nãy, có một người đàn ông vẫn phủ phục tại chỗ, không hề nhúc nhích.
Klein nhìn không chớp mắt, lướt vụt qua, không dừng chân.
Danitz vô thức nhìn thoáng qua, phát hiện ra gương mặt người đàn ông kia khô cứng như nham thạch đã bị phong hóa từ lâu.
Bịch!
Một miếng thịt trên má người đàn ông rớt bịch xuống đất, đó là một miếng da màu xám có râu.
Dường như lượng nước trong cơ thể người đó đã bốc hơi sạch sẽ.
Danitz giật nảy mình, không dám quay lại nhìn nữa, chỉ cảm thấy chuyện này đã trở nên kỳ dị và nguy hiểm không biết tự bao giờ.
Hai người nhanh chóng đi xuyên qua con hẻm, rời khỏi khu phố này, leo lên một chiếc xe ngựa cho thuê.
Nài ngựa rõ ràng là một thổ dân bản địa, độ bốn mươi tuổi, tiếng cười nói rất vui nhộn.
Nhưng dọc đường đi, ông ta không hề nói một lời. Bầu không khí im ắng đến nỗi Danitz cảm thấy tim mình đập nhanh như trống đánh.
Klein mím môi, cũng duy trì sự trầm mặc.
Xe ngựa cho thuê nhanh chóng đến khu bến tàu. Vì muốn thay đổi trang phục, Danitz bảo xe đỗ ở cách khu vực phố Citric một đoạn.
Sau khi bước xuống xe, Klein không trả tiền phí cũng chẳng dừng lại. Hắn lập tức nhanh chân rời đi, để lại Danitz đang sửng sốt.
Gã vội ném hai saule cho người đánh xe, cuống quýt đuổi theo Gehrman Sparrow.
Đi được mấy bước, gã vô thức quay đầu lại nhìn một cái, chợt thấy người phu xe kia quỳ xuống với vẻ mặt ngập chìm sự cuồng nhiệt và lòng thành kính. Ông ta nằm rạp ra nền đất, vừa khóc vừa hôn lên chỗ Klein mới giẫm qua.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...