Màn sương mù màu xám trắng như thể mãi mãi không thay đổi chứa đầy những ngôi sao hư ảo đỏ sậm treo cao chỗ gần chỗ xa. Klein ngồi trong tòa cung điện to lớn hệt như dành cho người khổng lồ, lẳng lặng nhìn cảnh tượng quen thuộc trước mắt.
Vài giây sau, hắn thu tầm mắt lại, khiến một tấm giấy da dê hiện ra trước mặt, sau đó hắn cầm bút viết xuống đó nghi thức triệu hồi mà hắn đã thay đổi chú ngữ:
"Đốt một ngọn nến tượng trưng cho bản thân,
Dùng bức tường linh tính tạo ra môi trường thánh khiết,
Nhỏ những vật liệu như tinh dầu Trăng Tròn, sương tinh khiết cúc La Mã, bột phấn hoa Thâm Miên. (Chú thích: Về bước này thì không cần quá chú trọng, bởi đây là triệu hồi chính mình)
Đọc chú ngữ dưới đây:
Tôi! (Tiếng Hermes cổ, tiếng Người Khổng Lồ, tiếng Rồng Khổng Lồ, tiếng Tinh Linh; bắt buộc phải nhỏ giọng)
Tôi lấy danh nghĩa của tôi triệu hồi (tiếng Hermes): Kẻ Khờ không thuộc về thời đại này, chúa tể thần bí trên màn sương xám, vị vua Hắc Hoàng chấp chưởng vận may."
...
Sau khi đọc lại ba lần thật kỹ, Klein viết câu nói xem bói xuống bên dưới: "Tiến hành nghi thức ở bên ngoài sẽ gặp nguy hiểm."
Phù, hắn thở hắt ra, đặt bút xuống rồi cởi sợi xích bạc đeo trên cổ tay, cầm bên tay trái.
Chờ khi con lắc thạch anh vàng lẳng lặng lơ lửng bên trên tấm da dê, sắp chạm vào câu nói xem bói, hắn tập trung tinh thần, tiến vào trạng thái minh tưởng.
"Tiến hành nghi thức ở bên ngoài sẽ gặp nguy hiểm."
"Tiến hành nghi thức ở bên ngoài sẽ gặp nguy hiểm."
...
Sau bảy lần nhẩm đọc, Klein mở đôi mắt gần như đen hết toàn bộ, thấy con lắc thạch anh vàng đang chuyển động ngược chiều kim đồng hồ.
Điều này có nghĩa là phủ định, là không gặp nguy hiểm!
"Có thể thử một lần." Klein vội vàng khiến những thứ hiện ra ban nãy biến mất, khiến linh tính bao trùm lấy bản thân rồi tưởng tượng cảm giác rơi xuống.
Sau khi trở lại phòng ngủ, vì đã dùng bức tường linh tính đóng kín căn phòng từ trước, Klein dọn dẹp luôn bàn học, đặt một cây nến có mùi bạc hà ở chính giữa bàn.
Hắn hắn tay phải khẽ vỗ lên trên bấc nến, dùng linh tính ma sát để đốt nó lên.
Trong ánh nến lay lắt, Klein nhỏ vào ngọn lửa kia tinh dầu, sương tinh khiết và bột thảo dược.
Một thứ mùi tĩnh mịch nhàn nhạt lập tức tràn ra, căn phòng lúc thì sáng lên, lúc lại tối xuống.
Klein lùi ra sau hai bước, nhìn ngọn nến tượng trưng cho bản thân, khẽ gọi với tiếng Người Khổng Lồ:
"Tôi!"
Ngay sau đó, hắn đổi sang tiếng Hermes:
"Tôi lấy danh nghĩa của tôi triệu hồi: Kẻ Khờ không thuộc về thời đại này, chúa tể thần bí trên màn sương xám, vị vua Hắc Hoàng chấp chưởng vận may."
Hắn vừa dứt lời, lập tức cảm thấy ánh nến lay lắt mờ mờ và mùi hương nhàn nhạt xung quanh tạo ra một lốc xoay điên cuồng hút lấy linh tính của bản thân.
"Hỡi hoa Thâm Miên thuộc về mặt trăng đỏ, xin hãy truyền sức mạnh cho chú ngữ của ta..." Klein cố nhịn nỗi khó chịu khi linh tính bị rút đi, tiếp tục đọc hết chú ngữ.
Lúc này, hắn thấy ánh nến ngừng lay lắt, yên tĩnh đứng đó, vả lại ánh sáng của nó còn nhiễm màu xám trắng, tỏa ra bốn phía với phạm vi chừng một bàn tay.
"Không triệu hồi được bất cứ thứ gì cả... À đúng rồi, có lẽ mình phải lên trên sương mù xám để hưởng ứng... Triệu hồi chính bản thân mình đúng là phiền phức thật..." Klein nắn bóp phần trán đang đau đớn vô cùng, lặng lẽ lẩm bẩm.
Hắn nghỉ chừng mười mấy giây, rồi mới đi ngược bốn bước lên trên sương mù xám, thấy chiếc ghế chủ nhân cao nhất trên chiếc bàn dài đang tỏa ra từng vòng ánh sáng.
Nó đến từ ký hiệu kỳ lạ do "con mắt không tròng" tượng trưng cho bí ẩn và "sợi dây gấp khúc" tượng trưng cho biến hóa tạo nên ở đằng sau chiếc ghế của hắn.
Klein chỉ làm ra động tác giơ tay chạm vào, bên tai lập tức vang lên tiếng chú ngữ "Tôi! Tôi lấy danh nghĩa của tôi triệu hồi Kẻ Khờ không thuộc về thời đại này, chúa tể thần bí trên màn sương xám", và lại thấy linh tính ùa tới dung hợp vào các vòng sáng đang trào ra kia, hóa thành một cánh cửa hư ảo, chưa thành hình.
Cánh cửa này rung lắc như muốn mở ra, Klein lập tức có linh cảm, một ý niệm muốn mở nó ra rất mãnh liệt.
Gần như trong tích tắc, sương mù xám rộng lớn vô biên và cung điện to lớn như bị lôi kéo, tạo ra những gợn sóng gần như không thể nhận ra.
Những gợn sóng đó nối tiếp từng vòng một, rót tới cánh cửa hư ảo chưa thành hình kia.
Nhưng mặc kệ Klein có đẩy mạnh thế nào, vẫn không thể mở được cánh cửa lớn kia. Mọi động tĩnh cuối cùng lại quay về im lặng.
"Bởi vì cánh cửa triệu hồi vẫn chưa thành hình hoàn chỉnh?" Klein thu ý niệm lại, nhíu mày phân tích nguyên nhân thất bại.
Hắn thuận miệng gọi cánh cửa hư ảo kia là cánh cửa triệu hồi.
"Ừm, là do linh tính của mình chưa đủ nên không thể xây dựng hoàn chỉnh cánh cửa triệu hồi... Chờ khi mình thăng cấp lên danh sách 8, trở thành Tên Hề, vượt qua giai đoạn nguy hiểm lúc đầu là có thể thử lại một lần, có lẽ khi đó sẽ không thành vấn đề gì..." Klein khe khẽ gật đầu, hiểu sơ sơ là đã xảy ra chuyện gì.
Thí nghiệm lần này đã cho hắn sự tự tin khá lớn và sự cổ vũ mạnh mẽ, bởi vì đây là lần đầu tiên hắn khiến không gian thần bí trên sương mù xám tạo ra phản ứng khác biệt sau sự kiện bói toán Mặt Trời Vĩnh Hằng lần đó.
"Rồi sẽ có một ngày mình sẽ biết rõ tất cả bí mật ở nơi này!" Klein hưng phấn tuyên bố, rồi khiến linh tính trùm bản thân rơi xuống sương mù xám vô ngần.
...
Trở lại phòng ngủ, Klein nhanh chóng dập tắt ngọn nến, kết thúc nghi thức, sau đó dọn dẹp bàn học và cởi bỏ bức tường linh tính.
Gió đột nhiên nổi lên, hắn ngáp một cái, nằm vật ra giường, quấn chặt chăn rồi ngủ.
Trong giấc mơ mơ màng, vỡ thành từng mảnh nhỏ, Klein đột nhiên tỉnh táo. Hắn phát hiện mình đang ngồi trong phòng khách, tay cầm tờ báo "Người thành thật thành phố Tingen".
... Chẳng lẽ đội trưởng lại tới nữa à? Hắn sửng sốt, rồi vừa bực mình vừa buồn cười nhìn ra ngoài cửa sổ lồi.
Một tiếng kẹt vang lên, cửa mở ra, Dunn mặc áo gió dài qua đầu gối, cầm gậy và tẩu thuốc chậm rãi đi vào.
Anh ta vẫn đội chiếc mũ phớt màu đen lúc trước, đôi mắt cũng vẫn sâu thẳm như trước.
Dunn đi vào phòng khách, ngồi trên chiếc ghế sô pha đơn, nhàn nhã gác chân trái lên chân phải.
Anh ta đặt gậy xuống, bỏ mũ ra, rồi khẽ dựa ra sau, cứ lẳng lặng như đang suy nghĩ gì đó mà nhìn Klein.
Đội trưởng, hôm nay anh định làm gì vậy... Klein mờ mịt không thôi.
Vì không để lộ là bản thân mình biết đây đang là giấc mơ, hắn vờ như không bị ảnh hưởng, tiếp tục đọc tờ báo trong tay.
Một phút, hai phút, năm phút... Hắn ngẩng đầu nhìn Dunn phía đối diện, thấy đội trưởng vẫn đang lẳng lặng ngồi đó, nhìn mình như có suy nghĩ.
Năm phút, mười phút, mười lăm phút... Klein lật giở tờ báo mấy lần, khẽ liếc nhìn thấy Dunn vẫn đang lẳng lặng nhìn mình với vẻ suy tư.
Đội trưởng, anh cứ như vậy làm tôi không thoải mái lắm đâu... Klein cảm thấy ngồi không yên, hắn gấp báo lại đặt sang một bên, mỉm cười gật đầu với Dunn rồi đi xuống phòng bếp lấy khăn lau, giả vờ lau bàn ăn và bàn trà.
Đội trưởng à, anh xem, giấc mơ của tôi đơn giản, bình thường và nhàm chán thế này cơ mà, có gì đáng để quan sát đâu, anh mau đi đi! Không thì anh biến thành hồn ma, tôi giả vờ bị sợ hãi để anh hoàn thành thành tựu của "ác mộng" đi! Hắn lặng lẽ cầu nguyện, nhưng khi ngẩng đầu lên lại nhìn thấy đôi mắt màu xám sâu thẳm như đang suy tư của Dunn.
Trong cái nhìn im lặng và cố định này, Klein lau sạch đồ dùng trong nhà, quét tước gian phòng, mệt mỏi vô cùng trong giấc mơ của mình.
Mà điều khiến hắn nhọc lòng chính là Dunn Smith vẫn lẳng lặng nhìn hắn như đang có suy nghĩ kia.
Chẳng biết làm việc được bao lâu, hắn rốt cuộc thấy đội trưởng đứng lên, cầm gậy, đội mũ rồi đi ra cửa.
Klein ngừng thở, dõi mắt nhìn Dunn rời khỏi nhà mình.
Hắn không kìm được giơ tay phải lên làm động tác tạm biệt.
Phù... Chờ khi mọi thứ bình thường trở lại, Klein thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Những gì ban nãy thật đúng là ác mộng! Hắn nghĩ, cảm thấy khóc không ra nước mắt.
...
Cửa hàng bách hóa Philip ở khu phía tây, Backlund là một cửa hàng sang chảnh nhất vương quốc Ruen, mở cửa cho những quý tộc và nhà giàu có tư cách hội viên.
Bên ngoài của cửa hàng này luôn có những cỗ xe ngựa xa hoa với những huy hiệu khác nhau đỗ lại. Nơi đây ngoài việc là thánh địa mua sắm ra, cũng vì sự hạn chế nghiêm ngặt của nhân viên nên đã trở thành nơi xã giao nổi tiếng.
Dưới sự ân cần tiếp đón của phục vụ, Audrey dẫn cô hầu gái Annie và chú chó lông vàng Susie đi xuống xe ngựa, bước vào trong.
Dọc đường đi, cô hay thấy những tiểu thư tử tước, bá tước phu nhân hoặc những thiếu nữ có cha mẹ là người có địa vị hiển hách.
Cô vẫn giữ vững tư thế tao nhã, dùng lễ nghi kiểu mẫu mà không hề cứng ngắc chào hỏi từng người, mượn dùng đề tài khác biệt để giao lưu ngắn với những quý tộc khác nhau. Ví dụ như khi gặp một vị bá tước phu nhân nào đó, phải khen váy của bà ta thật là vừa người, khi hàn huyên với vị nam tước phu nhân nào đó, phải nói là chồng của cô ta đã thể hiện xuất chúng cỡ nào trong thượng viện.
Trước kia Audrey thường không làm tốt lắm về chuyện này, luôn thích tùy theo ý thích, nhưng bây giờ cô thậm chí còn không mất nhiều tâm tư đã có thể ứng đối hoàn mỹ rồi.
Trong mắt Khán Giả, cảm xúc và ý nghĩ của phần lớn cánh phụ nữ quý tộc dường như viết rõ lên trên mặt.
Audrey đi tới tầng hai, chuyển hướng về phía cửa hàng may mặc.
Nhân viên phục vụ trong cửa hàng này là một thiếu nữ thấp bé trông ngây ngô. Cô ta mặc bộ quần áo với hai màu đen trắng đan xen, có mái tóc vàng tới vai, đúng là Trọng Tài Hugh Dirchard.
Audrey liếc mắt ra hiệu Susie với vẻ mặt không chút thay đổi. Nó chớp mắt thể hiện đã hiểu ý của cô, vui vẻ tung tăng chạy tới một cửa hàng khác.
Hầu gái Annie đành phải đuổi theo định kéo Susie lại.
Làm rất tốt! Audrey thầm khen một tiếng, cô đi tới bên cạnh Hugh Dirchard, giả vờ như đang quan sát những kiểu váy áo khác nhau.
"... Cô hẹn tôi gặp ở đây là có chuyện gì vậy?" Hugh vừa giới thiệu vừa khe khẽ hỏi.
Giọng của cô nghe non nớt như một đứa trẻ.
"Phục vụ ban đầu đâu rồi?" Audrey không đáp, hỏi ngược lại.
Hugh quan sát bốn phía, đáp: "Tôi thuyết phục cô ta. Cô ta rất vui khi được nghỉ một buổi sáng."
Audrey nhìn những bộ váy áo với các kiểu dáng khác nhau, lấy ra một tờ giấy đã gấp gọn gàng từ trong chiếc túi xách da cừu nhỏ, kín đáo đưa cho Hugh:
"Trung tướng Gió Lốc" Zilingus bí mật lẻn vào Backlund, đây là chân dung của hắn. Tôi mong cô có thể tìm hắn giúp tôi, ừm, đừng kinh động hắn."
Hugh nhận lấy tờ giấy kia, nhanh chóng giở ra xem, phát hiện bên trên là bức tranh chân dung trông khá sống động, là hình ảnh một người đàn ông tuổi chừng ba mươi với chiếc cằm rộng trông khá đặc biệt.
Tôi thường được thầy dạy hội họa khen lắm... Audrey liếc Hugh, khẽ ngẩng đầu lên.
Cô bổ sung thêm:
"Số tiền treo thưởng của vương quốc với Zilingus là mười nghìn bảng. Nếu quả thực có thể bắt được hắn, kể cả cô có là người cung cấp manh mối thì cũng sẽ được thưởng ít nhất mấy trăm bảng."
Cô vừa nói xong, không hề bất ngờ khi thấy mắt Hugh sáng rực lên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...