Dịch: Hồng Lâm Hi
Cái mũi thẳng tắp, lông mày thưa thớt, gò má hơi chảy xệ, đôi mắt lam nhạt... Zilingus nhìn mình trong gương, xem đi xem lại từ trên xuống dưới mấy lần, chắc chắn rằng gã trông không khác gì người đàn ông đang bất tỉnh kia.
Sau khi thử làm mấy động tác theo thói quen của ông ta, gã cúi người kéo người đàn ông qua một bên, nhét vào trong tủ treo quần áo.
Sau đó, gã vươn tay phải ra, rắc một tiếng bẻ gãy cổ người đàn ông.
Lấy khăn lau tay, Zilingus đóng cửa tủ quần áo lại.
Gã thong thả bước tới trước gương lần nữa, mặc thêm áo vest hai hàng cúc màu đen, thắt nơ, sau đó lấy một bình nước hoa màu hổ phách, xịt vài giọt lên cổ tay rồi chà xát lên người.
Soi gương chải chuốt đầu tóc, Zilingus ra khỏi phòng, tiện tai khép cửa lại, nói với quản gia đang chờ ở ngoài:
"Không cho bất kỳ ai đi vào phòng của tôi, bên trong có đồ vật quan trọng."
"Vâng, thưa Nam tước Gramer!" Quản gia tóc muối tiêu đưa tay lên ngực, khom mình nói: "Xe ngựa và người hầu đi theo ngài đang chờ dưới lầu, thiếp mời của Công tước Negan cũng ở đó."
Zilingus giữ vững phong thái Nam tước, nhẹ nhàng gật đầu, trong sự săn sóc của quản gia, tư thế ngạo mạn bước về phía cầu thang.
A, một Nam tước nợ nần ngập đầu, ngay cả người hộ vệ bình thường cũng không nỡ thuê; vậy mà vẫn giữ lại một quản gia, hai người hầu nam thân cận, hai hầu gái hạng nhất, bốn hầu gái hạng hai, hai nữ lao công giặt quần áo, một người đánh xe ngựa, một người chăm ngựa, một người làm vườn, một đầu bếp, một phụ bếp. Đối với những quý tộc ngu xuẩn này, quả thật thể diện quan trọng hơn mọi thứ... Lại còn khiến ta phải lãng phí thời gian đi học những từ đơn phát âm điên rồ và cái gọi là giọng điệu quý tộc... Zilingus khinh thường, lạnh lùng thầm nghĩ trong lòng.
...
Backlund, khu Jowood, trong một căn hộ nhỏ hẹp nào đó.
Hugh Dirchard ngồi xếp bằng trên giường, nhìn qua Filth Wall đang đọc tiểu thuyết trong ánh sáng từ cửa sổ, nói:
"Thật khiến người ta tuyệt vọng làm sao, Zilingus chẳng để lại chút manh mối nào, từ đầu đến cuối không thể điều tra được đến tột cùng hắn muốn làm gì ở Backlund."
Các cô dự định làm theo kế hoạch, nhờ người khác báo cảnh sát, cũng âm thầm gửi thư cho cục cảnh sát, miêu tả kỹ càng hiện trường đáng sợ của vụ án giết người và nghi vấn Zilingus phạm tội.
Phản ứng của sở cảnh sát không ngoài dự tính của các cô, họ vô cùng cẩn thận, trực tiếp chuyển vụ án cho đội ngũ Kẻ Trừng Phạt.
Chỉ qua một ngày, chuyện Trung tướng Gió Lốc Zilingus lẻn vào Backlund đã được truyền tới từng “tiểu đội thi hành luật pháp”, Hugh và Filth cũng rời khỏi nơi trọ lúc đầu, ẩn nấp và trốn tránh cuộc điều tra.
Các cô cũng cũng không hi vọng được mời về cục cảnh sát để hỗ trợ điều tra. Dù là thành viên của đội ngũ Kẻ Trừng Phạt hay Kẻ Gác Đêm, và Trái Tim Máy Móc, đều căm thù những người phi phàm không thuộc về một tổ chức chính thức, coi họ là tội phạm tiềm ẩn.
Cho nên, Hugh và Filth không chỉ trốn tránh sự truy tìm của Zilingus, mà còn phải tránh né đội ngũ những "người thi hành luật pháp" kia nữa.
"Nếu chúng ta có thể dễ dàng điều tra ra được mục đích của hắn, Zilingus đã sớm mồ yên mả đẹp rồi, trước bia mộ chắc chắn cũng đã xanh cỏ." Filth không chút lo lắng đáp, "Cái chúng ta cần là kiên nhẫn chờ đợi, chỉ cần tiếp tục điều tra theo cái đà này, Zilingus chắc chắn sẽ phạm sai lầm. Không thể không nói, vật phẩm thần kỳ có thể biến thành dáng vẻ của người khác đúng là khiến người ta ao ước quá trời."
Hugh ôm đầu gối, nhìn về phía cửa sổ, nói:
"Tớ chỉ đang lo lắng Zilingus sẽ hành động trong thời gian ngắn, sau đó chớp thời cơ trước khi tất cả mọi người kịp phản ứng, thoát khỏi Backlund.
Nếu vậy, không biết lúc nào tớ mới có thể thăng cấp lên danh sách 8, càng không nói tới danh sách 6, danh sách 5..."
Cô dừng mấy giây, suy nghĩ xuất thần, hạ giọng nói:
"Càng không biết lúc nào mới có thể lấy lại được những thứ thuộc vè gia tộc của tớ... Tớ không được gặp em trai gần một năm rồi..."
Filth trấn an, cười nói:
"Chờ cậu hoàn thành nguyện vọng, cho phép tớ đưa những trải nghiệm của cậu vào cốt truyện nhé, nhất đinh sẽ vô cùng đặc sắc, vô cùng thú vị.
Chậc, thật ra tớ nghĩ tiểu thư Audrey rất hào phóng, cho dù mọi chuyện kết thúc như thế, cô ấy cũng sẽ cho chúng ta một món tiền thưởng hậu hĩnh, dù sao chúng ta cũng đã bận rộn lâu như thế, vả lại chúng ta cũng đã ép Zilingus chủ động xuất hiện mà."
"Hy vọng như cậu nói... Haiz, vì sao tớ lại không gặp được cơ hội bất ngờ nào nhỉ?" Hugh vò vò mái tóc ngang vai của mình.
Filth hơi cau mày nói:
"Trong thế giới siêu phàm, gặp gỡ cơ hội bất ngờ thường đi kèm nguy hiểm. Cho tới giờ, tớ vẫn chưa biết tiếng lẩm bẩm lúc trăng tròn kia rốt cuộc đại diện cho điều gì, có thể tạo thành biến hóa không tốt gì không. Ha ha, những cơ hội bất ngờ không có nguy hiểm cũng có đấy, nhưng vô cùng hiếm có, nguyện vọng của cậu khó mà thành sự thật được. Trừ khi, trừ khi chúng ta có thể được Thần linh chính thống quan tâm, hoặc được một vị tồn tại bí ẩn thiện chí nào đó chú ý, nhưng mà, chúng ta rất khó phân biệt đấy có phải Tà Thần ác ma ngụy trang không."
Hugh thẳng lưng, vẽ một mặt trăng đỏ rực trước ngực nói:
"Xin Nữ Thần phù hộ tôi!"
...
Trong biệt thự của Công tước Negan ở khu Hoàng Hậu, Backlund, một buổi dạ tiệc vũ hội long trọng đang được tổ chức.
Nơi này chia làm hai khu vực. Một là đại sảnh khiêu vũ ở tầng trệt, được lát bằng những phiến đá khắc đầy hoa văn phức tạp, hoa lệ; ở một góc khuất có dàn nhạc ưu tú của riêng Công tước. Dọc theo cầu thang đại sảnh đi lên là tầng hai, có một hành lang vòng quanh; các vị khách cầm chén rượu, đứng trước lan can, nhìn xuống những người khiêu vũ ở dưới; cũng gần giống vị trí khán đài thưởng thức đấu kiếm. Thỉnh thoảng có quý ông đến trước mặt các tiểu thư hoặc phu nhân, mời các quý cô cùng nhảy; nếu được sự đồng ý, hai người sẽ khoác tay xuống cầu thang, đi vào trong đại sảnh.
Ở một đầu hành lang khác không gần đại sảnh, có một dãy phòng nghỉ dành cho khách khứa.
Trong đó, sau hai cánh cửa lớn là một hành lang, hai bên đặt hai pho tượng thạch cao đứng thẳng của hai vị tổ tiên gia tộc Negan.
Đi tới cuối hành lang, sẽ trông thấy một khu vực khác của bữa tiệc. Ở đây cũng là một đại sảnh, có đặt nhiều chiếc bàn dài, trên đó bày biện thức ăn ngon và rượu hảo hạng, một dàn nhạc khác của riêng Công tước đang chơi những bản nhạc du dương và thư thả.
Trong sảnh này, các vị khách quý đang tụ năm tụ ba, người đứng người ngồi cùng trò chuyện. Những người muốn trốn tránh ồn ào náo nhiệt một lúc thì đi ra những ban công ở sảnh, ngắm cảnh đẹp trong vườn hoa và mặt trăng đỏ trên bầu trời.
Sau khi nhảy xong màn khiêu vũ mở đầu, Audrey Hall đứng trên tầng hai của đại sảnh khiêu vũ, ngẩn ngơ nhìn chiếc đèn thạch anh to lớn treo trên nóc sảnh và những ngọn nến trên đó. Nhưng sau khi phát hiện không ít người rục rịch muốn tới mời mình khiêu vũ, cô nhanh trí rời khỏi nơi này, bước vào hành lang dẫn tới "phòng ăn".
Thật chẳng thú vị chút nào, nhưng không thể không tham dự... Haiz, họ không thể để mình yên ổn đứng quan sát ở đó sao? Không thể không nói, có vài người biểu hiện rất phong phú khi khiêu vũ nhé, khiến mình nghĩ tới những con vật khi đi tìm bạn tình... Audrey cúi đầu nhìn mũi chân mình, nhàm chán bước một bước.
Đúng lúc này, khóe mắt cô trông thấy một bóng người tới gần, vội vã thả chậm bước chân, thẳng lưng, trong nháy mắt trở thành tiểu thư Audrey Hall nhã nhặn, điềm tĩnh.
"Xin chào, Nam tước Gramer." Audrey nở nụ cười hoàn mỹ, chào hỏi không chút sai sót.
Nam tước Gramer lông mày thưa thớt và đôi mắt lam nhạt mỉm cười, chào lại:
"Xin chào, Hall tiểu thư, quý cô là viên đá quý sáng giá nhất, chói mắt nhất buổi dạ hội này."
Sau khi tán gẫu vài câu, Nam tước Gramer đi về phía sảnh vũ hội, còn Audrey thì tiếp tục đi tới phòng ăn.
Đi vài bước, cô đột nhiên nhíu mày, trong đôi mắt xanh biếc tràn đầy nghi hoặc:
"Nam tước Gramer không giống thường ngày cho lắm nhỉ...
Trước kia, ông ta nhìn thấy những tiểu thư và phu nhân tương đối xinh đẹp, có địa vị cao hơn mình, ánh mắt đều liếc ngang liếc dọc, không dám nhìn thẳng, sau đó sẽ không ngừng nhìn trộm... Nhưng hôm nay, ông ta trông rất tự tin...
Còn nữa, mùi nước hoa của ông ta cũng không đúng. Trước kia, khi tham gia các bữa tiệc, mùi nước hoa của ông ta là nốt hương cuối, xạ hương tinh khiết mà thoang thoảng, khiêm tốn lại cao quý; nói cách khác, ông ta sẽ xịt nước hoa trước khi dự tiệc mấy tiếng đồng hồ, để điều hòa trước; đến khi bắt đầu bữa tiệc nước hoa sẽ bay hơi mất. Nhưng vừa rồi, trên người ông ta là mùi nốt hương giữa của nước hoa Hổ phách, nồng nàn và tao nhã..."
*Nước hoa thường có các nốt hương là:
Nốt hương đầu: mùi hương bật ra ngay lập tức (vài giây sau khi xịt), tạo ấn tượng quan trọng đầu tiên cho người sử dụng.
Nốt hương giữa: tỏa sau khoảng 15 phút (sau khi nốt hương đầu tiêu tán), tạo mùi "đặc trưng" cho nước hoa.
Nốt hương cuối: xuất hiện hòa trộn với nốt hương giữa khi nốt này gần tiêu tan.
Audrey bước chậm dần, là một Khán Giả đã tiêu hóa hoàn toàn ma dược, cô có sự nhạy cảm với chi tiết mà những người phi phàm khác không thể so được.
Bỗng, cô nghĩ tới một khả năng, đôi mắt xanh biếc long lanh trở nên chăm chú:
"Có phải là Zilingus giả mạo không?
Đói Khát Ngọ Nguậy có thể cho người ta năng lực biến thành dáng vẻ khác!"
....
Audrey càng nghĩ càng thấy khả năng này hợp lý, trái tim bỗng thắt lại, vừa cuống cuồng vừa bối rối.
Nếu thật là Trung tướng Gió Lốc, gã muốn làm gì đây? Đáng tiếc, không thể mang Susie tới tham gia buổi vũ hội này, bằng không có thể để nó bí mật quan sát Nam tước Gramer một chút... Không được, mình nhất định phải nhắc nhở cha!" Vừa nghĩ, Audrey vừa tăng tốc đi tới phòng ăn, tìm được Bá tước Hall đang tán gẫu với những chánh văn phòng nội các.
*Chánh Văn phòng là người chỉ đạo, điều hành toàn bộ các hoạt động của Văn phòng; sắp xếp tổ chức, bộ máy Văn phòng theo quy định.
Nội các: Thủ tướng chính phủ và các bộ trưởng cấp cao khác thuộc về ủy ban ra quyết định tối cao, còn được gọi là Nội các.
Cô vẽ ra một nụ cười không chút thiếu sót, đi tới ôm cánh tay Bá tước Hall, nói với những người khác:
"Thưa các ngài, tôi có thể mượn Bá tước Hall vài phút được chứ?"
"Tiểu thư xinh đẹp, đây là đặc quyền của cô." Mấy quý ông đều thân thiện đáp.
Audrey kéo Bá tước Hall đi tới ban công gần nhất, tìm một góc yên lặng vắng vẻ, cô nói với người cha trung niên mập mạp:
"Cha, con có một chuyện muốn nói với cha.”
Bá tước Hall ban đầu cười cưng chiều, nhưng sau đó thấy con gái tỏ ra vô cùng đứng đắn, cũng trở nên nghiêm túc:
"Chuyện gì vậy?"
"Vừa rồi con gặp Nam tước Gramer, nhưng ông ta có một vài chi tiết không giống trước đây, ví dụ như, mùi nước hoa trên người ông ta là nốt hương giữa của nước hoa Hổ Phách, trước kia là nốt hương cuối, ví dụ như..." Audrey nói ra những điểm khác biệt mình quan sát được, những điều này có thể giải thích được bằng sự nhạy cảm và tính cẩn thận.
Sau khi kể lại mọi chuyện, cô cân nhắc bổ sung:
"Con nghe Tử tước Grilint đề cập tới, Trung tướng Gió Lốc Zilingus có năng lực biến hóa thành dáng vẻ người khác, chẳng phải gần đây gã đang ở Backlund sao?"
Bá tước Hall yên lặng nghe xong, vẻ mặt trở nên nghiêm trọng khác thường.
Nhưng rất nhanh sau đó, ông mỉm cười, an ủi con gái đang có vẻ hốt hoảng:
"Cha sẽ giải quyết, con đi tìm mẹ đi, ở cùng với bà ấy, bà ấy đang ở trong phòng nghỉ của sảnh này."
"Vâng." Audrey ngoan ngoãn gật đầu.
Trên đường đi tới phòng nghỉ, cô quay đầu nhìn cha mình một cái, thấy Bá tước Hall đang nhỏ giọng trao đổi gì đó với một vị quý tộc khác, vẻ mặt khá nghiêm túc.
Trong lòng Audrey lại không yên, cảm thấy mình nhất định phải làm chuyện gì đó, để cha, mẹ và anh trai tránh bị nguy hiểm.
Nhìn quanh một vòng, cô thay đổi phương hướng, rời khỏi phòng ăn, đi về một phía hành lang, quen thuộc tìm được phòng cầu nguyện nhỏ của gia đình Công tước Negan.
Cô đẩy cửa vào, khóa trái cửa lại, nhìn biểu tượng Chúa tể Bão Táp phía trước, vô thức tìm một góc tối yên tĩnh.
Sau đó, cô dùng tiếng Hermes thấp giọng đọc:
"Hỡi Kẻ Khờ không thuộc về thời đại này, ngài là chúa tể thần bí phía trên màn sương xám, ngài là vị vua Hoàng Hắc chấp chưởng vận may."
Dịch: Hồng Lâm Hi |
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...