Quỷ Bí Chi Chủ

Dịch giả: nh0ckd255

“Kỹ xảo thú vị?” Klein vô cùng tò mò.

Neil cười khì khì, nói:

“Tôi đi tuần tra kho vũ khí, vật liệu với tài liệu lịch sử đã. Cậu lấy hai cái cốc trên bàn pha hai cốc cà phê đi, một ly trong đó thả một thứ không tốt, cụ thể là gì thì cậu tự quyết định, hãy phát suy trí tưởng tượng của mình. Yêu cầu duy nhất là không được lãng phí bột cà phê, đó là loại cà phê đặc sản cao nguyên mà tôi tự xay đó!”

“Vâng.” Klein tuy không hiểu Neil định làm gì lắm, nhưng vẫn vui vẻ đồng ý.

Nhìn Neil lấy chiếc chìa khoá bằng đồng mở cửa sắt của kho vũ khí, nghe tiếng bước chân vang lên bên trong, hắn chậm rãi bày cốc ra, xác nhận trong bình có nước nóng. Klein mở nắp lon mạ bạc ra, dùng muỗng kim loại sáng bóng múc ra mỗi cốc một muỗng bột cà phê đậm mùi hương, sau đó rót nước rồi khuấy tan.

Là một kẻ xuyên việt tới từ cái thời đại phong phú vật chất, hắn chẳng lạ gì cà phê.

Làm xong tất cả, Klein suy nghĩ một lát rồi ngồi xuống, gác chân phải lên, lấy tay cạo một ít đất dính vào đế giày, rồi cho vào cốc cà phê bên trái. Sau đó hắn cẩn thận khuấy một lần nữa, mãi tới khi màu sắc và mùi vị của hai cốc cà phê thoạt trông không có gì khác nhau.

Vài phút sau, Neil vung xâu chìa khoá, đi ra khỏi kho vũ khí rồi đóng cửa sắt lại cái rầm.

“Làm xong rồi?” Ông ta chuyển đôi mắt đỏ sậm hơi đục về phía Klein đang đối diện với cái bàn.

“Xong rồi.” Klein gật đầu trả lời.

Neil cười một tiếng, vừa cởi chiếc xích bạc quấn quanh cổ tay vừa ngồi xuống.

Vẻ mặt ông ta nhanh chóng trở nên bình thản, tay trái cầm dây xích đưa lên trên cốc cà phê bên phải, thả sợi dây rủ xuống, chỉ còn tí xíu nữa là viên thạch anh trắng thuần kia chạm vào chất lỏng.

Trong cái an bình khiến người ta thả lỏng, viên thạch anh kia bỗng đong đưa rất nhỏ, mang theo dây xích di chuyển ngược chiều kim đồng với biên độ nhỏ.


“Đây là cốc bỏ đồ không tốt vào.” Neil khẳng định. Không chờ Klein xác nhận, ông ta thu hồi dây xích bạc, cầm cốc cà phê còn lại đưa lên nhấp một ngụm: “Cậu thích uống cà phê đắng à? Tôi thích thêm một thìa đường với một thìa sữa nữa.”

Klein không trả lời, mà tỏ ra rất hứng thú:

“Kết quả bói toán này rất chính xác, là dựa vào viên thạch anh trắng kia à? Là thạch anh trắng chứ?”

“Đây là cách dùng con lắc trong bói toán, hay còn gọi là bói con lắc cảm xạ, dựa theo mối liên hệ giữa thể tinh linh của mình với Linh giới và bầu trời, mượn dùng mấy vật liệu trong tự nhiên để kết nối với linh tính, ví dụ như thạch anh, đá quý và kim loại đặc thù để bói xem vật tốt hay xấu... Quay lại hai cốc cà phê này, lắc theo chiều ngược kim đồ là xấu, thuận kim đồng hồ là tốt, không động là không tốt cũng không xấu. Cậu có thể viết sự kiện lên giấy, chú ý, là sự kiện chứ không phải vấn đề.” Neil đặt cốc cà phê xuống, giảng giải kỹ càng.

Klein như đang suy nghĩ mà nói:

“Chính là không sử dụng câu hỏi ấy hả?”

“Đúng vậy, không thể dùng câu ‘Ai đó có đồng ý làm vị hôn thê của tôi không’, mà là ‘Ai làm vị hôn thê của tôi’, viết nó lên giấy, đặt lên mặt bàn, sau đó dùng tay không thuận nắm sợi dây, chú ý, không phải tay thuận.” Neil cười ha ha, nói: “Lúc này đưa thẳng tay ra, điều chỉnh độ dài của sợi dây, làm cho thạch anh rủ xuống ngay phía trên trang giấy, gần như tiếp xúc với sự kiện mà chúng ta viết ra, sau đó nhắm mắt lại và lẩm nhẩm câu kia bảy lần trong lòng. Sau khi lẩm nhẩm xong thì mở mắt ra xem sợi dây có lắc không. Nếu không thì tiếp tục nhắm mắt lại, lặp lại quá trình lúc trước cho đến khi nào nó lắc thì thôi.

Klein khẽ gật đầu, hỏi tiếp:

“Ngược kim đồng hồ là ‘không’, thuận chiều kim đồng hồ là ‘có’?”

“Cũng có thể giải mã là không thuận lợi và thuận lợi.” Neil sửa lại, rồi dạy rất chi tiết về con lắc cảm xạ và các cách bói toán khác cho Klein.

Klein hồi tưởng mấy lần, phát hiện đây là một kỹ xảo bói toán rất hữu ích. Ví dụ như đến một nơi lạ lẫm, có thể sử dụng nó để xác định đồ ăn có độc hay không một cách nhanh chóng, không cần phải học thêm các kỹ năng "sinh vật học dã ngoại" làm gì.

Đương nhiên hình thức bói toán này quá đơn giản, đáp án nhận được cũng chỉ có hai ba cái, không thể tiến hành nghiên cứu và giải đọc sâu hơn, ví dụ như thứ gì đó mặc dù có hại cho mình, nhưng trải qua xử lý nhất định thì có thể trở nên vô cùng hữu ích. Ví dụ như có nguyên liệu nấu ăn quả thực không tốt cho cơ thể con người, nhưng không nghiêm trọng lắm, lúc nào sắp chết đói mà ăn một lần kỳ thật không có vấn đề gì lớn. Mấy thứ này không thể dùng linh bài để phán đoán được.

“Mình phải mau chóng tiết kiệm để mua thạch anh hoặc bạc nguyên chất để chế tác con lắc mới được...” Klein thở dài một hơi.


Neil ngạc nhiên nhìn hắn:

“Cậu có thể trực tiếp xin mà. Đây thuộc về kiểu trang bị cho người phi phàm, nhất là người phi phàm thiên về phụ trợ như chúng ta. Kho vũ khí còn một viên thạch anh vàng và một sợi dây làm từ bạc nguyên chất đấy.”

“Nhưng tôi còn chưa được coi là thành viên chính thức của tiểu đội...” Klein rất thèm muốn, nhưng lại do dự.

Neil cười khẽ:

“Đối với người phi phàm, cho dù không phải là thành viên chính thức, nếu đã không tăng tiền lương thì phải được ưu đãi từ phương diện khác.”

“Dùng từ ‘phúc lợi’ có khi thoả đáng hơn, vậy chút nữa tôi sẽ đi xin đội trưởng!” Klein nắm chặt tay, quyết định rằng không thử một lần làm sao biết đội trưởng có đồng ý hay không?

“Ừ.”mNeil cười nói: “Chúng ta chính thức bắt đầu khoá học Thần bí học. Một trong những kiến thức nền tảng của nó gọi là ‘biểu tượng’. Biết ‘biểu tượng’ là gì không?”

Klein nhớ lại mấy lời lúc trước nghe được và những gì biết được lúc mình ở Linh giới và trên màn sương mù xám, châm chước rồi nói:

“Cho dù là Linh giới hay bầu trời hư ảo cùng với những lĩnh vực chưa biết đều nằm ngoài thế giới cảm quan của chúng ta, không phải những thông tin mà mắt, mũi và tai có thể nói rõ được. Chúng ta nhận được những gợi ý và kinh nghiệm khó mà nói rõ, chúng nó lại hiển lộ ra bên ngoài là các ký hiệu trừu tượng và biểu tượng hình đồ vật. Những biểu tượng ấy được chia ra để đại diện cho những ý nghĩa những sự vật khác nhau.”

“Rất chính xác, không hổ là ‘Thầy Bói’.” Neil nghiêm túc gật đầu: “Chỉ có nắm được năng lực giải mã biểu tượng thì mới thực sự bước qua cánh cửa vào thần bí học. Ừm, hoa văn trên bài Tarot, những nguyên tố trên từng hoa văn chính là một loại biểu tượng, là những biểu tượng mà con người đặt ra để giúp chúng ta giải mã những ‘gợi ý’ nguyên thuỷ.”

Ông ta rút một tờ giấy ra, cầm chiếc bút máy bên cạnh rồi vẽ một dường cong không dài. Ngay sau đó ông ta gạch thêm mấy đường thẳng bên dưới đường cong, rồi ngẩng đầu nhìn Klein, nói:

“Biết biểu tượng này đại diện cho cái gì không?”


Klein nhìn rồi nhìn, một lúc sau mới do dự đáp:

“Lông mi?”

“...” Neil thở hắt ra, nói: “Đây là biểu tượng của chòm sao Vụ Mùa, đây là chòm sao Sấm Sét, đây là chòm Sương Trắng...”

Ông ta tiện tay vẽ rất nhiều ký hiệu biểu tượng. Klein vừa ghi nhớ vừa nhịn không được mà nói:

“Tên của những chòm sao này thật sự là, thật sự là rất mộc mạc, đúng, mộc mạc!”

Thật quê mùa, thật nguyên thuỷ...

Neil cười tươi, nói:

“Lúc trước Russel đại đế cũng cho là như vậy. Ông ta định đổi tên các chòm sao thành cái gì mà chòm Xử Nữ, Cự Giải, Bò Cạp gì đó, tiếc là ông ta không thể chống lại sức mạnh truyền thống được. Chí ít những cái tên từ xưa của các chòm sao đều chỉ những ngày có thể trồng trọt, thu hoạch.”

“Không thể không nói rằng Russel đại đế là một người rất có ý tưởng.” Klein không biết nên cười nhạo như nào. Ừm, lúc sinh thời hẳn Russel đại đế là một kẻ sĩ diện...

Neil không hiểu được câu nói đùa của Klein, tiếp tục giảng giải các ký hiệu tượng trưng cơ bản, ví dụ như các loại chòm sao, ví dụ như mặt trời, trăng đỏ, sao Nâu, sao Đỏ, và sao Lam.

Lúc giảng giải, ông ta lại dạy xen kẽ các cách vẽ bản đồ sao để xem bói với những điều cần chú ý, vật liệu và cách chế tạo quả cầu thuỷ tinh, lựa chọn thần chú, khiến Klein nghe mà cảm thấy nhiều quá nhớ không hết.

Nếu không phải hắn phát hiện ma dược "Thầy Bói" giúp trí nhớ của mình tăng lên đôi chút thì đã bảo Neil dừng lại từ lâu để tiện cho bản thân tiêu hoá những gì vừa được dạy.

“Khoá học Thần bí học hôm nay tới đây thôi, cậu tự nghĩ đi, có gì cần hỏi thì cứ tới tìm tôi.” Neil lấy một chiếc đồng hồ bỏ túi màu vàng ra, mở nắp nhìn giờ: “Đừng quên đọc những tư liệu lịch sử mà tôi chuẩn bị cho cậu. Nói thẳng ra thì nhìn chúng nó tôi cũng thấy sợ rồi.”

“Vâng.” Klein cầm mấy tờ nháp mà Neil vẽ ký hiệu, đầu tiên là học lại các kiến thức thần bí học được học trong hôm nay một lần để tránh lãng quên.

Neil thì nhấp một ngụm cà phê vừa mới pha, nói:


“Chỉ dựa vào trí nhớ thôi thì không được, bắt buộc phải sử dụng thường xuyên mới có thể biến những kiến thức ấy thành bản năng của mình. Còn nữa, cũng phải tiến hành minh tưởng hàng ngày, chỉ có luyện tập thường xuyên, sử dụng nhiều thì mới chân chính nắm giữ được sức mạnh ma dược, đào bới ra sự thần bí tiềm ẩn trong nó, trừ khử đi ảnh hưởng không tốt.”

Nhắc tới điều này làm Klein nhớ tới đóng vai, nhớ tới câu lạc bộ bói toán, bèn hỏi dò:

“Năng lực ma dược của tôi có liên quan tới bói toán, chỉ một mình luyện tập thì không được mà bắt buộc phải tiếp xúc với nhiều người, bói toán cho bọn họ mới có thể nhanh chóng nắm giữ được. Tôi định có thêm tiền thì gia nhập câu lạc bộ bói toán, chính là câu lạc bộ ở phố Holls ở khu phía bắc ấy, để làm một ‘Thầy Bói’ chân chính.”

Chuyện này chắc chắn không lừa được những Kẻ Gác Đêm, cho nên cứ nói ra trước thì tốt hơn.

“Suy nghĩ của cậu giống Daly đấy, cô ta luôn bảo muốn làm một ‘Người Thông Linh’ chân chính.” Neil lắc đầu cười nói: “Nhưng sao phải chờ tới lúc có thêm? Cậu có thể viết đơn xin Dunn để cậu ấy phê chuẩn chi phí là được mà! Các tổ chức như câu lạc bộ bói toán có lẽ sẽ có thành viên của tổ chức tà ác hoặc tín đồ tà giáo lẻn vào, cậu là một nhân viên văn chức của tiểu đội Kẻ Gác Đêm, người phi phàm đúng chuẩn, gia nhập bọn họ để tiện cho việc theo dõi là những gì công việc cần cơ mà! Trước kia chúng tôi sẽ tuần tra định kỳ những nơi này, chỉ là không đủ người cho nên không thể theo dõi trong thời gian dài, giờ thì tiện thể giao cho cậu luôn đó.”

Còn có thao tác đó nữa? Nhìn vẻ mặt nghiêm trang của Neil, Klein kinh ngạc đến ngây người ra. Đây là quang minh chính đại tìm lý do để được trả các khoản phí cho việc cá nhân mà! Thế mà mình hoàn toàn chẳng biết gì về mấy chuyện này... Mình quả nhiên chỉ là kẻ giỏi gõ phím thôi...

“Cậu định dùng tiền của mình đi làm mấy chuyện này à?” Neil thấy thế thì mỉm cười bồi thêm một câu.

Lúc này Klein lắc đầu, kiên định trả lời:

“Chút nữa tôi sẽ báo cáo đội trưởng!”

Neil hài lòng gật đầu, nhìn cốc cà phê có đồ không tốt chưa đổ đi, nói:

“Rốt cuộc cậu thả cái gì vào trong vậy?”

Klein ngại ngùng cười nói:

“Chính là ít đất bùn ở dưới đế giày, màu của nó không khác gì màu cà phê của ông, không khác lắm.”

Neil giật mình một cái, bỗng nhiên giơ tay che miệng, khẽ quát:

“Còn không mang nó đi đổ đi!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui