Quỷ Bạc (The Silver Devil)

Tôi vẫn đứng đó khi ánh lửa bập bùng của ngọn đuốc tình cờ rơi vào mắt, và tôi mệt lử nhìn xung quanh, nâng tay lên để che lấy mắt. Phía sau, một giọng nói mạnh mẽ khẽ khàng lên tiếng.

"Ngươi không mang theo đuốc."

"Không." Giọng tôi khàn đi vì sợ hãi, cứng đơ và nghe hờn dỗi. "Cám ơn ngài."

"Ngươi quan tâm lũ ngựa nhiều đến mức tới nhìn chúng vào thời gian này của đêm à?"

"Không, tôi..." Tôi cảm giác như mình đang ngạt thở. "Tôi muốn ở một mình."

"Ở đây đủ riêng tư, chắc chắn thế." Trong giọng Domenico là vẻ kỳ lạ, cay đắng, và anh ấn chặt ngọn đuốc vào chân đế phía trên đầu anh.

Con ngựa nơi ngăn chuồng gần nhất hí lên và dậm chân bồn chồn, nhưng anh thậm chí không thèm liếc đến nó. Tôi có thể cảm giác đôi mắt anh ở trên tôi, và một cách bản năng, tôi lùi sâu hơn vào bóng tối.

"Đến đây."

Một dòng chảy ngầm mất kiên nhẫn khuấy động trong giọng nói đều đều, và bóng anh vắt ngang dải màu vàng của ánh đuốc phía trước tôi. Tôi đứng cứng nhắc, giọng mắc nghẹn trong họng, khi những ngón tay anh chạm vào má tôi, lần theo đường viền quai hàm tôi và một bên cổ, nấn ná nơi mạch đang đập ở đó. Tôi ngưng thở khi anh lù lù gần đến đau đớn: rồi tôi thoáng thấy, giữa hàng mi không thể tin được của anh, một tia sáng cảm xúc trong đôi mắt ấy. Là nỗi buồn tẻ; một vẻ chán ghét ăn mòn đen thẫm và buồn tẻ.

Trong một cơn hốt hoảng, tôi giật mình ra, lảng tránh sự đụng chạm từ những ngón tay anh như thể nó đốt cháy mình. Tâm trí anh vẫn đang đầy cái chết; tất cả những gì anh muốn là một cơ thể con người để quyến rũ nhận thức anh vào quên lãng, và tôi sẽ mong ước anh làm ngơ tôi, tôi dữ dội nghĩ, hơn là lôi tôi vào sự kinh tởm, như một thứ để chăm sóc cho nhu cầu cơ thể anh và không là gì hơn. Tôi phải thoát ra câu bùa chú từ giọng nói và cái chạm của anh, bởi sự quan tâm của anh chẳng khác nào quan tâm vì một miếng thức ăn đầy ứ...

Với từng dây thần kinh trong cơ thể đang đau đớn để cho anh thứ anh yêu cầu, tôi chúi tránh xuống cánh tay duỗi ra của anh, lao nhanh về phía cửa dẫn ra ngoài, vào sân trại im ắng.

Cửa cạch mở, và tôi gần như thoát ra tự do vào ánh trăng bạc khi tay anh nắm chặt vai tôi, những ngón tay anh mạnh mẽ ấn vào da thịt tôi. Anh đến phía sau tôi với một bước thinh lặng, kéo cơ thể tôi dựa lại vào sự cứng rắn của anh, bằng vẻ nhấn mạnh tàn bạo, không thể thoát được. Với một tiếng nấc, tôi vũng vẫy, rồi thả lỏng dựa vào anh, quá kinh ngạc để hiểu tại sao; rồi cả hai tay anh trên đôi vai tôi, và anh quay tôi lại đối mặt với anh, ấn tôi dựa vào cửa để anh có thể thấy tôi trong ánh trăng. Tôi chăm chăm nhìn lên anh vô vọng; rồi chậm rãi, sức mạnh rút đi khỏi cái ghì chặt ấy, và hai tay anh trên vai tôi như những thứ chết đi.

Cuối cùng anh lên tiếng, bằng một giọng buồn đến lạ. "Nàng đã chết. Chúng nói với ta nàng đã chết."

Tôi chỉ có thể nói, "Không phải em, thưa Đức ngài. Là Ippolito."

"Nàng ở với Ippolito. Ta để Ippolito lại vì nàng."

Tôi nhớ lại sự nhẹ nhõm của Ippolito khi anh ấy thấy tôi; anh ấy đã không ngừng nói về việc lặt vặt không làm tròn của mình nhiều như thế nào và chỉ nói mỗi chuyện theo sau Công tước. Vậy tôi đã là nguyên nhân của thịnh nộ bùng nổ gay gắt trên bức tường châu mai của Fidena - và có lẽ nào tôi cũng là một phần nguyên nhân của nỗi đau buồn khôn tả, hung dữ này? Tôi nói. "Ngài ấy bị giết khi đang giúp em. Em đã nói với ngài."

Anh lắc đầu. "Ta chưa từng nói chuyện với nàng."

"Em mang tin về cái chết của Ippolito đến. Ngài đã nói với em sau đó."

"Ta không nhận ra nàng. Ta chỉ nghe ai đó đang nói rằng Ippolito đã chết, và ở một mình khi ấy - ta nghĩ quân Tây Ban Nha đã mang nàng đi và giết nàng khi chúng xong việc."

Tôi lưỡng lự nói, "Em đã cưỡi ngựa sau lưng ngài cả ba ngày nay."

Và anh lắc đầu lần nữa như thể sững sờ, hai tay siết lại đầy đau đớn trên vai tôi. "Nếu nó là việc của quỷ dữ, ta không quan tâm. Nếu tổ chức phù thủy nào đó đã đỡ nàng lên khỏi cái chết, ta sẽ bị đày xuống địa ngục lần nữa vì việc đêm nay." Anh nói khẽ đến mức tôi gần như không nghe, từ ngữ đến một cách xúc động.

Đôi mắt anh đang cháy lên màu đen dữ dội trên gương mặt chăm chú, khi chúng nghiên cứu từng chi tiết của tôi, thèm khát nấn ná lại trên môi tôi. Tôi cảm giác tay anh trượt ra sau và kéo tôi gần hơn, và rồi với một tiếng rên "Felicia..." gần như âm của loài thú, anh cúi đầu, hôn tôi như chết đói.

Tôi đang thì thầm, nửa vui mừng nửa đau đớn, khi cuối cùng anh ngẩng đầu lên. Tay anh đến cổ áo chẽn tôi; rồi anh thình lình ngước lên nhìn qua tôi. Tôi cảm giác một luồng hơi lạnh trên mặt, và thứ tiếp theo tôi biết là anh nửa kéo, nửa bế tôi vào trong ngôi nhà trang trại bị hủy hoại, nơi ánh trăng kẻ ô vuông trên sàn nhà vương gạch vỡ.

Những đá lát vụn nát lạnh lẽo dưới lưng khi tôi cảm giác anh tháo những sợi dây buộc chẵn áo chẽn và áo sơ mi tôi, rồi môi anh nóng ấm trên ngực tôi như đôi môi một đứa trẻ đói. Tôi rên rỉ, bấu vào vai anh qua chiếc áo quân phục độn lên, và anh tạo ra một âm thanh nóng vội và bắt đầu giật cái khó chửi thề hằn học dưới hơi thở. Làn da chúng tôi dính lấy khi chạm nhau, nhớp nháp với bụi bẩn, nhưng tôi giữ anh cũng quả quyết như anh giữ tôi. Gạch vỡ nơi chúng tôi nằm, cái giá lạnh và mùi mồ hôi đã lâu - không có gì quan trọng ngoài sự khẩn nài của nhu cầu người này vì người còn lại. Tôi nằm với cơ thể cong lại, hai chân hé ra khi những nụ hôn anh xâm chiếm và sở hữu, hai tay anh thám hiểm và vuốt ve đùi tôi. Những ngón tay tôi đang mơn trớn gáy anh khi anh ngẩng đầu lên, âu yếm chạy xuống cẳng tay anh khi anh khụy gối trên tôi, cơ thể tỏa sáng màu bạc cùng mồ hôi dưới ánh trăng, như cơ thể một vị thần. Phía sau đầu anh, tôi có thể thấy những ngôi sao, quá hờ hững và xa xôi khi so sánh với cơn đói hung tợn đang sở hữu tôi. Một sự đẩy mạnh bất chợt và gương mặt anh che kín bầu trời đầy sao.

Chúng tôi nằm chung với nhau như một con thú, mệt mỏi, khe khẽ rên lên; hai tấm lưng con thú, dùng đến sức mạnh của chính nó và đang hãnh diện trong bổng lộc. Tôi quên mọi thứ khác trên thế giới; chỉ có sức mạnh anh đang dao động trong tôi, cơ thể anh như một bức tường đang sống xung quanh, và sự am hiểu khinh khủng, diệu kỳ rằng, sau khoảng thời gian cách xa dài đến thế, vào khoảnh khắc này, anh là của tôi và không ai khác có thể đòi hỏi nằm với anh.

Tôi khiếp sợ thời khắc chúng tôi phải chia xa, nhưng anh nâng tôi lên và giữ tôi dựa vào anh để không có sự chia cắt, chỉ có sự ấm nóng nhức nhối và đủ đầy đau đớn, tuyệt vời. Cuối cùng, khi tôi trượt lại mặt đất, những ngôi sao dường như mờ đi trên bầu trời. Hơi thở tôi ngắn đi và nhịp nhàng, những ngón tay cảm giác sự mềm mại ngớ ngẩn và thư giãn khi tôi với tới để chạm vào anh.

"Em có chết không, thưa Đức ngài?"

Anh ngưng thở. "Không." Rồi đôi mắt anh, thận trọng quét qua tôi, nheo lại; một bàn tay trắng giơ ra và chạm vào mặt đất cạnh đầu tôi. "Nàng đã cắt tóc mình."

"Em phải cắt đi." Tôi vặn lại, giật mình. "Một cậu tiểu đồng với mái tóc dài như mái tóc em sẽ khiến cả một người mù cũng phải nghi ngờ."

"Sao nàng lại giả dạng như một tiểu đồng?" Giọng anh cứng lại. "Ta vẫn còn đủ quyền lực để bảo vệ người phụ nữ của ta."

"Em không biết ngài vẫn còn muốn em. Em nghĩ ngài có ý bỏ em lại ở Fidena và em phải tự lo liệu lấy thân."

"Nhưng nàng vẫn đến." Đó gần như là hơi thở. "Theo mệnh lệnh của Ippolito. Ngài ấy gửi em theo sau ngài."

Một khoảng im lặng ngắn, rồi Domenico nói, "Ippolito tốt lành của ta!" bằng một giọng nửa dịu dàng, nửa cay đắng; như thể anh tự nhạo báng bản thân mình vì những ký ức của chính anh. Rồi anh lên tiếng bằng một giọng thay đổi. "Và nàng đã cưỡi ngựa giữa những chư hầu của ta trong ba ngày, và không ai nhận ra nàng?"

"Santi nhận ra." Tôi trả lời và hốt hoảng bởi vẻ mặt anh. "Santi! Thằng đó..." Tôi cắt ngang một cách nhanh chóng. "Ông ấy giữ bí mật của em khỏi những người còn lại. Em sẽ chẳng bao giờ xoay sở được mà không có ông ấy."

"Và hắn ta yêu cầu trả thứ gì cho ân huệ này?"

"Không gì cả," tôi đáp trả vững vàng, " ông ấy cứu em khỏi việc bị Andrea Regnovi gạ gẫm vào đêm trước."

Domenico cứng người. "Andrea?"

"Vâng. Em cải trang quá giỏi - ngài ấy nghĩ em là một cậu bé."

Và rồi sự căng thẳng kéo dài gãy tách, tôi phá lên cười trong cảm giác hoàn toàn nhẹ nhõm quý báu, với Domenico lúc đầu giật mình, và rồi anh cũng bắt đầu cười, và làm im lặng tiếng cười của tôi bằng môi anh, nên cả hai chúng tôi lại thấm vào nhau, rồi nguyên nhân của tiếng cười bị bỏ lại quên lãng.

Một cơn gió đang chạy trước khi mặt trời mọc khi tôi khập khiễng trở lại những ngăn chuồng ngựa không ánh sáng; cánh cửa không đóng đang sập mạnh, chậm rãi và đều đều, cho đến khi tôi kéo nó lại phía sau. Tôi dọ dẫm tìm đường trở lại cánh cửa bên trong và vào phòng nơi những người đàn ông đang nằm ngủ, những bọc không hình dạng tối tăm như quần áo cũ vương vãi trên sàn.

Mắt quen với bóng tối, và tôi nhẹ bước qua chúng, chân tìm đến không gian bé tí giữa những cơ thể gù lưng, cho đến khi tôi thấy nơi Santi đã trải áo khoác của gã cho tôi. Tôi nằm xuống với một tiếng thở dài nhỏ cám ơn, quá mệt mỏi đến mức mắt tôi nhắm lại như hòa hợp với họ, và một cái bóng lướt qua tôi, bước chân nhẹ như mèo, dường như giống một phần của giấc mơ.

Ai đó đang lắc tôi, và tôi lầm bầm phản đối, vùi mặt sâu hơn vào áo khoác. Ai dó giữ chặt tay tôi và thô lỗ kéo. "Nhanh lên nào, kẻ lười nhác trẻ tuổi, không cậu sẽ bị bỏ lại đằng sau." Tôi chớp mắt thẫn thờ và săm soi nhìn lên vào gương mặt với vầng trán ngăm đen. Biểu cảm của gã không ăn nhập với những từ ngữ sắc nhọn.

Tôi mơ hồ tự hỏi tại sao mình có thể mỏi mệt đến thế; rồi tôi di chuyển, miễn cưỡng, và phải cắn chặt một tiếng nấc. Santi nói, "Gì vậy?" và tôi lắc đầu, bặm chặt hai môi. Tôi đã không biết nhiều đau đớn đến thế kể từ lần đầu tiên, khi tôi thức giấc trong nước mắt và thâm tím, và vẫn hơi chảy máu. Tôi đi chầm chậm, như thể đã bị cắn.

Santi đang quan sát tôi cẩn thận, và tôi biết hai má tôi đỏ bừng khi những ký ức của đêm qua cuộn về. Gã giữ khủy tay tôi như để làm tôi vội lên, và nói bằng một giọng thấp. "Tôi thấy cô trở lại tối qua. Mọi chuyện ổn cả chứ?" Tôi gật đầu. "Tôi nghĩ thế, messire. Trong một lúc." "Tốt," gã đáp trả, thả tay tôi ra, "nhưng giữ cổ áo cô buộc chặt lại để giấu những dấu đó đi."

Rồi gã quay lưng, đi khỏi, trừng mắt như thể gã đang nhiếc móc một cậu bé làm việc trong chuồng ngựa lười biếng ở Palazzo della Raffaelle. Tôi rón rén di chuyển trên yên ngựa và thắng cương như một con ốc sên, và một hay hai lần, Lorenzo liếc tôi trong sự khỉnh rẻ khó chịu.

Nhưng dần dần khi làm việc, cơn đau dịu lại, cho đến khi cuối cùng tôi di chuyển tự do; chỉ có sự đè nặng trên da thịt bị tình yêu trừng phạt vẫn còn làm đau tôi, và cái đó tôi có thể chịu được. Tôi không thể khẽ nén lại được một tiếng hổn hển khi trên yên ngựa, và một hai hay mái đầu quay lại trước âm thanh khẽ khàng - của Domenico, đôi mắt che kín của anh được thắp sáng bởi nét cười trêu chọc nghi ngờ, và của Andrea, nhanh và cảnh giác. Tôi thấy cái nhìn chòng chọc của y đi từ tôi sang Công tước, và vẻ hiểu biết theo sau bởi một cái liếc mắt đểu cáng che giấu băng qua nét mặt như con gái: chà, tôi nghĩ, có một người đã đoán ra gì đó. Tôi cầu Chúa y không đoán được tất cả.

Khi bầy ngựa lọc cọc ra khỏi khoảnh sân nông trại, Domenico quay người trên yên, búng tay một cách nhanh chóng gọi tôi đến bên. Hai má tôi nóng bừng; tôi đã hy vọng anh sẽ để tôi quên lãng ở sau toán người, nhưng tôi lẽ ra phải biết rõ hơn mới phải. Anh đã khoe khoang tôi trước quần thần như tình nhân của anh, và thậm chí cả bây giờ, anh cũng không thể kháng cự được việc trưng tôi ra như kẻ yêu thích của anh với những gã đồng hành tội nghiệp còn lại này.

Tôi có thể nghe tiếng những cái thúc khủy tay và lời thì thầm thích thú khi tôi ấn ngựa tiến lên. Baldassare lùi lại để tôi đến bên Domenico. Công tước uyển chuyển chồm tới, và những ngón tay đeo găng chà vào khuôn mặt tôi nơi anh đã để lại một vệt thâm tím, nửa bị giấu đi bởi mái tóc ngắn.

"Tối qua ngủ có ngon không, cậu bé ngoan?" Lời bóng gió trong giọng nói khẽ khàng của anh làm tay tôi nắm lại, nhưng tôi cứng nhắc trả lời.

"Có, thưa Đức ngài." Phía sau tôi, Andrea bật ra một tiếng khúc khích xúc phạm nho nhỏ, và Domenico nghe thấy. Anh không bận tâm nhìn xung quanh mà chỉ khựng lại trong một thoáng, lắng nghe, và không còn âm thanh nào ngoài tiếng vó ngựa trên con đường và tiếng leng keng của yên cương. Rồi anh lên tiếng lần nữa, gần như vẩn vơ. "Tên ngươi? Ta đã quên."

"Marcello, thưa Đức ngài."

"Marcello!" Mắt anh nheo lại. "Tại sao lại là tên đó?"

"Tôi được đặt theo tên con trai người đỡ đầu của tôi." Tôi nói với anh, và mắt anh lóe sáng đến Santi, rồi trở lại gương mặt tôi.

"Ngươi có sự đỡ đầu của ta bây giờ." Anh thong thả nói.


Từ lúc ấy trở đi, tôi cưỡi ngựa gần bên anh như thể tôi được xích lại ở đó - tôi có thể trở thành một con chó anh huýt sáo gọi lại bên mình. Giờ đây, chính những người khác là trông nom lũ ngựa và quét dọn hay săn bắt tìm thức ăn; tôi phải ở lại bên cạnh Công tước, trò chuyện với anh khi anh hài lòng hay im lặng khi anh như thế, nhưng không bao giờ - nếu tôi quan tâm đến cơn giận dữ hay tia sáng hoảng loạn bất chợt trong đôi mắt ấy - ra khỏi tầm mắt anh. Nếu con ngựa tôi cưỡi tụt lại phía sau, anh sẽ nắm lấy dây cương dẫn đường; nếu nó cáu tiết, tay anh sẽ giơ ra và làm nó bình tĩnh, hay giọng nói anh sẽ trao cho tôi những chỉ dẫn nhanh chóng để kiềm chế nó. Anh quan sát tôi gần như liên tục khi chúng tôi cưỡi ngựa, như thể anh nghĩ tôi có thể tan biến, và tôi vô cùng lo sợ rằng anh sẽ lạc đường.

Tôi không thoải mái thở lần nữa đến khi chúng tôi đã rời khỏi vùng đồng bằng Trasimene ma ám và bắt đầu leo lên con đường ngoặt về phương bắc. Lúc đầu tôi nghĩ nó sẽ dẫn chúng tôi trở lại núi đồi lần nữa, nhưng nó men theo quanh núi và theo sau là một sườn đồi dài, uốn cong rất dài xuống một thung lũng xanh bạt ngàn. Sau đó tôi nhận ra Domenico đang đi đâu: anh có ý đi về hướng bắc, ra khỏi tầm với của Rome, về hướng bắc khỏi đồn trú quân Tây Ban Nha ở Naples.

Tôi đã học thêm được nhiều điều về đất nước trong những giờ học dài với Cha Vincenzo, và tôi chỉ biết ở hướng bắc là một khoảng rống trong những ngọn núi bao vây. Thung lũng nhìn thanh bình, những người liều lĩnh bỏ trốn như bị quên lãng, và thoáng chốc tôi tự hỏi có phải tôi đã mơ về cuộc chiến tranh mà chúng tôi lẩn trốn.

Rồi vài nhân công nông trại với một chiếc xe ngựa nặng nề đến trên con đường về phía chúng tôi, và tôi biết nguy hiểm là thật chứ không phải là ảo ảnh hòa bình này. Những người đàn ông thận trọng nhìn chúng tôi và đi trong im lặng, nhưng từng gương mặt xung quanh tôi dán lên cùng nỗi sợ dữ tợn như nhau, và những người đi qua chỉ cần nói cho ai đó biết họ đã nhìn thấy gì...

Tất cả đều lo sợ ngoại trừ vẻ mặt của Domenico. Anh đang chăm chăm nhìn qua họ với một vẻ bận tâm tư lự khiến nó rõ ràng có nghĩa là anh dường như không thấy những người đi qua đó; những ý nghĩ của anh đang ở rất xa.

Chúng tôi thắng cương ở một bên đường để cho phép cỗ xe ngựa đi qua, và khi nó đi mất, có một thoáng trước khi vẻ lạ lùng, tàn nhẫn thẫn thờ lặng đi khỏi gương mặt anh. Rồi anh nâng người trong yên và quay đầu lại nhanh đến mức mắt anh gặp mắt tôi trước khi tôi có thể quay đi.

Như thể bởi tình cờ, chân mang bốt của anh chà qua chân tôi khi chúng tôi di chuyển lần nữa, và tôi kéo đầu con ngựa cái ra xung quanh đầy dữ dội, dời hướng ra khỏi anh. Tôi nghĩ mình nghe một âm thanh mờ nhạt như thể anh đang cười dưới hơi thở, nhưng ngay cả không nhìn quanh, tôi có thể cảm giác mắt anh trên tôi và biết cảm xúc trong đôi mắt ấy; suy đoán và nghiên cứu, với tia sáng lập lòe sâu thẳm khi tôi lo lắng hơn.

Anh đang lạnh nhạt ước lượng tôi biến thành một cậu bé như thế nào, chú ý đến mái tóc cắt bỏ xơ xác kẹp một cách bừa bộn dưới chiếc mũ, những ngón tay phồng rộp khi không đeo nhẫn và bẩn như ngày đầu tiên anh thấy tôi. Tôi có thể cảm giác cái nhìn đăm đăm của anh xuyên qua những hình bóng lướt qua mặt tôi, quét những đặc trưng quá yếu ớt, chiếc cổ quá mỏng manh đối với một cậu bé trai.

Tôi cựa quậy khó chịu. Đôi mắt anh đang tìm kiếm đường cong của ngực tôi bên dưới chiếc áo chẽn che đậy và lần theo đường viền của hông, sườn, đùi. Tôi cảm giác cứ như quần áo tôi bị bóc vỏ lần nữa ra khỏi người như những vỏ hạt khỏi ngũ cốc lúa mì; cứ như anh tước đi khỏi tôi không chỉ trang phục mà còn là vẻ tin cậy trong trò ngụy trang, vì khi anh nhìn tôi như thế, tôi như bị lột trần, sờ thấy được mình là phụ nữ.

"Nhóc." Vẻ trêu chọc chỉ vỏn vẹn một âm tiết khiến tôi giật mình. "Xa quá; lại gần đây."

Im lặng, tôi đưa con ngựa cái lại gần anh một chút. Anh cười nửa miệng chế nhạo khi quan sát tôi, và rồi lên tiếng, "Gần hơn." lần nữa. Con ngựa cái khép nép bồn chồn, và khoảnh khắc tiếp theo, sợi cương dẫn đã ở trong tay Domenico, thu ngắn lại đến khi chúng tôi cưỡi ngựa đầu gối chạm vào nhau. Tôi nói, để phá tan sự im lặng rộn ràng giữa cả hai.

"Đức ngài, chúng ta đang đi đâu?" Trong bóng chiếc mũ đen, mày anh cau lại. "Có quan trọng không?"

Không quan trọng, chừng nào em còn ở bên chàng, trong thâm tâm tôi trả lời, nhưng tôi nói lớn. "Chúng ta không thể chạy mãi được."

"Chúng ta sẽ không chạy mãi. Chỉ bốn hay năm ngày - và đêm - nữa, chúng ta sẽ tới nơi cần đến."

"Là gì vậy?" Hai má nóng bừng, tôi quá lo lắng để thận trọng. Vẻ mặt anh khiến trái tim tôi chùn xuống, nhưng anh chỉ nói như thể từ ngữ kéo lê ra khỏi anh. "Chúng ta đang đi đến chỗ bạn ta để nhờ viện trợ."

"Bạn ngài!" Tôi điếng người lặp lại. Đó là thứ cuối cùng tôi trông mong anh nói.

"Phải. Nàng nghĩ ta không có một người bạn sao?" Trong đôi mắt đen là sử mỉa mai rực rỡ.

"Em không biết. Em nghĩ khi ngài không đi đến Diurno rằng ngài phải nghĩ đến... đến..."

"Báo thù?" Anh khẽ dò hỏi. "Ta không nghĩ đến bất cứ gì khác kể từ khi ta mất - thứ mà ta mất." Vậy ra chính cái chết của Ippolito sau tất cả đã làm đôi mắt anh trống trải đến thế.

"Vậy tại sao chúng ta không đi đến Diurno?"

"Ta sẽ không phô trương nỗi tủi nhục của mình trước con cáo già đó, ông chú của ta." Anh cay nghiệt nói, quan sát gương mặt tôi. "Ta sẽ mượn người và cứu nguy nó trước khi ông ta biết chắc chắn nó đã mất đi bao nhiêu." Vậy, không phải là Ippolito, mà là thành phố của anh và danh tiếng của Công tước mất đi đã tước bỏ niềm kiêu hãnh. Nỗi đau trong mắt anh là nỗi đau sưng mủ của vết thương hão huyền, không gì hơn, vậy mà con tim tôi vẫn đau vì anh. Tôi buột miệng, "Vậy hẳn phải là..." và ngưng lại, nỗi đau của chính mình nhận chìm tôi như một con sóng chịu ảnh hưởng của thủy triều, bỏ lại tôi câm lặng.

"Hẳn phải là...?" Anh thúc giục không thương xót.

"Hẳn phải là ngài đang tìm kiếm sự giúp đỡ từ Công tước xứ Savoy."

Một thoáng im lặng, rồi anh bắt đầu phá ra cười, tiếng cười cao vút, nhạo báng khiến những cái đầu quay lại và người giật dây cương ra xa khỏi anh. Gương mặt xinh đẹp xoắn lại trong vẻ cười đùa cay đắng, và âm thanh ấy làm đau tai tôi. "Em yêu ngây thơ quá!" Cuối cùng một tiếng hổn hển bật ra, và tôi chùn bước trước vẻ giễu cợt trong giọng anh. "Savoy là một tên hèn." Giọng anh vẫn rung lên. "Lão ta sẽ không đặt bản thân mình vào nguy hiểm vì một khối liên minh mỏng manh đến thế."

Anh khựng lại, rồi tiếp tục. "Lão ta đã già và nhát cáy, và sẽ không đợi để xem ai là người chiến thắng trong cuộc giao tranh trước khi lão thế chấp lòng trung thành của mình."

"Nhưng ngài ấy phải hỗ trợ ngài nếu ngài cưới con gái ngài ấy."

Anh lắc đầu, và tia sáng vẫn còn ở lại trong mắt anh. "Lão sẽ phủ nhận đứa con ngoài giá thú xinh đẹp để nằm ngoài món thịt nướng này. Lão sẽ làm thế trong bất cứ tình huống nào."

Tôi muốn lao lên hỏi anh có còn cưới cô con gái nữa hay không, nhưng tôi xoay sở ngậm chặt môi và im lặng.

Anh quan sát tôi một lúc lâu hơn, rồi cân nhắc nói. "Ta nghĩ ta sẽ mang cô ấy đi mà không cần đến sự đồng tình của lão ấy. Ta không thể làm ít hơn thế cho một cô gái đã trải qua quãng thời gian trên núi lâu đến vậy vì lợi ích của ta."

Tôi siết chặt dây cương con ngựa cái một cách im lặng. Đó là sự dày vò có tính toán; con gái Savoy đã du hành từ Diurno đến nơi cha cô ấy với những người hầu cùng hàng hóa, trong khi tôi... tôi vội vàng ngừng suy nghĩ của mình lại, vì nó thật ngu ngốc, và anh hẳn không biết những lời vô tình ấy đã làm tổn thương tôi nhiều đến nhường nào.

"Đức ngài cứ làm theo những gì mình thích." Tôi nói, như một kẻ nịnh hót, và quay lại biết ơn khi Santi đến bên chúng tôi. Tôi cảm giác thấy sự cảnh giác bất ngờ trong Domenico, như một con mèo dựng lông và vung đuôi lên. "Ta cám ơn ngươi vì đã bảo vệ Marcello, Santi thân mến." Giọng anh lạnh như băng.

Santi nhìn không thoải mái. "Không có gì cả, thưa Đức ngài... Cơn nóng nảy của ngài Andrea hẳn phải làm ngài ấy đui mù. Cậu bé đủ an toàn." Gã thêm vào như thể không kiềm chế bản thân thêm nữa. "Đức ngài, thung lũng này chẳng có gì để săn bắt - tất cả đất đai đều để canh tác và trồng nho. Và thức ăn của chúng ta đã hết, không có cách gì để có thêm. Chúng ta phải làm gì đó ngay, trừ khi ngài tưởng tượng ra những đầu lâu cho kẻ hầu."

Tôi cười một cách không chủ tâm, nhưng Domenico cứng người. "Chúng ta sẽ ra khỏi thung lũng đến chập tối."

"Chập tối không tốt cho săn bắt, thưa Đức ngài." Những tiếng móng ngựa lớn dần trong thinh lặng.

Rồi Domenico sắc bén nói. "Chúng ta có đủ tiền, đúng chứ?"

"Phải, thưa Đức ngài." Santi trông sợ hãi; gã đã đoán được chuyện gì sẽ tới.

"Vậy chúng ta sẽ mua bánh mì như những người bình thường." Môi Domenico nhăn lại khinh miệt. "Và cầu nguyện rằng nó không làm chúng ta nghẹt thở."

Santi quẳng cho tôi một cái liếc khẽ cầu xin, và tôi nói nhanh. "Thưa Đức ngài, ngài không được làm thế."

"Không được làm thế?" Giọng anh thay đổi. "Không nên. Nếu ngài bị nhìn thấy hay nhận ra..." Giọng tôi chết đi khi tôi nhìn thấy biểu cảm của anh, và tôi làm một cử chỉ tuyệt vọng nhỏ đến Santi. Không cách gì khác ngoài làm theo, để đưa vàng của người Cabira cho chính người dân của Giáo hoàng và cố đi khỏi trước khi Pius nhận ra nó.

Santi nhún vai uể oải, rồi tụt lại phía sau để nói cho những người đồng hành chuyện gì đã được quyết định. Chỉ có những lời cảm thán và thậm chí cả một lời nguyền rủa nghẹt lại, nhưng Domenico dường như không nghe thấy. Giờ đây anh đang đăm đăm nhìn tôi như thể đang cố đọc những ý nghĩ trong tận thâm tâm tôi.

Cuối cùng anh nói, rất nhẹ nhàng. "Nàng có quan tâm không nếu ta bị mang đi?"

"Thật sự thì, có, thưa Đức ngài." Giọng tôi run lên giữa tiếng cười nước mắt, và tôi nghĩ anh cứng lại trong hân hoan.

"Tại sao?" Lời dịu dàng đến đau nhói.

"Bởi vì không ai khác biết chúng ta đi đến đâu."

Như có sự may mắn, nơi kế tiếp chúng tôi đến là một thị trấn với khu chợ khá lớn, nhưng không gì có thể lay chuyển mục đích của Domenico. Bầy ngựa, trở nên ngang bướng bởi sự hối hả bất thường trên những con đường, phải được dỗ ngọt qua sức ép của người và giao thông ầm ập của cỗ xe và ngựa; tôi vỗ vỗ cổ con ngựa cái và dịu dàng thì thầm với nàng ta, nhưng trong thâm tâm, tôi cũng sợ hãi như nó. với khuôn mặt dường như tối đi với vẻ ngờ vực, từng âm thanh cảnh báo.

Tôi xuống ngựa trước mệnh lệnh của Domenico, giữ đầu con ngựa của anh, và anh vô tình búng vào cằm tôi, như anh có thể làm thế với bất kỳ cậu bé tiểu đồng nào. Sự âu yếm dường như hãy còn nấn ná lại trên da tôi khi anh bước hòa vào đám đông, và tôi dõi theo anh đi mất, cảm giác khiếp sợ tột cùng.

Từng khoảnh khắc dường như là bất tận mãi đến khi anh quay về. Những sợi dây cương quấn chặt quanh những ngón tay, làm máu ngừng chảy, nhưng tôi không để tâm.

Tôi giật mình trước từng chuyển động đột ngột trong đám đông, và có thể thấy nỗi sợ của chính mình phản chiếu trên gương mặt Baldassare, căng thẳng và xám ngoét. Tôi quyết định, hết sức bình tĩnh, rằng khi Domenico chết, tôi sẽ tự kết liễu bản thân mình và tin vào lòng nhân từ của Chúa, khi anh trở lại. Santi, bên cạnh anh, mang theo một giỏ bánh mì, và Domenico trông hoang dã.

"Chết tiệt, chúng ta chẳng khác nào những kẻ bán rong! Tên đểu cáng đó đã trả cho chúng ta hai thỏi vàng cho thứ bánh mì mốc meo này và nói đó không phải tiền đúng. Nhưng khi ta làm cho hắn biết giá trị của tiền, hắn hát lên giai điệu khác."

Tôi đặt tay lên cánh tay anh ngăn lại. "Tiền của ta là tiền của một vùng khác, hãy nhớ. Với anh ta chúng không phải là đồng tiền có giá trị."

"Hắn ta sẽ mất một thời gian dài trước khi bánh mì của hắn được trả bằng vàng lần nữa." Và một thời gian dài, tôi gượng gạo nghĩ, trước khi anh không nói về nó nữa.

Ngay cả bây giờ, nỗi sợ không hoàn toàn rời bỏ tôi, vì mặc dù bụi bẩn từ cuộc hành trình và chiếc nọng rỗng đang che đi mái tóc rực rỡ của anh, khách qua đường vẫn quay lại chòng chọc nhìn vào chiều cao ngất ngưỡng của Domenico và thái độ ngạo mạn. Và lắng nghe lời xôn xao quanh mình, tôi nhận ra rằng những người xung quanh nói với trọng âm khác hẳn, thứ trọng âm mơ hồ quen thuộc trêu chọc trí não tôi. Nhưng quan trọng là chúng tôi, những người dân Cabira là những người ngoại quốc, những người ngoài cuộc sẽ nhớ lời nói chúng tôi.

"Nàng đang nghĩ gì?" Giọng Domenico vang lên đầy bất ngờ, giận dữ một cách tò mò, như giọng một đứa trẻ thấy mình mất sự chú ý từ mẹ nó. Tay anh bao phủ tay tôi khi nắm lấy sợi dây cương, và từ khoảng cách xa này, tôi nghe tiếng khịt mũi lăng nhục của hai người phụ nữ địa phương trước vẻ thân mật của người lạ như anh với một tên nhóc tiểu đồng.


"Chúng ta tốt hơn là nên đi thôi." Santi hấp tấp nói. Chỉ khi chúng tôi leo lại lên ngựa, tôi thấy gã đã thấy gì nơi đầu đám đông. Một nhóm những người đàn ông trong bộ chế phục nơi ống tay áo, với tất cả diện mạo tôi nhớ từ quán Eagle của người trong nhiệm vụ, đã bước vào con đường và đang sải bước tới chỗ chúng tôi.

"Bọn chúng đến từ nơi quỷ nào thế?" Một trong những người quần thần hỏi gặng.

"Không biết," Baldassare lặng lẽ quay lại, "nhưng ít nhất chúng không phải quân Tây Ban Nha. Có lẽ vài tiểu quý tộc giữ những người lính của chính mình."

Chúng tôi phải cưỡi ngựa xuyên qua họ để đến cuối con đường, và tai con ngựa cái của tôi giật giậtô nàng đi qua tốp những gã đàn ông hồ hởi, như thể nàng ta cũng đánh hơi được sự kinh hãi của tôi. Họ ngước nhìn lên khi chúng tôi đi qua, và qua đôi mắt tôi, vẻ mặt họ thay đổi, sự ngờ vực thay thế cho vẻ hài hước. Những cái nhìn giật mình khi họ tránh vó ngựa băm nhỏ dường như rõ ràng không tự nhiên, và tôi biết, họ quay lại dõi theo khi chúng tôi đi khỏi.

Tôi phải cố gắng để thúc ngựa trong cơn hoang mang ngượng ngùng, lo sợ bị tố giác. Không ai lên tiếng cho đến khi chúng tôi bỏ thị trấn lại phía sau. Chỉ là việc ngẫu nhiên gặp gỡ những người lính không mặc cả - dù họ có là kẻ thù hay không - đã rung lắc sự tin chắc mà những ngày yên tĩnh trên núi cho chúng tôi vay. Cứ như thể tiếp xúc với nhân loại nhắc nhở mỗi người trong chúng tôi rằng chúng tôi là những kẻ bỏ trốn, và đang nếm lại lần nữa vị đắng của nó.

Không hề báo trước, tôi thấy chính bản thân mình đang nghĩ về Maddalena, vì bây giờ chúng tôi giống như cô ấy - chắc chắc bị con người căm ghét bởi bệnh hủi.

Màn đêm rơi xuống khi chúng tôi đến vùng đồng quê trống lần nữa, và tôi chú ý liếc nhanh một cách lo lắng xung quanh; nơi đây không có chỗ nào chúng tôi có thể ngủ trong thung lũng ngoài trời này, quá gần những nơi được viếng thăm cộng đồng, và chúng tôi không dám mạo hiểm nằm bên đường như đã làm trước kia. Rồi tôi thấy một bóng râm mờ mịt bên dưới bầu trời đang tối sầm lại, một gian nhà thô sơ đứng đơn độc giữa cánh đồng.

"Messire." Tôi lặng lẽ gọi, và gã giật mình. "Chuyện gì?"

"Ở ngoài kia - một gian nhà hoang, tôi nghĩ vậy. Chúng ta có thể ngủ nơi đó."

"Đâu?" Gã kéo căng mắt trong không gian ảm đạm.

"Bên trái, ngoài chỗ trũng trên mặt đất."

Gã săm soi, và rồi gương mặt nặng nề sáng lên. "Cậu đúng, ta nghĩ vậy. Cầu Chúa phù hộ cho tất cả những nông dân đã xây căn nhà chòi gần cánh đồng cỏ khô và xa khỏi nhà họ! Ngài nghĩ sao, thưa ngài?" Gã hỏi Baldassare, người đã tới gần và thúc khủy tay.

"Sẽ tốt đấy - chúng ta sẽ bị hư hỏng mất khi nằm dưới mái nhà hai đêm cùng nhau." Tôi cười trước chất khô cạn trong giọng anh ấy. Tôi đã chưa bao giờ thích anh ấy nơi cung điện ở Fidena - nơi đó anh dường như là một thứ lòe loẹt sáo rỗng, một trong những vệ tinh trang điểm vây xung quanh Domenico. Nhưng giờ đây, trong nghịch cảnh, anh thừa nhận tính cách của chính mình, và những gì lộ ra trong cái nhìn ôn hòa tử tế trong đôi mắt đang chứng minh một sức mạnh và sự kiên nhẫn mà tôi không hề hoài nghi.

Santi lên tiếng, "Hãy nói cho Công tước." và tôi ngoan ngoãn thúc ngựa tới trước, chỉ vừa lúc một giọng nói vang lên sắc bén gọi, "Marcello!"

Tôi nghe Andrea cười khẩy, "Là Ganymede[25], ngài ấy có ý thế đó." và rồi tôi thấy ngọn lửa lóe lên trong mắt Domenico. "Ta không kêu ngươi rời khỏi ta."

"Xin Đức ngài tha lỗi."

"Ta không chấp nhận. Nếu ngươi không biết bổn phận của mình" - cái nhìn đăm đăm của anh- "ngươi phải được dạy dỗ."

Tôi biết ơn rằng anh không thể thấy hai má tôi ửng hồng trong một cơn dâng trào không kiểm soát được. "Chính bổn phận khiến tôi tụt lại phía sau. Có một gian chòi thô sơ, nếu Đức ngài ưng thuận ngủ ở đó - Messire Giovanni nghĩ nơi đó sẽ đáp ứng được."

"Messire Giovanni!" Anh mỉa mai lặp lại, và tôi biết cách tôi dùng tên của người đàn ông to lớn đã chọc tức anh.

"Nếu Đức ngài..."

"Tại sao lại kiểu cách thế?" Giọng anh thô ráp. "Ngươi nghĩ tước vị của ta sẽ làm cho địa ngục này ngọt ngào hơn sao?"

Cổ họng tôi siết chặt, và tôi cứng đơ nói, "Tùy ý ngài thôi." Sau đó tôi lẽ ra nên đi, nhưng anh giữ tôi ở lại bằng một bàn tay trên dây cương con ngựa. "Ta sẽ chịu đựng căn nhà chòi của ngươi, cậu bé ngoan," và tôi thấy những ngón tay anh siết lại, "nên ta sẽ không ngủ giữa đám đông. Và ngươi sẽ ở lại bên ta, xua những giấc mơ đi."

Trái tim tôi đập nhanh khi tôi quay lại và ra hiệu cho Santi rẽ vào con đường. Chúng tôi buộc ngựa bên ngoài căn chòi và đi vào trong im lặng.

Nơi đây tối tăm, thơm mùi cỏ khô, và ấm đến mức tôi biết chúng tôi sẽ không cần áo khoác. Santi đặt giỏ bánh mì xuống để thắp sáng một tim nến bằng sáp từ hộp mồi lửa của gã, và ngọn lửa nhỏ làm lộ ra nơi cao cao, không cửa sổ với cỏ khô chất đống. Trong góc, một chiếc thang dẫn lên gác xép, và một chiếc đèn lồng treo bên cạnh; bởi vài điều kỳ diệu nào đó mà nó không bẩn, và sau một hay hai phút, Santi có thể thắp lên tim nến và xem xét kỹ toàn căn chòi trong ánh sáng vàng mờ mờ. Khi những cái bóng quay cuồng đứng yên, Andrea ra dấu về phía nơi gác xép cao tối tăm và khùng khục cười. "Phòng ngủ hoàng gia của ngài đây, thưa Đức ngài."

"Ừ." Lời nói khẽ đến mức tôi không chắc mình nghe đúng, nhưng tiếng cười khùng khục của Andrea lặng đi khi Công tước quay đầu lại; rồi những ngón tay Domenico xung quanh cổ tay tôi, và anh chộp lấy một ổ bánh mì từ giỏ của Santi. "Đi nào." Lời thầm thì của anh rõ rệt trong cái nóng ấm của căn chòi. "Chúng ta sẽ nằm ở nơi nào đó ít người hơn."

Số còn lại bắt đầu bận rộn một cách khoa trương, trải những áo khoác ra trên cỏ khô và chia phần bánh mì còn lại. Tôi cảm giác bản thân mình bị kéo ra khỏi vòng tròn của ánh sáng đèn lồng, và e sợ ngước lên nhìn vào gương mặt khuất bóng đẹp đẽ. Khi tôi leo lên sau anh đến gác xép vương vãi cỏ khô, tôi nghe tiếng cười rì rầm hiểu biết đến từ cổ họng những người khác chứ không chỉ mỗi mình Andrea.

Tôi không hiểu tại sao không ai lên vào ban đêm để quấy nhiễu chúng tôi, mãi đến sau đó, tôi mới biết Santi đã ngủ như một người gác cửa vĩ đại ngay chân cầu thang. Như thế sẽ tốt cho diện mạo cải trang của tôi hơn, vì chưa từng có cậu bé nào nằm như người tình với Domenico như tôi nằm với anh tối đó.

Cơn mơ lại đến với anh, và anh giấu tiếng hét của mình nghẹt đi vào ngực tôi; tôi nghĩ anh sẽ không bao giờ ngủ, và chỉ cảm ơn với nỗi sợ bị khám phá ra rằng tôi đã ăn vận lại trong trang phục của cậu bé trai khi những người lính xông vào phá chúng tôi giữa tia sáng chập chờ của buổi sáng.

Tôi nghe sự rung chuyển bên dưới và nhanh cóng cuộn mình qua để chăm chú nhìn qua cái lỗ trên sàn gác xép, và thấy chính mình đang mặt đối mặt với một người lạ đang leo lên thang. Việc đó thật vô lý nếu tôi đã không giật mình. Tôi dội lại, và Domenico sắc lẻm nói. "Chuyện gì vậy?"

Đầu và vai người đàn ông băng qua nền nhà và nghiêng ngó xung quanh, một con rùa trên đất cạn trang bị vũ khí nực cười. "Chà!" Giọng gã nghe giật mình. "Không còn ai nữa sao?"

Domenico lắc đầu. Hai bàn tay anh trên vai tôi siết lại, chậm rãi siết lại, cho đến khi tôi cảm giác vô cùng đau đớn.

"Hai ngươi có vui lòng xuống không?" Tên lính mỉa mai hỏi thăm. "Toàn bộ nhóm người của các ngươi đều đủ an toàn."

"Ngươi là ai, và phục vụ cho ai?" Domenico đề nghị. Nửa phần gương mặt bị che khuất của anh cứng lại.

"Đặt câu hỏi là việc của ta - đi xuống nhanh lên." Gã leo xuống thang và quan sát chúng tôi bước xuống.

Lòng bàn tay tôi trơn ướt khi giữ chặt những thanh ngang bằng gỗ, và tôi cố không nhìn vòng tròn những gương mặt đang quan sát - người của chúng tôi và hai chục người khác. Trừng trừng đỏ mặt tía tai, Santi bị ba người đàn ông giữ lấy, và môi Baldassare xoắn lại với vẻ giận dữ bất lực.

Người đã leo lên thang giờ đầy đứng lùi lại và chăm chú nhìn chúng tôi, hai tay chống nạnh. Gã rành rành là đội trưởng, và rõ ràng đã tin tưởng việc chiếm ưu thế trước tình huống này đến khi gã nhìn vào gương mặt Domenico. Gã làu bàu và móc ngón cái vào thắt lưng. "Ngươi là chỉ huy của những gã này, ta thấy thế."

Mắt Domenico sáng lên. "Ngươi đúng đấy."

"Và sao ngươi mang họ đến đây?"

"Để ngủ."

"Vậy ngươi được ban đặc quyền sao, phải không, để ngủ ở nơi mà ngươi thích? Hay ngươi nghĩ mình là Vua của Italia?"

Tôi cảm giác Domenico căng ra và cầu nguyện rằng anh có thể giữ bình tĩnh. Tôi nín thở khi anh mở miệng trả lời, và rồi thở ra một hơi nhẹ nhõm khi anh chỉ nói bằng giọng kiềm chế. "Không."

"Ta cũng nghĩ là không!" Tên lính nhăn nhở cười. "Quý ngài của chúng ta sẽ có một hay hai lời để nói thế, không tính đến Công tước."

"Công tước?" Domenico khẽ giật mạnh đầu lên. "Có Công tước ở vùng này sao?"

"Ngươi đến từ đâu vậy?" Một lời chế nhạo. "Tất nhiên nơi đây có Công tước! Lãnh địa của Giáo hoàng kết thúc một giờ cưỡi ngữa từ phía nam ở đây, ngoài Bolsino."

Một âm thanh thoát ra khỏi Domenico khiến mọi người nhảy lên; một tiếng rít như tiếng một con mèo hoàn toàn hả hê. Trên gương mặt anh là niềm vui chiến thắng rạng ngời, và anh nhẹ nói, "Cám ơn."

May thay người lính hình như không lắng nghe anh. "Thật tốt là ngươi lại hài lòng đến thế," gã giận dữ vặn lại, "vì ngươi sẽ ước ngươi chưa bao giờ đến đây ngay thôi. Quý ngài gửi chúng ta đến để xem loại người nào là băng qua Bolsino vội vàng đến vậy, với bùn cùng bụi bẩn - và nói chuyện quá nhẹ nhàng, như những con chim đang hót." Hắn thêm vào đầy chế nhạo.

Khi gã nói, tôi chú ý lần nữa đến trọng âm khàn khàn mà tôi đã khu chợ, và một lần nữa, nó khuấy đảo thứ gì đó trong ký ức tôi. Ai đó mà tôi quen nói như thế, và tôi không thể nhớ được đó là ai.

Người lính tiếp tục. "Chúng ta được ra lệnh mang ngươi đến trước ngài trước nếu chúng ta thấy thích hợp, và ta có ý định làm thế - bước vào nhà chòi mà không có sự cho phép có thể là một tội ác. Có lẽ như thế ngươi sẽ ít lên tiếng kiêu căng và trông khiêm tốn hơn."

"Danh hiệu quý ngài của ngươi là gi?" Domenico nói cư như anh không hề nghe. Người đàn ông trả lời, "Bá tước xứ Mesicci." và quắc mắt trước sự phục tùng của chính mình.

Trong một thoáng, gương mặt quyến rũ khoác lên chiếc mặt nạ tính toán; rồi Domenico nói. "Được, chúng ta sẽ theo ngươi."

"Thật vinh dự làm sao." Vẻ mặt người lính ửng hồng một cách đáng ngại, và tôi có thể thấy những nụ cười toe toét trên một hai hay gương mặt từ người của gã. "Ta biết quý ngài của ta sẽ hài lòng vì sự hiện diện của ngươi," gã bất ngờ hét, "trước khi ta lột da sống ngài ấy!" và quay gót, hiên ngang ra khỏi căn chòi.


Bỏ lại phía sau, người của gã quây tròn thận trọng xung quanh Domenico và sát lại gần như sợ hãi. Anh lướt qua đám người bao vây anh, nhưng khi một trong số họ đặt tay lên khủy tay tôi để kéo tôi đi, anh bất ngờ nói. "Đừng chạm đến cậu bé." Một trong những người lính phá ra cười. "Đừng ghen chứ, đại úy. Ta thích đàn bà cơ."

Tôi vô vàn ước gì đó là do anh ghen. Nhưng nó không là gì hơn tiếng gầm gừ cảnh báo của một con thú mà cái chết con mồi của nó đang đến quá gần. Vây kín mọi bên là người của bá tước, chúng tôi bị ép di chuyển một cách khó khăn - quá khó khăn cho lũ ngựa đã mệt mói để tiếp tục trong một khoảng thời gian dài.

Tôi nghĩ cơn giận dữ của người đội trưởng đang dẫn gã vào sự vội vàng ngốc nghếch, vì không có tín hiệu của bất kỳ nơi cư ngụ nào, khi đột ngột tôi thấy một ngọn tháp bằng đá đơn độc bám dính vào một bên thung lũng phía trên chúng tôi, nửa bị che khuất bởi những thân cây.

Lâu đài xứ Mesicci cũ kỹ, cũ kỹ gần như Palazzo della Raffaelle, nhưng kích thước chỉ bằng một phần mười. Nó trông như thể đã từng một lần là tháp quan sát, và ngay cả bây giờ là một tòa nhà để sử dụng chứ không phải để xa hoa. Từ những cánh cổng, con đường không còn dốc, uốn tròn xuống xung quanh thung lũng, và thẳng đến bên khe nứt bằng đá đưa thẳng lên vào bầu trời. Rồi những người lính gần lại phía sau, chặn tầm nhìn.

Khi xuống ngựa, chúng tôi được mang đi dưới sự canh gác đến đại sảnh lâu đài và đứng đợi, trong khi người đội trưởng gửi một thông điệp cho chủ nhân gã. Tôi khẽ liếc qua Domenico; gương mặt anh vẫn là một chiếc mặt nạ kín bưng, đôi mắt tối sầm, lạnh nhạt. Chỉ có bàn tay đeo găng đen là tố giác anh. Giờ đây để mất tất cả mọi thứ, sau bốn ngày hành trình cay đắng, cho sự xâm phạm của một kẻ quý tộc vô danh tầm thường!

Vị bá tước đã thừa khoác lên với vóc người như một cơn ác mộng trong tâm trí tôi khi chúng tôi đợi, và lúc chính ông ấy đến để trả lời thông điệp tôi gần như phá ra cười lớn. Ông ấy là một người đàn ông già cả, nhỏ con, mập mạp, tự quan trọng hóa bản thân trong hình dáng một con người trưởng thành, trên làn da phì nộn đầy lông, làn da đỏ lên vì gắng sức, thở hổn hà hổn hển. Ông đi qua cánh cửa gần như chạy, rồi dừng lại và tự lắc bản thân cùng chiếc áo choàng để ra dáng vẻ tốt hơn.

"Vậy đây là những kẻ lang thang, đúng không?"

"Vâng, thưa ngài." Người đội trưởng của những người lính hiện tại cương mặt cứng đơ. "Hừmm! Chà, tên nào là đội trưởng, Enrico giỏi giang?"

"Thằng đó, thưa ngài." Mái đầu đội mũ hất lên, ra dấu về phía Domenico.

"Tên đó cao quá." Bá tước khiến cho âm cao nghe như một sự xấc láo cố tình. "Kêu hắn bỏ mũ ra khi đứng trước ta."

Rồi Domenico quay lại, lạnh lùng ước lượng người đàn ông nhỏ con mập mạp, và trước khi bất kỳ ai có thể di chuyển, anh vứt mũ ra vời một sự thong thả như một lời lăng nhục của cử chĩ nhã nhặn.

Bá tước kêu lên giận dữ. "Chà, ta... nhật!" Ông đánh giá vẻ đẹp siêu phàm của người tù bằng đôi mắt trân trối, và sắc mặt đỏ ửng mang một màu sắc hoang mang.

Chỉ có sự im lặng khi ông hít vài hơi thở sâu, và rồi băng qua đến chiếc ghế cao chạm khắc trên bục nơi cuối đại sảnh. Ngồi như thế, ông dường như bất giác trở nên ghê gớm hơn, và tôi mất sạch mong muốn phá ra cười. Người đàn ông đó là người cai trị lâu đài và những vùng lãnh thổ này, ngay cả nếu ông có hói và mập mạp như một tảng bơ, và chân ông không chạm đất khi ngồi trên chiếc ghế của đất nước ấy. Những ngón tay bá tước chắp lại với nhau một cách thoải mái qua vùng bụng lụng thụng.

"Giờ thì, ngươi là ai, sirrah, và ngươi đến từ đâu? Trả lời ta nào."

"Chúng tôi đang trên đường làm nhiệm vụ cho Công tước xứ Cabira." Vẻ vô cảm trong giọng nói của Domenico bằng cách nào đó thật khinh khỉnh. "Chúng tôi đến từ Fidena, thành phố của ngài ấy."

"Công tước xứ Cabira!" Đôi mắt bá tước nổ lốp bốp. "Nhiệm vụ gì mà khiến các ngươi mạo hiểm cái đầu của mình băng qua Papal States?"

"Chúng tôi được gửi đi trong vội vã đến chỗ Công tước xứ Ferrenza, để đưa cho ngài ấy một lời nhắn." Khi Domenico nói, tôi nghe tiếng cựa quậy giữa những người Cabira, như thể những từ ngữ ấy có nghĩa gì đó mà tôi không hiểu.

"Quả thật là vội vàng khi du hành như thế - nếu ngươi thật sự đến từ Cabira. Ta nghe về vụ lộn xộn của những người lính, có lẽ là một loại binh lính vũ trang đào ngũ, đã băng qua Bolsino." Giọng bá tước trở nên dằn dỗi. "Và ta gọi ngươi đến để bảo đảm rằng ngươi không gây hại gì với người dân của ta. Các ngươi có thể là những kẻ cướp." Ông ấy thêm vào đầy nghi ngờ. "Tại sao ta phải tin câu chuyện không đầu không đuôi này của ngươi?"

"Tôi có ấn dấu của Công tước." Domenico tháo chiếc nhẫn ra khỏi ngón tay khi nói. "Hãy tự nhìn đi - thưa ngài." Bá tước gật đầu cho phép, và Domenico quẳng nó vào bàn tay duỗi ra của Enrico. Chiếc nhẫn được mang đi từ đại sảnh đến bục, và cái đầu hói và đội mũ bảo hộ nghiêng qua hội ý.

Cuối cùng Enrico nói. "Nó trông giống thật."

"T, tất nhiên." Bá tước lại đỏ mặt, lần này là với hứng thú. "Nó không bao giờ rời khỏi ngón tay Công tước xứ Cabria trừ khi một đại sứ hoàng gia hay vào lúc nguy hiểm ngặt nghèo. Tốt cho ngươi đấy, chàng trai" - ông nháy mắt với Domenico - "rằng ngươi không thử lừa ta bằng một thứ giả mạo - ta sẽ biết ngay lập tức. Công tước của ngươi đã ở lại đây tại lâu đài này, hai mươi năm trước, và ta thấy rất rõ chiếc nhẫn trên ngón tay ngài ấy."

"Ch-" Domenico khựng lại trước sự thôi thúc, và đôi mắt đen đột nhiên nghiên cứu. "Thưa ngài, ý ngài là Công tước Carlo?"

Bá tước trông khó chịu. "Còn ai nữa chứ, chàng trai? Ngài ấy mang cô dâu của mình trở lại Cabria, và họ ở lại đây một năm - ngươi giật mình vì cái gì?"

Domenico lên tiếng bằng một giọng kỳ lạ. "Công tước Carlo đã chết hai tháng trước. Giờ đây con trai ngài ấy trị vị Cabria."

"Cái gì?" Bá tước nảy vụt lên. "Ngươi chắc không?"

"Tôi đã tham dự lễ đăng quang của Công tước mới."

"Nhưng đứa con trai vẫn còn là một thằng nhóc - một thanh niên! Còn lâu mới hợp để cai trị! Hắn bao nhiêu tuổi, ngươi biết không?"

Một nụ cười mờ nhạt trên đôi môi mềm mại của Domenico, cứ như anh đang tự chế giễu bản thân mình. "Hai mươi chín."

"Lớn quá! Và tiếng xấu trong những năm qua, từ tất cả những gì ta đã nghe." Người đàn ông già cả bốc khói. "Ma thuật đầy quyến rũ, tên sát nhân, phụ nữ, và ta không biết còn gì thêm nữa không. Người ta nói rằng hắn ăn thịt người sống." Ông ấy kết thúc một cách nghi vấn.

"Tôi chưa bao giờ được tham dự một buổi yến tiệc như thế."

"Cực kỳ nhảm nhí, ta dám thề, cực kỳ nhảm nhỉ," đến từ giọng đáp trả miễn cưỡng, "nhưng vẫn có thứ gì đó trong tất cả lời đòn ấy... Ngươi nói chính nhiệm vụ của đứa con trai mang ngươi đến đây vào lúc này?"

Domenico gật đầu, rồi thêm vào, "Vâng, thưa ngài."

"Vậy chắc chắn là một mối nguy hại. Tại sao hắn lại gửi tin cho Công tước của chúng ta?"

Hàng mi dài của Domenico che kín tia sáng lóe lên trong mắt khi anh trả lời. "Đức ngài không giãi bày tâm sự với tôi quá nhiều, nhưng tôi nghĩ họ thông tin cho ngài ấy giờ đây ai là người cai trị Cabria."

Baldassare khịt mũi và xoay sở để biến âm thanh thành một cơn ho. Bá tước lườm anh ấy, rồi gật đầu tự mãn. "Phải, rất giống lề thói hằng ngày của họ. Đứa con trai sẽ tiếp tục thân thiện với Công tước của chúng ta, chàng trai tốt - dòng họ Amerigh là một gia đình hùng mạnh, và đất nước của chúng ta không bao giờ thịnh vượng như thế này trước kia kể từ khi vị Công tước này cai trị chúng ta. Ngươi phải mang lời ngợi khen của ta cho ngài ấy khi ngươi đi."

Một tiếng thở phào nhẹ nhõm nhỏ to từ mọi cổ họng của người Cabira, và Domenico cúi đầu một cách mỉa mai. "Tuân theo mong ước của ngài."

"Rồi, tốt, thế là xong. Thả những người này ra, Enrico yêu quý, họ không phải kẻ cướp như ngươi lo sợ." Bá tước rời khỏi bục và lăng xăng đến chỗ chúng tôi. "Nào giờ ta nghĩ thế này, các ngươi sẽ ở lại và dùng bữa - và sửa soạn bản thân sch sẽ hơn-" Ông ấy thêm vào một cách hơi nhanh chóng, "trong khi ta viết một bức thư cho Quý ngài Công tước của ta."

"Việc của chúng tôi rất khẩn cấp." Trong giọng Domenico báo hiệu sự nguy hiểm.

"Khẩn cấp, để nói với ngài ấy cuối cùng Carlo della Raffaelle đã chết? Nếu tin tức đó đã cũ đến hai tháng thì nó có thể chờ thêm vài giờ nữa, và ta nói với ngươi, chàng trai, ngươi sẽ có được sự tín nhiệm nho nhỏ từ chủ nhân mới của mình bằng cách đến Majano như việc ngươi đang ở nơi này."

Domenico cứng người, nhưng khoảnh khắc anh lên tiếng tôi nhận ra giọng anh ngạc nhiên hơn là giận dữ. "Majano? Chúng tôi đi về hướng thủ đô." Bá tước đảo mắt khôn ngoan. "Chà, ngươi có thể tới đó và được chào mừng, nhưng Công tước không ở đó đâu. Đức ngài gần đây trở nên mệt lử với chính quyền, và ngài chia sẻ gánh nặng bây giờ với người em rể, người cũng là họ hàng của ngài ấy. Chính Bartolomeo là người giữ thủ đô, và Công tước đã về lầu đài mùa hè ở Majano, nơi ngài ấy sống như một thầy tu, ta được nói thế." Vẻ bất bình trên gương mặt tròn là vẻ trái ngược khôi hài với sự say mê đã ở đó, khi ông ấy hỏi tin tức về sự phóng túng của Domenico.

"Majano ở đâu?" Trong giây lát, tất cả sự giả vờ làm thân phận nô lệ của Domenico đã rời bỏ anh, và anh nói với lời ra lệnh không suy nghĩ.

Bá tước trả lời bằng vẻ ngạc nhiên. "Sao, xa hơn khoảng nửa giờ một chút so với thủ đô. Từ đây ngươi có thể cưỡi ngựa về phía tây nam dọc theo ngọn đồi, sau đó bắt gặp một con sông và theo nó uốn cong đến Toli; một khi đế đó, có một con đường, gồ ghề, thật vậy, nhưng vẫn đủ tốt, sẽ dần ngươi đến Majano trong hai ngày cưỡi ngựa."

Domenico lơ đãng gật đầu, và tôi biết ý nghĩ của anh đã đi trước, tính toán, thay đổi kế hoạch mà anh không hề nói cho tôi. Nỗi đau chụp lấy khi tôi nhận ra những anh để lộ những suy nghĩ của mình cho tôi ít đến mức nào. Ngay cả bây giờ, tôi cũng không biết anh có ý đi đến với ngài Công tước kia từ đầu, hay anh đã tình cờ vào vùng đất của ngài ấy chỉ bởi sai lầm và rồi thêu dệt những lời dối trá mau lẹ ăn khớp nhau để giải thoát cho chúng tôi khỏi sự chất vấn của bá tước.

Giọng bá tước vang lên phá tan suy nghĩ của tôi. "Vậy thì đi bây giờ đi, ngươi và những chàng trai của ngươi, và Enrico sẽ chỉ cho các ngươi nơi có thể lau người. Chúng ta sẽ dùng bữa trong hai giờ nữa - có lẽ là như vậy" - ông ấy hoàn toãn thỏa mãn nhìn chúng tôi - "rằng Công tước của ngươi sẽ vô cùng hậu hĩ với những phục vụ người của ngài ấy nhận được."

Mất lâu hơn tôi nghĩ để chúng tôi lau mình mẩy. Enrico và người của gã hộ tống chúng tôi đến sân chuồng ngựa và ngụ ý chuyến đi tốt đẹp; vài người hầu của người cai trị vùng khác, dường như, không xứng đáng với nhiều cử chỉ nhã nhặn.

Sau lời giải thích, những chiếc túi trên yên ngựa được mang tới, với một hay hai cái lược và một chiếc gương, và với sự trợ giúp của nước lạnh trên núi, chúng tôi gột sạch bụi bẩn của cuộc hành trình.

Domenico được gọi lại để đợi bá tước, và sự vắng mặt của anh chúng tôi cư xử như những đứa ngốc: Lorenzo và tôi làm đổ hết xô nước lên mái đầu xoăn tít của Santi khi gã cúi đầu qua mái tường, và gã thổi phì phì, rống lên trong cơn thịnh nộ giả vờ khi chúng tôi khúc khích như những đứa trẻ. Quần áo ướt được phơi khô trên người chúng tôi trong cái nóng của chuồng ngựa, và chúng tôi lần đầu tiên chải lông tỉ mỉ cho lũ ngựa trong nhiều ngày; rồi, trước khi tôi có thời gian để rửa tay lần nữa để bỏ đi mùi ngựa, một trong những người hầu của lâu đài vội vã đến để nói với tôi rằng "đại úy của tôi" đang gọi tôi.

"Ngài ấy ở đâu?" Tôi gặng hỏi, nín thở.

"Trong đại sảnh lâu đài với chủ nhân tôi và gia đình ngài ấy. Tôi sẽ đưa cậu đến chỗ anh ta - cậu tốt hơn nên nhanh lên; anh ta không giống loại người kiên nhẫn."

"Đúng vậy," tôi gượng gạo đồng ý, "ngài ấy không phải là người kiên nhẫn."

Phần lớn người trong lâu đài tụ tập trong đại sảnh khi tôi tới. Tại cuối bục là bá tước và gia đình của ông ấy đang đứng trò chuyện, đánh mắt sang Domenico với vẻ tò mò lộ liễu: bá tước cùng vợ và ba người con gái, và cảnh tượng của họ khiến tôi nhận thức một cách sâu sắc về quần ống túm và toàn bộ trò giả trang ngượng ngùng của mình. Những người phụ nữ thuộc gia đình quý tộc này, với mái tóc gọn gàng và được cắt thùy mị, những áo gấm thêu kim tuyến sờn cũ, sẽ nói gì nếu họ biết sự thật?

Tiếng tách khẽ của những ngón tay Công tước cắt ngang suy nghĩ tôi, và khi tôi quay lại, anh nhẹ vỗ vào má tôi bằng đôi găng anh, một cái vỗ dịu dàng gần như vuốt ve. "Nhóc làm ta hổ thẹn đấy, Marcello." Đôi mắt che kín le lói sáng. "Sau cùng ta phải gửi một tên nô lệ đi tìm nhóc." Những ngón tay của chiếc găng không người đeo dừng lại trên má và kéo xuống một bên cổ tôi như cái lướt nhẽ của cánh bướm.

Tôi nuốt ực và quay đi. "Xin ngài thưa lỗi, thưa Đức ngài." Ngay cả với mình, giọng tôi cũng nghe hết hơi. Vẻ cười cợt nhạt dần khỏi mắt và anh đứng bất động, chiếc găng tay rỗng không với những đầu ngón tay trên vai tôi, và rồi anh dường như thức tỉnh, vò chiếc găng trong tay còn lai. Tôi chú ý một cách ngớ ngẩn rằng anh không thể xóa bỏ khỏi anh máu của hai người Tây Ban Nha anh đã giết; nó nằm trong những chỗ nứt bên cạnh đầu móng tay anh, giăng chằng chịt thành những đường màu nâu.

Anh đeo găng lại lần nữa, và tôi ngước lên gặp mắt anh, đen và hoàn toàn mờ đục. "Ngài có ý làm gì?" Từ ngừ bật ra trước khi tôi có thể ngăn lại.

"Chịu đựng con chó già này nếu ta có thể. Ăn thức ăn của lão và bỏ lá thư của lão lãi con rãnh trên đường tới Majano."

"Vậy ngài thật sự đi tới chỗ Công tước xứ Ferrenza?" Anh gật đầu. "Ta không có nhiều lựa chọn bạn bè lắm. Amerighi là đồng minh công khai của ta - giờ là lúc để anh ấy chứng minh thiện chí của mình. Anh ấy đã khẩn nài ta tới thăm anh ấy nhiều không đếm xuể - và giờ ta sẽ làm thế, với người phụ nữ và toàn bộ quần thần của ta." Sự mỉa mai vặn lấy giọng anh. "Anh ấy còn mong điều gì tốt hơn nữa chứ?"

"Khi nào ngươi bàn bạc xong," bá tước gọi lớn, "ta sẽ nói chuyện riêng với ngươi. Đến đây."

Domenico không di chuyển trong một thoáng; rồi, với vẻ thong thả cố tình, anh bước tới chỗ bá tước và cúi đầu thật thấp. Gần tôi, một trong những quý ngài Cabria rít lên "Sa-sa!" và Santi cứng lại như con chó giống như phát ra một tiếng gầm gừ cảnh báo. Cảnh tượng giống như đang dõi theo một con báo cúi rạp mình với một con chó lùn mũi tẹt; vào bất cứ thời khắc nào, con chó cũng có thể bị xé nát thành từng mảnh.

Xung quanh chúng tôi, cuộc trò chuyện rơi vào thinh lặng. "Đây ta trả lại chiếc nhẫn của chủ nhân ngươi, sirrah," bá tước nói một cách quan trọng, "và lá thư ngươi phải mang đến cho người bà con của ta, Công tước xứ Ferrenza. Và đây ta viết cho ngươi tờ giấy thông hành để ngươi có thể đi qua vùng đất của chúng ta đến Majano; nếu không thì ngươi và người của mình sẽ nhận ra các lãnh chúa khác khó khăn hơn là ở Mesicci này."

Domenico cúi đầu. "Ngài thật tử tế."

"Chà, và ngươi sẽ giao lá thư của ta chứ?"

"Với tất cả sự cẩn thận." Có phải sự nhượng bộ được nhấn mạnh trong chất giọng vô cảm đó?


"Hừm! Ha, tốt - vậy, đây là để trả công cho ngươi." Tất cả mọi người đang quan sát như bị trúng bùa khi những đồng tiền chuyền từ tay này sang tay kia. Domenico đứng như thể bị tạc thành đá, chằm chằm nhìn vào tiền trong lòng bàn tay anh; rồi anh ngước mắt lên, và ngọn lửa trong đôi mắt ấy khiến bá tước giật mình.

"Sao, ngươi câm à?"

"Chết lặng đi, đúng hơn là thế, trước sự rộng lượng của ngài." Giọng Baldassare khiến mọi người nhảy lên. "Thưa ngài, chỉ huy của chúng tôi không phải là người nhiều lời; tôi cám ơn ngài giúp ngài ấy, và cho tất cả chúng tôi, vì lòng mến khách của ngài." Lời nói thành thạo đúng quy cách tâng bốc của một người đàn ông đã làm tôn lên món của cải; nhưng vẻ mặt Baldassare lo âu, và anh ấy đang quan sát Domenico, không phải bá tước.

Sắc màu nguy hại lắng xuống khỏi người đàn ông nhỏ con, và ông càu nhàu. "Nói hay lắm, chàng trai; tất cả các ngươi được chào mừng. Nào, lại đây, và ăn ngon và trước khi các ngươi khởi hành."

Lorenzo thúc tôi vào món xương sườn khi chúng tôi theo sau ông, và hất đầu về phía Công tước. "Cậu có nghĩ ngài ấy có thể giữ được cơn giận không?"

Tôi lắc đầu. "Tôi không biết. Có lẽ được, nếu ngài ấy không bị thứ khác khiêu khích. Nhanh lên, hãy ngồi xuống nào."

Khi bữa ăn kết thúc, tôi nhận ra mình đã không nếm đến một mảnh vụn nhỏ nhất, vì tôi quá chăm chú vào Domenico. Bá tước và gia đình ông ấy rời đi để đến phòng họ và tạm dừng lại gần chỗ chúng tôi. "Chà, chàng trai, ta chúng các ngươi mọi điều may mắn!" Bá tước nhẹ thở hồng hộc khi Domenico đứng lên, có ý đến chỗ ông ấy. "Hãy chú ý, ghi nhớ, rằng ngươi giao bức thư của ta!"

Tôi thấy câu trả lời cay độc lộ ra trên môi anh, nhưng bá tước đã đi. Anh đứng bất động một cách hoàn hảo khi đại sảnh trống rỗng, vẻ mặt bình tĩnh đến kinh khủng, và rồi khẽ nói. "Và ta chạy việc cho con chó già đó, cảm ơn lão vì những đồng tiền được trả công. Cúi chào một tên tiểu điền chủ mới phất đáng lẽ phải quỳ dưới chân ta, và cười, và trả lời cho sự lăng nhục một cách kiên nhẫn..." Giọng anh tăng cao nguy hiểm, và tôi có thể thấy vệt đỏ ửng tôi khiếp sợ dâng lên hai gò má anh.

Tôi nắm lấy tay anh một cách bản năng, nói, "Thưa Đức ngài..." và anh xoay vòng quanh tôi nhanh đến mức trong chốc lát mờ ảo đó, tất cả những gì tôi thấy là ngọn lửa bừng sáng giữa hàng mi và bàn tay vung lên khi anh đánh. Cú đánh khiến tôi lảo đảo với toàn lực của nó; tôi cảm giác cứ như đầu mình đã bị bật ra khỏi bờ vai.

Baldassare đang giữ chặt Công tước, và Domenico đứng với một cánh tay vòng qua vai trong khi những cơn rùng mình làm anh run rẩy từ đầu đến chân. Tôi giữ tay mình bên má nhức nhới, cố không khóc. Vậy là giờ đây tôi thậm chí không thể làm dịu anh; thứ gì đó như niềm vui khi anh khám phá ra tôi chẳng là gì ngoài khoái lạc thu hồi lại được cho một thứ anh tưởng đã mất.

Tôi ngoảnh đi khi anh ngẩng đầu lên và nghe anh nói "Marcello" đầy sắc bén, chỉ ngay khi cánh cửa phía sau chúng tôi mở ra. "Đức ngài bảo tôi nói rằng ngựa của các người đã sẵn sàng," một trong những người của bá tước nói, "và các ngươi có thể lên đường."

"Chúng tôi sẽ đi ngay." Câu trả lời của Domenico cụt ngủn, cái nhìn chăm chăm của anh chưa bao giờ rời khỏi tôi khi lên tiếng. "Ngươi là một anh chàng thuần túy!" Gã đàn ông nói nửa thán phục, và rút lui. Tôi không nghe một tiếng bước chân trong im lặng khi anh ta đi khỏi, nhưng hai bàn tay Công tước giữ lấy vai tôi, và tôi biết anh đã đến phía sau mình.

Không để tâm đến những người xung quanh, anh kéo tôi quay lại đối mặt với anh, và đôi mắt xuyên thủng lướt qua khuôn mặt tôi. "Có đau không?" Giọng anh dịu dàng đến mức giả tạo, khiến con tim tôi đắn đo.

"Đức ngài đánh không phải nhẹ." Tôi lạnh lùng trả lời.

"Ta có cần hỏi xin sự tha thứ?" Tôi quá giật mình đến mức nhìn trọn vào mắt anh. Lời giễu cợt ở trong đó, cùng đám tro hồng của cơn thịnh nộ đang chết đi, và vẻ kiên quyết cứng rắng khiến tôi cụp mắt xuống. Những ngón tay anh tàn nhẫn ấn sâu vào phần hõm của vai tôi. "Trả lời ta nào, nhóc."

"Đức ngài không cần hỏi sự tha thứ của một chú bé sưng sỉa đến thế!" Andrea đâm ngang, cứ như từ một khoảng cách lớn. "Thằng nhóc đáng bị trừng phạt."

Domenico nói đều đều, "Giữ mồm miệng ngươi lại." và khẽ lắc tôi.

Tôi xoay sở để nói, "Không, thưa Đức ngài." và những ngón tay anh siết lại; rồi anh nóng vội đẩy tôi ra và sải bước đến cửa.

Khoảng sân ngựa gần như trống rỗng khi chúng tôi thắng yên, và bầy ngựa, cũng, sốt ruột rời khỏi ngay nơi chúng được cho ăn và nghỉ lại. Con ngựa cái của tôi bồn chồn và sẽ không để đóng yên lên, rồi ngay cả khi tôi thắng yên cho cô nàng và nắm dây cương, tôi cũng không thể trèo lên. Một chân tôi mắc kẹt trong bàn đạp ngựa, đang cố nâng bản thân mình lên trong khi cô nàng đi vòng tròn õng ẹo, giữ tôi khỏi mất thăng bằng.

Tôi đang bắt đầu mất kiên nhẫn thì cảm giác bản thân mình bị ôm chặt và cả người bị ném lên yên. Tôi kinh ngạc đến mức gần như trượt ra khỏi bên còn lại, và ngồi thẳng lại để dữ dội nhìn xuống vào đôi mắt đen đầy chú tâm. "Đó là rời bỏ chúng ta sao?"

Không có dấu vết nào của vẻ cười cợt trong giọng anh. Tôi tự nói với bản thân rằng mình là một đứa ngốc. Rất nhiều lần tôi đã có bài học tương tự, và lúc nào cũng vậy, quyết tâm của tôi thất bại khi anh nhìn tôi như thế. Tôi lẽ ra phải bỏ anh lâu rồi mới phải, vậy mà tôi không thể giằng bản thân mình đi; ngay cả bây giờ, khi sức hấp dẫn của anh giữ lấy tôi như một con thỏ bị con rắn quyến rũ, tôi cũng không thể mang lời khuyên răn khỏi ngọn gió không rõ ràng đó và nhớ rằng anh là người không thể yêu.

Tôi rùng mình, quay đi, thà làm một tên tù vô vọng trọng trái tim của chính mình hơn là trong ngục tối của anh. Anh không lên tiếng lần nữa, và khi tôi nhìn lại, mái đầu anh cúi xuống và đang siết chặt đai yên con ngựa cái. Tôi bất giác thở dốc; qua đầu anh, tôi có thể thấy bá tước đang vội vã ra khỏi lâu đài, đôi mắt lồi ra dán chặt vào lưng Domenico. Có lẽ ông ấy đã thay đổi suy nghĩ, tôi nghĩ với trái tim rơi xuống phát ốm, và đã quyết định sau cùng không để chúng tôi đi.

"Ngươi đây rồi, chàng trai! Một vài lời với ngươi!" Domenico dường như đông lại. Trong một thoáng, anh đứng như chết điếng; rồi, khi bá tước tới bên, anh quay đi và nhìn xuống vào người đàn ông nhỏ bé. Anh như một con méo, sửng cồ, xù lông lên, mắt nheo lại thành một đường kẻ.

"Thưa ngài" Giọng anh vô cảm.

"Ta có một thứ phải nói cho ngươi mà không thể nói trước tất cả bọn chúng - nó sẽ không thích hợp." Bá tước quẳng cho tôi một cái nhìn bất bình. "Hay ta cũng không mong nói trước - hừm! - tên tiểu đồng của ngươi. Nó có phần riêng tư."

Domenico bắn một cái liếc khẽ lấp lánh hướng lên. "Marcello rất biết giữ bí mật, thưa ngài." Tay anh gần đến đau đớn trên chân tôi. "Cậu nhóc có thể giả câm giả điếc nếu cần."

"Hừm! Tốt, vậy cậu nhóc tốt hơn là thế, vì đây là chuyện tuyệt mật. Nó liên quan đến Đức ngài xứ Ferrenza."

Domenico nói khẽ. "Tiếp đi." Bá tước nhìn anh đầy lạ lùng trong thoáng chốc, nhưng ông ấy quan trọng tin của mình đến mức không kiềm chế chúng lại. "Ta nghĩ rằng nếu ngươi không biết về việc nghỉ hưu của Công tước, ngươi không thể biết lý do của việc đó, và nếu ngươi biết được, ngươi có thể đi về phía thủ đô và đưa tin của mình cho người họ hàng của Đức ngài."

"Tôi được trả để mang đến cho chính Công tước. Tại sao tôi lại không nên làm thế?"

"Chỉ là việc ngươi đến đó có thể... làm phiền Đức ngài. Ngài đã trở nên rất cô độc và lập dị."

"Có lẽ tin từ Cabira sẽ làm ngài ấy thức tỉnh khỏi cơn u sầu."

Bá tước trông hoài nghi. "Có lẽ, có lẽ. Nhưng còn chuyện quan trọng hơn - mọi người nói rằng ngài ấy đang trở nên hơi điên." Ông ấy kết thúc trong gấp gáp. "Có ai trong chúng ta lại không điên?" Vị đắng chua xót đột ngột làm ớn lạnh xương sống tôi.

Bá tước ngậm miệng lại. "Nào, đây không phải lúc cho những triết lý ngoại giao của ngươi, sirrah! Ta chỉ nói những gì ta được nghe, rằng Công tước bị điên. Chắc chắn ngài ấy không cư xử như vậy khi tỉnh táo. Ngài ít khi thấy rời khỏi lâu đài, ngoại trừ khi xem xét quân đội của mình - người ta đồn rằng đó là tất cả việc mà ngài ấy quan tâm, cái đó và bộ sưu tập kho báu của ngài, và ngài ấy chưa bao giờ đưa ra bằng chứng trái ngược."

"Tôi đã nghe tin đồn này ở Cabira." Domenico cau có nói, những ngón tay anh lỡ đãng mơn trớn mắt cá chân tôi. "Nhưng ngài nói ngài ấy vẫn còn cầm quyền."

"Trên danh nghĩa, trên danh nghĩa thôi! Ngài ấy ký nhận và có quyền lực, nhưng chính người họ hàng của ngài ấy mới là người giải quyết rắc rối của chính quyền. Vì tất cả những gì Công tước quan tâm, Ferrenze có thể tự nó cai trị, miễn chừng nào ngài ấy còn có đồ chơi của mình - bộ sựu tập của ngài ấy và những người lính hoàn hảo - để chơi cùng."

"Nhưng chẳng có thứ nào trong số ấy là sự điên khùng."

"Rất giống thế, khi một người đàn ông trưởng thành cư xử như một đứa con nít. Đất nước đã thưởng cho Đức ngài một phòng trẻ tại Majaro, với mọi thứ mà ngài ấy muốn - những bức họa và tượng mà ta không biết là gì và những kẻ tay sai để canh giữ tất cả nó, trong khi em rể ngài làm việc ở thủ đô với tất cả cực nhọc của lãnh địa Công tước và không hề có vinh quang! Ngài ấy chẳng ký bất cứ thứ gì to tát hơn là đặt hàng cỏ khô, mọi người nói thế." Domenico sôi nổi nói. "Ngài ấy giữ quân đội bên mình, ngài nói thế."

"Hừm, phải. Dừờng như những công dân giỏi giang của Ferrenza không đủ đáp ứng cho Công tước. Thứ đầu tiên ngài ấy làm khi cai trị là vạch ra một kế hoạch cho một quân đội trong mơ, nâng niu nó và đóng gói nó lại với bọn lính đánh thuê, và giờ ngài ấy để nó an nhàn - ngài ấy đã tạo ra một công cụ hoàn hảo mà không bận tâm đến việc khi nào sử dụng nó! Vậy mà," ông bất đắc dĩ thêm vào, "họ nói tiếng tăm của nó đã vang khắp Italia."

Domenico gật đầu. "Chắc chắn Công tước xứ Cabira biết về nó."

Giờ anh đã thư giãn, đang chơi với sợi dây da nơi bàn đạp ngựa khi lắng nghe, vẻ mặt không đọc được. Bề ngoài, toàn bộ sự chú ý của anh dồn vào Công tước, nhưng những ngón tay anh đã trượt ra khỏi nếp gấp của yên ngựa đến đùi tôi, nơi chạm vào sợi da, và nhẹ nhàng ve vuốt. Tôi thức tỉnh, nhận ra đây là quân đội anh có ý lấy từ Công tước xứ Ferrenza.

"Công tước của ngài ẩn dật được bao lâu rồi?"

Uy quyền trong câu hỏi khiến hai má bá tước chuyển thành màu đỏ đậm. "Ta nghe tin từ sáu tháng trước kể từ khi - nó bị ghét bỏ. Cậu bé phải làm tròn nhiệm vụ của mình, sinh ra một người thừa kế với một phụ nữ trẻ ngoan ngoãn và rời bỏ tình trạng cô độc không tự nhiên này! Ta không kiên nhẫn với nó được nữa. Nếu đây không phải là điên rồ, thì là cứng đầu cứng cổ."

Domenico gật đầu hiểu bết. "Đúng như ngài nói."

Bá tước phồng lên. "Ta không phải ngu dốt mà nói đâu, ta nói với ngươi! Tự đánh giá đi coi tin đồn này có quái dị hay không - không gặp bà con khi họ đến thăm, không để đàn ông h bước vào để tiết kiếm giấy mời, và vẫn không kết hôn ở cái tuổi ba mươi chín! Mười hai năm trước không ai có thể mơ được điều này. Cậu bé sẽ chẳng bao giờ kết hôn, chắc chắn, nhưng ngài ấy luôn lễ độ - nhưng không hề có những tin đồn như ẩn dật này. Không cả thầy tu, nhưng đó là thứ ngài ấy đang trở thành."

Tiếng những con ngựa khác cựa quậy mất kiên nhẫn lớn dần trong thinh lặng trước khi Domenico lên tiếng, giọng anh hững hờ, gần như không phải của con người. "Amerighi đáng thương!" Tôi nghĩ bá tước sẽ tắc mạch máu não, nhưng trước khi ông ấy có thể bật ra một từ nào, Domenico đã rời khỏi bên tôi và leo lên con ngựa của anh, trong một cử động gần như êm dịu, đẩy tới.

"Cám ơn, thưa ngài," anh khẽ nói, "vì thông tin của ngài." và rồi anh quay ngựa đi khỏi, hai đồng vàng sáng chói nằm lại trên những viên sỏi phía sau.

Với giấy thông hành của bá tước, đoạn đường chúng tôi đi trở nên dễ dàng hơn, vì giờ đây không còn cần tránh những ngôi làng. Chúng tôi đến Toli tối đó, và vào sáng sớm, chúng tôi trên đường đến Camuzza; từ đó chỉ còn hơn nửa ngày cưỡi ngựa là đến Majano. Dường như không gì có thể ngăn chúng tôi - chỉ có những cơn ác mộng tưởng như bây giờ đeo đuổi Domenico như đang báo thù cơn thịnh nộ và bỏ lại kẻ báo thù chưa bao giờ mủi lòng như một đứa trẻ đang khóc trong vòng tay tôi.

Tôi vui vì như vậy, tôi không có thời gian để nghĩ đến những cái chết khác - cái chết của Ippolito, của Sandro, những người lính Tây Ban Nha không tên đó - và tôi có thể gần như, với đầu anh vùi vào vai tôi, móng tay anh cắm vào tôi để được xoa dịu, quên mất rằng nếu anh thành công trong cuộc chiến, tôi phải từ bỏ anh.

Tôi nghĩ Baldassare hẳn phải nhận ra tôi, ở Mesicci hay sau đấy - anh ấy chẳng bao giờ nói, nhưng trong cử chỉ của anh ấy là vẻ quan tâm hoàn toàn trái ngược với lời pha trò của phần lớn những người khác. Với họ, tôi là chàng Ganymede của Công tước, và tôi đã nghe thuật ngữ đó đặt vào quá thường xuyên với những cậu con trai xinh xắn và những chàng thanh niên trang điểm ở Palazzo della Raffaelle mà không biết nó có nghĩa gì.

Khi chúng tôi ngủ lại Camuzza, kiệt sức sau một ngày cưỡi ngựa khó khăn, Domenico kêu đem những túi trên yên ngựa vào quán trọ; ngày mai, anh châm biếm nói, chúng ta phải trong điệu bộ phù hợp như người bạn đồng hành của một Công tước. Nên, dù mỏi mệt, chúng tôi lau sạch bản thân và cố thay quần áo bẩn màu bụi đường, dù chúng tôi có thể làm được không gì nhiều.

Domenico đang nhồi nhét nhiều thứ trở lại trong chiếc túi đeo trên yên ngựa của anh khi tiếng lộp rộp của giấy da dê khiến anh ngừng lại, và anh nhìn xuống với một tiếng cười nhỏ lạ lùng. "Lá thư quý giá của con chó già đó! Ta đã quên mất."

Tôi hỏi bằng một giọng nhỏ. "Ngài sẽ giao nó sao?"

"Có lẽ." Trên gương mặt anh là sự thích thú. "Nếu ta nhớ tới nó vào ngày mai."

"Ngài có tin những gì ông ấy nói về Công tước xứ Ferrenza?"

"Ta nghĩ lão ta tin nó. Còn ta thì..." Anh làm một cử chỉ nhẹ xua đi.

"Em biết. Với ngài, Công tước điên hay tỉnh táo chẳng quan trọng, miễn ngài có thể lấy những gì ngài muốn từ ngài ấy."

Anh nhìn tôi sắc lẻm. "Nàng đang trở nên sáng suốt đấy. Chẳng bao lâu nữa ta sẽ phải quan tâm đến những gì ta nói trước nàng trước khi ta nói lớn ra."

"Chẳng bao lâu nữa ngài sẽ kết hôn, và em sẽ đi khỏi." Tôi cảm giác niềm kiêu hãnh nhức nhối trong giọng nói điềm tĩnh của mình.

"Không cho đến khi ta dành lại được tất cả những gì đã mất." Trên môi anh là vẻ kỳ lạ, cứng lại. "Nàng hăm hở có tự do quý giá của nàng quá đấy."

"Phải, thưa Đức ngài." Tôi bình tĩnh trả lời và thấy đôi mắt đen của anh cháy âm ỉ.

"Vẫn cứng đầu sao?" Thứ gì đó xoắn ấy giọng anh.

"Vẫn?" Tôi không dám nói vì nước mắt đã đong đầy cổ họng tôi, và môi anh siết lại. "Chà, ta sẽ kiên nhẫn thêm một khoảng thời gian." Những ngón tay trắng xé toạc bức thư của bá tước thành từng mảnh vụn. "Và rồi chúng ta sẽ thấy... Sau ngày mai" - những mảnh vụn tung lên - "khi ta thấy Amerighi bạn ta, chúng ta sẽ giải quyết việc này một lần và mãi mãi."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui