Dịch giả: nh0ckd255
Đi trên đường cái ở Zoutelande, hưởng cơn gió nhẹ nóng ẩm, Klein đang hiên ngang lẫm liệt bỗng nghĩ tới một chuyện: Trên người hắn giờ chỉ còn 3 penny lẻ, đi xe ngựa công cộng về phố Chữ Thập Sắt thì phải mất 4 penny, mà lấy một tờ tiền giấy 1 bảng đưa đối phương thối tiền lẻ lại giống mình cầm tờ một trăm tệ mua một chai nước khoáng giá thấp ấy, thật là không còn cách nào khác, không làm được.
“Tiêu 3 penny đi 3 km, còn lại thì đi bộ về?” Klein một tay đút túi, chầm chậm dạo bước, nghĩ tới cách khác.
“Không được!”
Hắn nhanh chóng vứt bỏ cái ý định đó. Đi bộ về quãng đường còn lại rất tốn thời gian, mà mình thì mang theo một "khoản tiền lớn" 12 bảng trong người, quá không an toàn! Hơn nữa lúc trước sợ Kẻ Gác Đêm tiện tay tịch thu khẩu súng lục nên hôm nay hắn không mang theo, nếu gặp phải nguy hiểm gì đã dẫn tới cái chết của Welch thì thật không thể phản kháng!
“Tìm ngân hàng gần đây đổi tiền lẻ? Không, không được, phí đổi là 0,5%, quá đắt!” Klein lắc đầu, chỉ nghĩ tới việc giao phí đổi tiền thôi đã thấy xót của!
Nghĩ được cách nào lại loại bỏ cách đó. Klein mắt đột nhiên sáng ngời, thấy được một hiệu quần áo! Đúng vậy, cách bình thường nhất không phải là mua thứ gì đó có giá phù hợp để lấy tiền lẻ sao? Bộ vest này, sơ mi, áo ghile, giày da và gậy batoong đều nằm trong dự tính phải mua, sớm hay muộn cũng phải mua!
Ừm, thử quần áo rất là phiền toái, mà Benson còn hiểu rõ hơn mình, lại biết cách trả giá, có lẽ cứ chờ anh ấy về rồi xem xét sau...
Vậy mua gậy batoong? Đúng đúng! Có câu ngạn ngữ nói rất đúng, đó là gậy batoong chính là vũ khí phòng thân tốt nhất của một quý ông, có thể dùng như gậy đòn bẩy, một tay giơ súng một tay cầm gậy mới là phương thức chiến đấu của người văn minh!
Nghĩ vậy, Klein hạ quyết tâm, hắn quay người đi vào cửa hiệu "Mũ áo Wilker".
Bố cục hiệu mũ áo này giống hệt những cửa hàng bán quần áo ở Trái Đất, gần bức tường bên trái là một loạt bộ vest, ở chính giữa là những thứ như áo sơ mi, quần, áo ghile và cà vạt, phía bên phải là những đôi giầy da, ủng da đặt trong một tủ thuỷ tinh.
“Thưa ngài, ngài muốn mua gì?” Một nam nhân viên mặc áo sơ mi trắng với áo ghile đỏ chạy tới chào đón, lễ phép hỏi.
Ở vương quốc Ruen, bởi vì những quý ông có địa vị, có quyền thế và có tiền bạc thường thích mặc áo sơ mi trắng, áo ghile màu đen, quần đen và áo vest đen, màu sắc khá đơn điệu, cho nên tầng lớp người hầu, nhân viên cửa hàng và phục vụ là nam giới bị yêu cầu phải mặc những màu sắc rực rỡ hoặc nhiều màu để phân biệt chủ tớ hoặc sang hèn.
Trái ngược với cánh đàn ông, quần áo váy vóc của các vị quý bà quý cô thì có màu sắc khác nhau, trang sức hoa lệ. Còn đám hầu gái lại chỉ có thể mặc đồ đen phối trắng hoặc là ngược lại.
Nghe nam nhân viên cửa hàng hỏi, Klein suy nghĩ một chút rồi nói:
“Gậy batoong, nặng một ít, cứng nữa.”
Là cái loại có thể đánh vỡ cái đầu chó của kẻ khác!
Nhân viên mặc ghile đỏ lén liếc Klein một cái rồi dẫn hắn vào trong cửa hiệu, sau đó chỉ vào một hàng gậy batoong được xếp ở trong góc:
“Cái được mạ vàng kia được làm từ gỗ thiết tâm, rất nặng, rất cứng, giá 11 Saule 7 penny, ngài có muốn thử không?”
11 Saule 7 penny? Sao các người không đi ăn cướp đi? Mạ vàng thì hay lắm à? Klein nghe cái giá đó xong mà hoảng sợ, nhưng ngoài mặt thì hắn không tỏ vẻ gì, chỉ khẽ gật đầu, nói:
“Ừ.”
Nhân viên mặc ghile đỏ lấy chiếc gậy batoong gỗ thiết tâm kia xuống, cẩn thận đưa cho Klein với cái dáng vẻ như sợ hắn làm rơi hỏng hàng vậy.
Vừa nhận lấy cây gậy, Klein đã cảm thấy nặng, hắn vung thử, phát hiện ra mình không thể vung nó một cách thuận lợi được.
“Quá nặng.” Klein vừa lắc đầu vừa thở dài.
Đây không phải là lấy cớ!
Nhân viên mặc ghile đỏ lại đặt gậy batoong gỗ thiết mộc lại chỗ cũ, rồi tiếp tục giới thiệu ba cây gậy khác:
“Đây là gỗ hồ đào, do Hase, thợ thủ công chế tạo gậy batoong nổi tiếng nhất Tingen, chế tác ra. Gậy này có giá 10 Saule 3 penny... Đây là gỗ thuỷ trầm, có mạ bạc, cứng như sắt thép, 7 Saule 6 penny... Đây là chế tác từ phần tâm gỗ của cây Boley trắng, cũng mạ bạc, 7 Saule 10 penny...”
Klein lần lượt nhận lấy các cây gậy vung thử, sau đó phát hiện trọng lượng của chúng đều có vẻ phù hợp. Sau đó hắn gõ lên gậy, nắm bắt sơ qua độ cứng của mỗi một cây. Cuối cùng hắn chọn cây gậy batoong rẻ nhất.
“Lấy cây gỗ thuỷ trầm đi.” Klein chỉ vào cây gậy batoong mạ bạc phần đầu gậy trong tay nhân viên mặc áo ghile đỏ.
“Vâng, mời ngài đi theo tôi qua bên kia thanh toán. Về sau nếu cây gậy này mà bị mài mòn hoặc bị bẩn, ngài hãy giao lại cho chúng tôi xử lý, miễn phí ạ.”
Nhân viên áo ghile đỏ dẫn Klein đi tới quầy. Nhân cơ hội này Klein giở bốn tờ Kim bảng mà hắn nắm chặt trong tay, lấy một trong hai tờ có mệnh giá nhỏ nhất ra.
“Xin chào ngài, 7 Saule 6 penny.” Nhân viên sau quầy mỉm cười chào.
Klein vốn định giữ cái thể diện của một quý ông, nhưng lúc chìa tờ tiền 1 bảng ra thì vẫn không nhịn được mà hỏi:
“Có thể bớt một chút không?”
“Thưa ngài, những cây gậy này đều được chế tạo thủ công, chi phí rất cao ạ.” Nhân viên mặc ghile màu đỏ đứng bên cạnh trả lời:
“Hơn nữa ông chủ không ở đây, chúng tôi không có tư cách giảm giá thay ông ấy.” Nhân viên sau quầy cũng phụ hoạ theo: “Rất xin lỗi ngài.”
“Được rồi.” Klein đưa tiền ra, rồi nhận lấy cây gậy batoong màu đen mạ bạc phần đầu gậy từ chỗ nhân viên mặc áo ghile đỏ.
Trong lúc chờ lấy tiền thối lại, hắn lùi ra sau vài bước kéo dài khoảng cách, thử hiệu quả vung "vũ khí tay trái" với biên độ nhỏ.
Vù! Vù! Vù!
Tiếng gió nặng nề, cảm giác như đang phá không khí, Klein hài lòng gật đầu.
Hắn quăng ánh mắt tới phía trước định bụng lấy tiền mặt và tiền xu, lại ngạc nhiên phát hiện nhân viên áo ghile đỏ đã bỏ chạy ra đằng xa. Còn nhân viên sau quầy thì rúc vào góc, dán chặt lấy hai khẩu súng săn treo trên tường.
Vương quốc Ruen thực hình chính sách nửa quản chế với vũ khí nóng, muốn cầm súng thì phải xin "Chứng nhận Sử dụng các loại vũ khí" hoặc "Chứng nhận Săn thú". Nhưng bất kể là loại nào cũng không được sở hữu súng trường, súng hơi nước áp lực cao và súng máy sáu ống do quân đội quản lý.
"Chứng nhận Sử dụng các loại vũ khí" cho phép người ta có thể mua hoặc lưu giữ súng ống dân dụng, nhưng muốn có được nó lại cực kỳ rắc rối, cho dù một số doanh nhân có địa vị thì cũng chưa chắc đã được xét duyệt cho. "Chứng nhận Săn thú" thì khá dễ, cho dù là nông thôn vùng ngoại ô cũng có thể lấy được. Nhưng loại giấy phép này chỉ cho sử dụng súng săn, mà còn hạn chế số lượng. Một số người có tài sản sẽ xin một cái để tự vệ trong lúc nguy cấp, ví dụ như lúc này...
Klein nhìn hai gã nhân viên đề phòng nhìn mình, khoé miệng giật giật, hắn cười khan ha ha rồi nói:
“Không tệ, cây gậy batoong này vung rất thoải mái, tôi rất hài lòng.”
Thấy hắn không có ý định tấn công, nhân viên sau quầy mới thả lỏng, dùng hai tay đưa tiền mặt và đồng xu vừa lấy ra.
Klein cầm lấy, liếc mắt nhìn qua thì thấy hai tờ 5 Saule, hai tờ 1 Saule và một đồng 5 penny, một đồng 1 penny, gật đầu.
Hắn dừng hai giây, không nhìn ánh mắt nhân viên mà đưa bốn tờ tiền giấy chiếu dưới ánh sáng, xác nhận hình mờ và hoa văn chống làm giả là đúng.
Xong xuôi, Klein mới cất tiền mặt và tiền xu đi, cầm gậy batoong, tay đè mũ, như một quý ông đi ra khỏi hiệu "Mũ áo Wilker". Sau đó hắn xa xỉ lên xe ngựa công cộng không theo tuyến cố định, trải qua một lần đổi xe và tiêu tổng cộng 6 penny thuận lợi về tới nhà trọ.
Đóng cửa phòng lại, hắn đếm 11 bảng 12 Saule tận ba lần mới cho vào ngăn kéo bàn học, sau đó tìm chiếc súng lục có phần báng súng làm từ gỗ, ổ xoay làm từ đồng thau kia ra.
Năm viên đạn màu đồng thau rơi lạch cạch xuống bàn, Klein đút từng viên "đạn săn ma" màu bạc có hoa văn phức tạp và thánh huy màu tối vào trong ổ xoay. Lần này hắn cũng chỉ đút năm viên và để trống một ô đề phòng bị cướp cò. Sau đó hắn cho năm viên đạn thường vừa đổ ra bàn vào trong một hộp sắt nhỏ.
Cạch!
Khép ổ xoay lại, Klein bỗng thấy có cảm giác an toàn hơn hẳn.
Hắn hứng thú nhét súng vào bao súng ở dưới nách, cài móc lại rồi sau đó lặp đi lặp lại hành động luyện tập cởi móc rút súng, đến khi tay mỏi hết cả thì nghỉ ngơi một lúc rồi lại tiếp tục. Mãi cho đến khi trời sắp tối, tiếng người thuê trọ đi lại trên hành lang vang lên.
Phù! Klein thở ra một hơi, nhét khẩu súng vào bao súng dưới nách.
Cho tới lúc này hắn mới thay áo vest và ghile ra, mặc chiếc áo khoác màu nâu nhạt bình thường, sau đó thả lỏng cánh tay.
Cộp, cộp, cộp. Tiếng bước chân tới gần, chìa khoá đút vào ổ, tiếng vặn khoá vang lên.
Melissa đẩy cửa bước vào, mũi hơi hít hít vào. Con bé đảo mắt qua bếp lò vốn không được đốt cháy, đôi mắt bỗng u ám đi không ít.
“Klein, em sẽ lấy đám nguyên liệu còn lại ngày hôm qua cùng nấu luôn. Có lẽ mai Benson sẽ về.” Melissa quay đầu nhìn anh trai.
Klein đút hai tay trong túi, người dựa vào bàn học, mỉm cười nói:
“Không, chúng ta ra ngoài ăn.”
“Ra ngoài ăn?” Melissa ngạc nhiên.
“Đi ‘Nhà hàng Mũ Bạc’ ở phố Hoa Thuỷ Tiên được không? Anh nghe bảo đồ ăn ở đó ngon lắm. ” Klein đề nghị.
“Nhưng... Nhưng mà...” Melissa vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Klein cười nói:
“Ăn mừng anh tìm được công việc.”
“Anh tìm được việc rồi?” Melissa bất giác tăng âm lượng lên: “Nhưng... Nhưng không phải mai đại học Tingen mới phỏng vấn sao?”
“Công việc khác.” Klein mỉm cười lấy xấp tiền giấy ra từ trong ngăn kéo, nói: “Bọn họ còn dự chi cho anh tiền lương bốn tuần.”
Melissa nhìn những tờ Kim bảng và Saule, mắt mở to:
“Nữ thần ơi... Anh, bọn họ, anh, tìm được việc gì vậy?”
Việc gì à... Klein đờ ra, châm chước rồi nói:
“Một công ty bảo an lấy việc tìm kiếm, sưu tập và bảo vệ đồ cổ làm sứ mệnh, bọn họ cần cố vấn chuyên nghiệp, hợp đồng năm năm, mỗi tuần 3 bảng.”
“... Tối hôm qua anh phiền não vì chuyện này? ” Melissa im lặng một lát rồi hỏi.
Klein tiện thể gật đầu, nói:
“Đúng vậy, làm giảng viên ở đại học Tingen thì nghe danh giá, nhưng anh thích công việc này hơn.”
“... Kỳ thật cũng không tệ.” Melissa cười để cổ vũ hắn, nửa ngờ vực nửa tò mò mà hỏi: “Sao bọn họ lại dự chi cho anh tiền lương bốn tuần?”
“Bởi vì chúng ta cần chuyển nhà, cần nhiều phòng hơn, cần phòng tắm của riêng mình.” Klein nhếch khoé miệng, buông tay nói. Hắn cảm thấy nụ cười của mình không chê vào đâu được, chỉ còn thiếu cái câu "Ngạc nhiên chưa?"
Melissa giật mình, đột nhiên tăng tốc độ nói lên, đồng thời cũng tỏ ra bối rối:
“Klein, kỳ thật nơi này cũng không tệ, thi thoảng em trách móc không có phòng tắm riêng cũng chỉ là do thói quen mà thôi. Anh còn nhớ Jenny không? Hàng xóm của chúng ta lúc trước. Từ khi cha bạn ấy bị thương, rồi mất việc, không thể không dọn tới phố dưới, năm nhân khẩu mà chỉ có thể ở trong một căn phòng, ba người ngủ giường tầng, hai người ngủ dưới đất. Bọn họ còn muốn cho người khác thuê chỗ đất trống còn lại kìa... So với nhà bạn ấy, chúng ta đã rất may mắn rồi. Đừng lãng phí tiền lương của anh vào chuyện này. Hơn nữa em rất thích tiệm bánh của bà Slin.”
Em ơi, phản ứng này của em không giống kịch bản của anh chút nào... Nghe xong, Klein mặt dại ra.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...