Dịch: alreii
Biên: Cún
Bóng người trong gương rõ ràng, nhưng đã không còn nhìn thấy cô gái mặc váy cung đình vừa nãy đâu nữa, như thể cô gái chưa từng xuất hiện bao giờ.
Klein lặng yên mở linh thị, nhưng lại không tìm thấy được gì cả.
Đừng nói mình mời một nữ quỷ tới làm vệ sĩ nhé? Cô ta còn quỷ dị hơn cả nữ quỷ... Chí ít mở linh thị còn thấy được quỷ hồn... Klein trầm tư suy nghĩ sờ chiếc còi đồng trong túi áo, cảm giác lạnh lẽo vẫn như cũ, không có biến hóa gì quá lớn.
Không bị ảnh hưởng bởi còi đồng... có vẻ không phải tử linh... Nhưng mà cũng không chắc lắm, hồi đó còi đồng hạ táng theo mình mà một đám người chết xung quanh lại không xuất hiện dị thường gì? Rốt cuộc thì lúc nào nó mới có tác dụng, lúc nào thì không nhỉ... Chờ giải quyết xong chuyện đại sứ, nếu mình vẫn còn sống, thì phải đến nghĩa trang thử nghiệm xem sao. Mình phải tranh thủ tìm hiểu được phạm vi và hạn chế của nó, không thể cứ mang theo một quả bom hẹn giờ mãi được... Klein rửa mặt xong, quay người rời khỏi phòng tắm.
Hắn vừa mới tới phòng khách cầm báo lên, chuẩn bị đến phòng sinh hoạt hoặc phòng ngủ đọc, chợt nghe tiếng chuông cửa bị kéo vang.
Trong tiếng đing đang, tinh thần Klein bỗng căng chặt. Hắn bèn đề phòng mặc áo khoác có đủ các loại vật liệu, đi về phía cửa.
Hắn nhớ rõ mấy ngày gần đây sẽ có nguy hiểm!
Klein đứng sau cửa chờ một lúc, trong đầu hiển hiện ra cảnh tượng bên ngoài.
Vầng trăng đỏ như ẩn như hiện trên bầu trời, đèn khí ga tao nhã hai bên đường chiếu sáng con đường ẩm ướt, một cậu trai mặc áo khoác cũ đứng đó, trong đôi mắt đỏ tươi thâm trầm có chút mê mang.
Ian Wright? Sao cậu ta lại xuất hiện? Đây không phải cảnh tượng mình thấy trong lúc xem bói trong mơ sao? Đây là điềm báo nguy hiểm đột kích? Klein kéo cửa, cảnh giác lùi về phía sau hai bước.
"Thám tử Moriarty." Ian cởi chiếc mũ tròn màu nâu xuống, cúi người nói: "Tôi đến để xin lỗi anh, rất xin lỗi đã để anh bị cuốn vào trong chuyện nguy hiểm này."
Klein nhíu mày nói: "Chuyện câu phải làm là đến cục cảnh sát."
Ian nhìn xung quanh, khẽ cúi đầu nói: "Tôi mới ra từ Khu 9 quân tình."
Hả? Đây là tên gọi của bộ phận đặc thù phía quân đội? Klein nhường đường, chỉ phòng khách nói: "Có lẽ chúng ta nên nói chuyện."
Ít nhất thì tôi phải biết nguyên nhân nhân tại sao mình lại rơi vào cảnh bị động này chứ... Hắn thầm cảm thán một câu trong lòng.
Ian không hề khách sáo, theo Klein tiến vào phòng khách, ngồi vào vị trí lần trước.
Cậu ta đang định mở miệng, Klein chợt nói: "Nếu chuyện cậu muốn nói lại khiến tôi rơi vào nguy hiểm lớn hơn, vậy thì không cần phải nói đâu."
"Không đâu, tất cả đều đã kết thúc rồi." Ian có sự chín chắn không hợp với độ tuổi của mình.
Klein thở phào nhẹ nhõm, nghi ngờ hỏi: "Vậy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Lơi của hắn vừa dứt, chợt trên mặt cửa sổ thủy tinh đối diện phòng khách xuất hiện một bóng người: Váy dài cung đình màu đen, mái tóc dài vàng nhạt được buộc lên, đôi mắt xanh thẳm, dung mạo tinh xảo, sắc mặt tái nhợt. Chính là cô gái từng chào hỏi Klein qua tấm gương trong phòng tắm.
Cô gái này như tìm thấy một chiếc ghế tựa lưng cao hư ảo ngồi xuống, bàn tay trái ôm lấy khuỷu tay phải, tay phải chống má, bày vẻ lắng nghe mà mặt chẳng có tí cảm xúc gì.
... Klein nhất thời không biết nên phản ứng thế nào.
Lúc này, Ian trầm mặc mấy giây, đè thấp giọng nói: "Thực ra, thám tử Zarel là gián điệp của đế quốc Fusak. Ông ta nuôi mấy đứa trẻ lang thang, dạy bảo chúng nó kỹ xảo thu thập tình báo, trong đó bao gồm cả tôi."
Thì ra là vậy... mình bị cuốn vào một vụ án lớn liên quan đến gián điệp... Klein rùng mình.
Ian nhìn bàn trà, nói tiếp: "Bọn tôi có ưu thế về tuổi tác, thường sẽ không bị người ta chú ý, có thể thu thập được rất nhiều tình báo hữu dụng. Hai tuần trước, tôi tình cờ phát hiện manh mối bản thảo của Hermathuin."
"Hermathuin?" Klein cảm thấy cái tên này có chút quen tai.
Ian ngẩng đầu nhìn hắn, giải thích: "Durrani Von Hermathuin, nhà khoa học, toán học, máy móc vĩ đại nhất sau Russel đại đế, là cha đẻ của máy tính đời thứ 2."
Thì ra là ông ta? Klein lập tức nhớ tới đoạn giới thiệu liên quan:
Đây không chỉ là nhà khoa học vĩ đại, còn là một nhà khoa học điên. Ông ta cho rằng con người tồn tại thiếu sót về bản chất, chỉ có thể mượn nhờ máy móc để tìm hiểu chân lý cuối cùng. Ông ta rất thích ăn kẹo, dường như coi nó thành nguồn năng lượng của bản thân. Vào lúc nghiên cứu máy tính đời thứ 3 thì lại mất tích một cách bí ẩn, là một nhân vật quan trọng được nhiều quốc gia cố gắng tìm kiếm.
"Bản thảo của ông ta? Bản thảo liên quan đến máy tình đời thứ 3?" Klein dò hỏi.
Máy tính là một loại máy móc dùng để tính toán, có tác dụng nâng cao hiệu suất nghiên cứu khoa học và các loại công trình. Theo Klein, đây là một loại máy tính khác của thời đại hơi nước. Tất nhiên trước mắt nó chỉ có khả năng tính toán.
Ian lắc đầu nói: "Không rõ, tôi cũng không được xem, chắc là một vài ý tưởng liên quan."
Cậu ta dừng chốc lát, lại nhắc đến chuyện đã trải qua: "Tôi báo chuyện này cho thám tử Zarel, ông ta rất mừng. Ông ta bảo tôi tiếp tục điều tra theo manh mối đó, còn mình thì lập tức báo cáo cho cấp trên."
"Tôi mất một ít thời gian, cuối cùng xác định được tung tích của bản thảo. Nhưng tôi rất sợ nguy hiểm, nên không trực tiếp đến trộm lấy, quyết định trở lại chỗ của thám tử Zarel. Chuyện sau đó tôi từng kể cho anh rồi, nhà của thám tử Zarel bị người lẻn vào, rất nhiều cơ quan nhỏ không được đặt lại như cũ. Ông ấy cũng không trả lời yêu cầu liên lạc của tôi, người của đảng Zhamege còn muốn bắt tôi..."
"Thông qua sự giúp đỡ của anh, tôi xác định thám tử Zarel đã chết. Lấy đi một chiếc răng trên thi thể của ông ấy, ừm, sau khi chúng ta tách ra."
"Thám tử Zarel từng nói với tôi, trong chiếc răng đó có khắc cách thức liên lạc khẩn cấp với cấp trên của ông ấy, cách thức ngay cả chính bản thân ông ấy cũng không biết. Chỉ khi biến cố xảy ra mới phải lấy xuống."
Klein khẽ gật đầu nói: "Cho nên cậu đánh điện báo gửi đi hả?"
Ian hiện vẻ ngạc nhiên hiếm thấy, nói: "Người của Khu 9 quân tình nói cho anh biết?"
"Không, tôi có một người bạn đúng lúc nhìn thấy cậu ở phố White Rum." Klein thuận miệng bịa cái lý do.
"À." Ian ủ rũ gật đầu nói: "Tôi thông qua điện báo, liên lạc với cấp trên ở Backlund của thám tử Zarel. Bọn tôi dùng mật văn giao hẹn thời gian, địa điểm và cách thức gặp mặt. Nhưng tôi lại nhanh chóng bị người của đảng Zhemage tìm được. Không, nói chính xác là nhân viên tình báo của Entis, điều này là người của Khu 9 quân tình nói cho tôi biết."
"May mắn là người của Khu 9 quân tình đến kịp lúc, song phương lâm vào hỗn chiến, tôi nhân cơ hội bỏ chạy."
"Nhưng chiều hôm nay lúc tôi gặp mặt cấp trên của thám tử Zarel, lại lần nữa gặp phải mai phục của nhân viên tình báo Entis, không may bị bọn chúng bắt được. Tôi, tôi rất sợ chết, đã nói tất cả mọi chuyện mình biết cho bọn họ. Nhưng mà bọn họ lại không giữ lời, vẫn muốn giết tôi. Sau đó cũng là người Khu 9 quân tình tới tìm kịp lúc."
Lúc này cậu ta chỉ là một thằng nhóc 15 16 tuổi thôi... Klein vừa mới cảm khái xong, chợt phát hiện ra một vấn đề từ trong lời vừa nãy của Ian:
Lúc trước phát hiện trên thi thể Zarel còn sót lại đồ vật có vẻ rất quan trọng, hơn nữa lại bị Ian thuận lợi lấy đi, hắn chỉ cho rằng người phi phàm thông linh có trình độ không cao, thực lực không được, kết quả "thông linh" không tốt, không lấy được quá nhiều tin tức hữu dụng, từ đó xuất hiện sai lầm.
Nhưng từ sau khi xác nhận đại sứ có trợ thủ ở danh sách giữa của đường tắt Thầy Bói, chuyện này lại có vẻ rất kỳ lạ. Một kẻ mạnh như vậy "Thông linh", vậy chiếc răng giả đó không thể nào không bị phát hiện được.
Mà thi thể bị vứt ở nơi vắng vẻ khó tìm như vậy, cũng không giống cạm bẫy được sắp đặt trước.
Kết hợp với lời kể vừa nãy của Ian, đáp án đã trở nên sống động.
Klein gật đầu nói: "Cậu có từng nghĩ đến, bên cạnh cấp trên của Zarel có kẻ phản bội. Kẻ phản bội đó đã đầu nhập vào cơ quan tình báo của Entis?"
"Đây chính là nguyên nhân mà sau khi Zarel có được manh mối bản thảo bại lộ đã dẫn tới cái chết, cũng chính là nguyên nhân các người bị mai phục."
Bởi vì đại sứ Entis bên này hiểu rõ tình huống bên chỗ cấp trên của Zarel, cho nên mới không thèm để ý cách thức liên hệ lúc khẩn cấp được khắc bên trong răng giả!
Zarel báo cáo trực tiếp cho cấp trên đã trực tiếp khiến ông ta xảy ra chuyện!
Ian nghe đến đờ người, một lúc lâu sau mới ảo não siết chặt nắm đấm, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh nói: "Thế mà tôi lại không nghĩ đến điều này, anh đúng là một thám tử ưu tú..."
Cậu ta thở hắt ra, sau đó kể: "Tôi cũng đã nói tung tích bản thảo cho Khu 9 quân tình và tất cả mọi chuyện. Bọn họ thuận miệng nhắc đến cảnh ngộ của anh. Haizz… Bọn họ lại không hề hoài nghi tôi nói dối, cũng chẳng phái người trông giữ tôi, toàn bộ đều đi cướp bản thảo. Mà bị áp lực thế kia thì chẳng ai có thể nói dối được cả."
Nói đến đây Ian đứng lên, cúi người thật thấp nói: "Xin cho phép tôi xin lỗi thêm một lần nữa."
"Xin lỗi, đã khiến anh cuốn vào chuyện này. Thực ra anh không cần phải che giấu gì cho tôi cả."
Klein đã hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện, hắn mỉm cười nói: "Không, về chuyện này là do tôi đã phạm sai lầm, nên mới rơi vào cảnh ngộ trước mắt."
Vừa nãy hắn vừa nghe, vừa dựa vào lời kể của Ian và sự việc mấy ngày qua để phục dựng lại cả câu chuyện, xác nhận bản thân đã phạm phải hai sai lầm:
"Phát hiện chuyện của Ian có nguy hiểm, nhưng vẫn nhận ủy thác. Việc này cũng không vấn đề gì, lúc ấy cho rằng liên quan đến xã hội đen, nhiều nhất chỉ có 1 2 người phi phàm nấp trong tối không dám bại lộ, mà xem bói lại thiếu tin tức, kết quả là thất bại... Nó nằm trong phạm vi bản thân có thể giải quyết được, bình thường sẽ không có phiền phức gì, không chừng còn có thể nhân cơ hội tiếp xúc được với người phi phàm ở Backlund."
"Tìm được thi thể của Zarel, sau khi xác định chuyện này rất nguy hiểm, cân nhắc đến thân phận của mình rất mẫn cảm, lập tức quả quyết rút lui, bảo Ian tự mình giải quyết chuyện phía sau. Việc này càng không có vấn đề gì, là lựa chọn khá cẩn thận."
"Một trong những sai lầm mình phạm phải là, lúc Meursault tới cửa không quả quyết vờ yếu thế, khai ra chuyện của Ian. Nhưng lúc đó chỉ cho rằng đối phương là xã hội đen, là mấy người phi phàm có bối cảnh xã hội đen, ai ngờ được lại liên quan đến nhân vật như đại sứ Entis chứ. Bất ngờ hơn nữa là Meursault lại rất lỗ mãng, nhiệm vụ ủy thác không thành lại chẳng thèm uy hiếp dọa dẫm, chẳng đi theo trình tự, trực tiếp tới tận cửa giết người thông linh luôn. Chẳng hề cho mình cơ hội nuốt lời, bởi vậy nên tình cảnh của mình mới chuyển biến xấu."
"Cho nên, đây không phải là một sai lầm chủ quan quá nghiêm trọng."
"Chân chính khiến mình bị động như vậy là một sai lầm nhỏ từ lúc mới bắt đầu, lúc lấy danh nghĩa Sherlock Moriarty thuê nhà và tiếp nhận ủy thác đã không ngụy trang!"
"Điều này dẫn đến sau khi thân phận người phi phàm bị đại sứ Entis biết, không dám chạy trốn, lập tức biểu hiện vẻ sợ hãi và hoảng loạn. Sau khiến Khu 9 quân tình và bộ phận cảnh sát cho rằng mình chạy trốn là việc hiển nhiên, mình vẫn không dám chạy trốn. Sợ hãi đại sứ tìm không được đối tượng báo thù, sẽ thuận miệng nói cho phía chính phủ biết bí mật. Mà dựa vào kinh nghiệm làm Kẻ Gác Đêm của mình, phần lớn Kẻ Chấp Pháp ôm thái độ thù địch với những người phi phàm không nằm trong sự khống chế. Chắc chắn sẽ không xem thường chỉ bởi vì mình là danh sách thấp, hiển nhiên sẽ tiến hành điều tra."
"Đến lúc đó tướng mạo của mình chính là chứng cứ rõ ràng. Bởi vì liên quan đến vật phong ấn cấp 0 và chuyện sống lại, chắc chắn mình bị kẻ mạnh danh sách cao của giáo hội Nữ Thần Đêm Tối truy bắt."
"Chuyện này không thể gửi gắm đối phương đột nhiên quên mất được, cần phải có dự tính trước cho trường hợp xấu nhất. Nếu chờ bên đại sứ có hành động gì mới ứng đối thì chắc chắn sẽ không kịp. Mặc kệ là ám sát hay là tìm vệ sĩ, mua vật phẩm, đều cần phải có đủ thời gian."
"Chỉ có đại sứ chết rồi, trợ thủ của ông ta cũng chết theo hoặc là dời lực chú ý đi điều ra nguyên nhân đại sứ chết, mình mới có thể giải quyết được tai họa ngầm này. Trợ thủ của ông ta không có thân phận quan chức, không thể tiếp xúc trực tiếp với chính phủ. Vì một tên nho nhỏ danh sách 9, nhiều nhất là danh sách 8, hơn nữa còn không biết tung tích, bọn họ không có khả năng phí sức đi báo cáo rối rắm đâu."
"Tất nhiên gã chết đi mới là kết quả tốt nhất, vậy sẽ chẳng còn tai họa ngầm nữa."
"So sánh với việc tìm thầy Azcot giúp đỡ, lần nữa tiến vào tầm mắt của "0-08", cùng với bị kẻ mạnh ở danh sách cao đuổi giết, thì ám sát đại sứ là lựa chọn đơn giản nhất... Nếu thất bại, chỉ có thể thừa nhận một trong hai kết quả trên..."
"Aiz, tất cả mọi chuyện đều bắt nguồn từ một sơ sẩy nhỏ, mình chỉ nghĩ đến trong một thành phố lớn hơn 500 triệu người, một thành phố lớn chẳng có ai nhận ra mình, chỉ cần tránh đi Kẻ Gác Đêm, không cần thiết phải ngụy trang mỗi ngày, điều đó dễ khiến bị người khác nhìn ra vấn đề hơn. Kết quả vì một sai lầm nhỏ, cuối cùng phải trả giá bằng 10 ngàn bảng, hơn nữa còn chưa chắc giải quyết được..."
"Đúng là giống hệt một Tên Hề, phạm một sai lầm, dẫn tới phản ứng dây chuyền. Tiếp đó cố hết sức giãy giụa, cố gắng cân bằng, nhờ đó lấy lòng khán giả..."
"Đây chính là ăn mệt chỉ vì chẳng có kinh nghiệm. Hai đời của mình cộng lại thì đây là lần đầu làm Tội phạm đào vong."
"Chờ chuyện này được giải quyết triệt để, lại bạo lộ thân phận người phi phàm thì sẽ chẳng còn nguy hiểm gì nữa. Bọn họ chỉ cho rằng gần đây trong lúc mình tìm vệ sĩ thì lấy được ma dược, mà sẽ không hoài nghi vấn đề lai lịch của mình. Về sau phải thường đeo mắt kính, để râu, khiến người xung quanh dần quen với hình tượng mới của mình. Chờ sau này được hỏi tới mình thì chỉ nhớ được hình tượng mới thôi."
Nghĩ xong xuôi tất cả mọi chuyện, Klein cười càng thêm vui vẻ, cười đến mức khiến Ian cảm thấy kỳ kỳ.
"Tôi phải đi rồi, tôi phải biến mất một khoảng thời gian, bằng không có khả năng tôi sẽ bị tống vào tù mất." Ian đội mũ, tạm biệt rời đi.
Klein không hề ngăn cản, nhìn cậu ta biến mất dưới ánh trăng đỏ rực, mà cô gái trên cửa sổ chẳng biết đã biến mất lúc nào nữa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...