Klein thấy Dunn Smith tỏ ra nghiêm túc đứng đắn như vậy, đột nhiên mỉm cười: "Đội trưởng, hôm qua tôi đã suy nghĩ rõ một chuyện."
"Chuyện gì?" Dunn lặp lại câu hỏi vừa rồi, hơi ngả người ra chiếc ghế dựa, buông lỏng đôi tay vốn đang đan vào nhau.
Klein nhớ tới những gì hắn đã chuẩn bị sẵn trong đầu từ trước rồi nói:
"Khi tổng kết những kinh nghiệm trước đây, tôi cho rằng bản thân tên của ma dược đã bao hàm trọn vẹn một loạt các quy tắc khiến chúng ta nắm bắt được ma dược, tránh bị ảnh hưởng bởi mặt trái của nó. Còn khi chúng ta tuân theo bộ quy tắc này làm việc, dường như sẽ trở thành người của nghề nghiệp tương ứng.
Tương tự, những quy tắc này có ý ngầm, không ai nói thẳng cho anh biết, chỉ có thể tổng kết từng chút một từ nghề nghiệp tương ứng, sau đó dựa theo hiệu quả khác nhau để chỉnh lý lại. Cho nên khi tôi trở thành một vị thầy bói chân chính của câu lạc bộ bói toán, có được quy tắc Thầy Bói dành riêng cho bản thân, những lời vô nghĩa và ảo giác quấy nhiễu tôi bấy lâu lập tức biến mất. Đây là chuyện mà tôi đã suy nghĩ khá tường tận."
Nói xong những lời này, Klein thầm thở hắt ra, ngoài không nói thẳng phương pháp đóng vai, những gì nên nói thì hắn đã nói cả rồi.
Ôi, chỉ mong lúc giáo hội phái người tới hỏi, đội trưởng đừng nói rằng mình đã có ý tưởng rõ nét như vậy, không thì sẽ khiến mình càng bị chú ý hơn... Lại thêm chuyện đường tắt Thầy Bói và nhân tố gia tộc Antigenous, đến lúc đó có lẽ rắc rối sẽ không hề nhỏ... Có điều đội trưởng là người từng trải, có kinh nghiệm phong phú và khá là thông minh, một khi hiểu ra phương pháp đóng vai, anh ta chắc chắn sẽ phát hiện giáo hội giấu diếm về điều này, sẽ biết nên nói cái gì và không nên nói điều gì... Klein mải mê suy nghĩ, đầu óc hơi rối.
Nhưng hắn nhanh chóng hạ quyết tâm, lập ra kế hoạch sẵn:
Nếu đến thế này rồi mà đội trưởng còn chưa hiểu ra phương pháp đóng vai, hoặc là không phát hiện việc giáo hội che giấu phương pháp này, như vậy trước khi trình đơn xin đặc biệt mình phải đánh thức anh ta mới được!
Ừm, đến lúc đó phải thử xem ý anh ta như nào...
Dunn yên lặng nghe Klein miêu tả, đôi mắt màu xám lại càng trở nên sâu thẳm hơn.
Anh ta im lặng chừng mười mấy giây, rồi giơ tay khẽ gãi cằm, sau đó cầm tẩu thuốc lên ngửi một hơi.
Ngửi xong, anh ta dường như quên mất quy định của tiểu đội Kẻ Gác Đêm, tiện tay móc bao diêm ra.
Làn khói màu xanh trắng chầm chậm bay lên, Dunn khép hờ đôi mắt như đang thưởng thức mùi thuốc lá.
Một lúc sau anh ta mới mở mắt ra, cười nói với Klein: "Xin lỗi, quên mất là cậu không hút thuốc."
"Hút thuốc có hại cho sức khỏe." Klein nghiêm túc đáp lại.
Dunn cầm tẩu thuốc, suy nghĩ rồi nói: "Tôi dường như đã hiểu ra một số chuyện."
Không, đội trưởng, anh chẳng hiểu gì cả! Dù sao đừng có thường xuyên lượn lờ vào giấc mơ của tôi là được! Klein không hỏi lại, chỉ mỉm một nụ cười ôn hòa.
"Có lẽ, không lâu nữa cậu sẽ đề xuất đơn xin đặc biệt..." Dunn hít vào một hơi thật sâu mùi thuốc lá có xen lẫn mới mùi bạc hà, cảm khái một câu với giọng điệu như đang đùa giỡn.
Ngày mai có được không? Klein thầm nghĩ trong đầu, hắn lấy đồng hồ bỏ túi ra nhìn giờ giấc rồi nói: "Đội trưởng, tôi phải đi tìm Neil rồi, sắp bắt đầu khóa thần bí học ngày hôm nay."
"Ok." Dunn cầm tẩu thuốc, dõi mắt nhìn theo Klein tới khi hắn ra khỏi cửa.
Klein đóng cửa phòng làm việc của đội trưởng lại, tới cầu thang xuống lòng đất với tâm tình khá vui vẻ đi. Khi đi ngang qua văn phòng của nhân viên văn chức, hắn thấy bên trong có hai người lạ, một nam một nữ.
Nhân viên văn chức mới tới... Klein gật đầu như có suy nghĩ, cũng thầm bổ sung thêm một câu trong lòng: Chờ thêm hai ngày nữa, trong tuần này ta sẽ đệ trình đơn xin đặc biệt với đội trưởng. Sau đó thông qua một loạt các bài kiểm tra, mình sẽ trở thành danh sách 8 Tên Hề!
...
Trên con đường dưới lòng đất yên tĩnh và âm u, Klein rẽ về kho vũ khí, đẩy cánh cửa đang khép hờ ra.
"Ông bị sao vậy?" Hắn vừa thấy dáng vẻ của Neil thì giật nảy mình.
Lão Neil trông rõ uể oải, sắc mặt tái xanh, ngáp lấy ngáp để:
"Dạo này tôi bị táo bón, tối hôm qua thử một nghi thức ma pháp để giải quyết nó, kết quả cả đêm không ngủ được, cứ phải chạy tới nhà vệ sinh. Sau đó tôi suýt thì ngủ quên trên bồn cầu luôn."
Ừm, vấn đề táo bón đã được giải quyết... Thấy đó không phải là vấn đề lớn, Klein chợt muốn cười, nhưng hắn cố kiềm chế bản thân lại, hỏi han:
"Giờ ông đã thấy đỡ hơn chút nào chưa?"
Cùng lúc đó, hắn quan tâm gõ răng nanh vào nhau hai cái, dùng linh thị quan sát khí tràng sức khỏe của lão Neil.
Màu vàng của hệ tiêu hóa, màu cam của nơi bài tiết bài độc có vẻ tối đi và loang lổ, nhưng may là vẫn nằm trong phạm vi hợp lý... Klein thầm thở phào nhẹ nhõm.
"Không sao rồi, tôi tìm Frye lấy liều thuốc ngừng tiêu chảy rồi." Neil ngáp một cái trông giống hệt như người nghiện: "Hôm nay khóa thần bí học là tự học, dù sao cũng chỉ còn nội dung của hai ba ngày cuối thôi."
"Vâng." Klein khách khí nói: "Hay là tôi ở đây trông kho vũ khí, tự học khóa thần bí học này, còn ông về phòng nghỉ đánh một giấc ngủ bù nhé?"
Neil lập tức ngồi thẳng dậy, trả lời với ánh mắt sáng rực: "Cậu Moretti ạ, cậu đúng là người có lương tâm trong Kẻ Gác Đêm này, chỉ sau Frye thôi. Vậy tôi giao kho vũ khí cho cậu nhé!"
Ông ta cầm lấy chăn lông trên đùi, lao ra khỏi kho vũ khí hệt như một cơn gió lốc, để lại mình Klein ngơ ngác ra đó.
...
Lúc sáng, công ty Bảo an Gai Đen nhận thêm một vụ làm ăn, đó là hộ tống một vị thương gia tới bến tàu giao dịch với người ta. Leonard và Cornley thoải mái hoàn thành vụ này, kiếm thêm một khoản thu nhập tăng thêm không ít, khiến Klein có chút hâm mộ.
Mà hắn vẫn từng bước xâm nhập vào lĩnh vực thần bí, luyện tập bắn súng, bị thầy Gavin, người không rõ bị cái gì kích thích mà phát điên "tra tấn".
Phù phù... Klein há to miệng thở phì phò, nghỉ ngơi một lúc lâu mới khôi phục được năng lực đi tắm táp thay đồ.
Sau khi ra khỏi nhà Gavin, hắn tiếp tục bỏ 2 saule thuê một cỗ xe ngựa đi qua mười ngôi nhà có ống khói đỏ còn lại.
Khi ống khói màu đỏ sậm rời xa khỏi tầm mắt hắn, vẻ mặt Klein trở nên rất nặng nề.
"Ngôi nhà có ống khỏi đỏ mà ta bói toán được không nằm trong danh sách những nhà vừa thay khách thuê... Như vậy thì chuyện rắc rối rồi, 1.670 căn nhà, không biết lúc nào mới tra xong... Ôi, chuyện này lại chẳng thể nhờ người khác giúp đỡ, dù sao chỉ khi mình gặp mục tiêu thì mới có cảm giác quen thuộc về linh tính... Không được nhụt chí, không được từ bỏ, chỉ cần rảnh là đi tra xét, tranh thủ tìm được mục tiêu trong ba tháng, à không, hai tháng thôi! Có khi ngày mai khi đi điều tra mình sẽ thấy mục tiêu thì sao? Ừm, về chỉnh lý tư liệu, căn cứ các khu vực xa gần rồi định ra con đường đi tra xét mỗi ngày!"
Klein cổ vũ bản thân, đẩy lùi cảm xúc uể oải.
Sau khi có quyết định, hắn định bảo lái xe rẽ về phố Hoa Thủy Tiên, đột nhiên phát hiện chỗ này khá gần nơi ở của thầy Azcot.
"Trước khi đi du lịch thầy Azcot có viết thư nói cho mình rằng tuần này thầy ấy sẽ về, nhưng không nói cụ thể ngày nào. Nay vừa hay tiện đường mình cứ qua đó xem sao, để lại cho thầy một tờ giấy nhắn. Ừm, xe ngựa cho thuê 2 saule một giờ, bây giờ đã sắp hết thời gian, vậy thì ta chọn nhà thầy Azcot làm điểm cuối rồi đổi sang xe ngựa công cộng thôi..." Klein nhanh chóng quyết định.
Nơi này đương nhiên là tốt hơn hẳn phố Hoa Thủy Tiên, nhưng lại không bằng khu phố Holls. Phía trước nhà có thảm cỏ, đằng sau là vườn hoa nho nhỏ.
Ting! Ting! Ting!
Klein kéo dây thừng, làm rung chiếc chuông trong nhà.
Hắn chờ một lát thì nghe thấy tiếng bước chân vang lên, sau đó thấy cửa được mở ra.
Thầy Azcot, người có khuôn mặt ôn hòa và làn da màu nâu, xuất hiện trước mắt Klein. Vì đang ở nhà nên ông chỉ mặc áo sơ mi màu trắng, gile màu nâu và quần dài cùng màu.
"Klein? Thầy đang định viết thư cho trò đây." Azcot nhiệt tình chào hỏi: "Tối qua thầy vừa về tới nhà."
Klein nhìn chăm chú vào nốt ruồi màu đen rất nhỏ bên dưới tai phải của thầy, nói: "Thầy ạ, em tìm được manh mối về quá khứ của thầy rồi."
"Thật sao?" Nét mặt Azcot trở nen kích động, đôi mắt vốn tang thương cũng đánh mất sự lãnh đạm vốn có.
"Chúng ta vào rồi nói." Klein liếc nhìn xung quanh.
Azcot nhanh chóng gật đầu, đứng sang một bên để khách đi vào.
Ông khóa cửa lại, dẫn Klein vào một phòng khách, ngồi trên chiếc sô pha mềm mại.
"Em đã phát hiện manh mối gì?" Ông vội vã hỏi.
Klein không nghĩ rằng hôm nay mình có thể gặp Azcot, bèn sắp xếp ngôn từ rồi đáp: "Gần đây em nhận được một ủy thác, tới pháo đài cổ bên ngoài thị trấn Ramde diệt trừ một oan hồn."
"Ramde..." Azcot lẩm bẩm cái tên này, khẽ nhíu mày.
Klein nhìn vẻ mặt của ông, nói với tốc độ chậm dần:
"Trong quá trình tiêu diệt oan hồn, bọn em phát hiện một chuyện, vì vậy đã vào thị trấn điều tra thêm... Có một người dân tuyên bố là có tranh chân dung của nam tước Ramde đệ Nhất, định chào hàng với em. Em tò mò quan sát bức tranh đó, phát hiện người trong tranh, ngoài kiểu tóc ra thì khuôn mặt rất giống thầy, ngay cả nốt ruồi đen bên dưới tai phải cũng ở cùng vị trí, cùng kích cỡ.
Qua tra hỏi, anh ta nói rằng bức tranh này là tác phẩm của bốn mươi năm trước, nhưng là được sao chép lại từ một bức chân dung cổ đã được chứng thực là đào ra từ pháo đài cổ bỏ hoang kia. Thầy biết đó, những người có năng lực độc đáo như bọn em có kỹ xảo phân biệt đâu là nói thật đâu là nói dối. Và kỹ xảo này nói cho em rằng người kia không hề nói dối."
Azcot đưa người ra trước lắng nghe, hai tay đan lại, hồi lâu không nói gì, vẫn giữ nguyên sự im lặng.
Qua tầm năm sáu phút, ông mới thở hắt ra: "Những gì em miêu tả không khiến thầy nhớ lại nhiều hơn. Có lẽ, có lẽ thầy phải tự mình đi xem pháo đài hoang kia mới được. Liệu em có thể dẫn thầy đi không?"
"Đây là vinh hạnh của em." Klein đáp khi đã chuẩn bị sẵn từ trước: "Nhưng em phải về nhà một chuyến kẻo anh trai với em gái lại lo."
"Không có vấn đề." Azcot đứng bật dậy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...