“Ta sợ ngươi là người kế tiếp”…sẽ chết chìm. haehyuk8693
Khi Lý Đức Tân nghe được lời y nói, hai mắt đột nhiên trợn to, hết nữa ngày mới tỉnh táo lại, ôm đầu ngồi xổm xuống, nhìn biển cả mênh mông vô tận trước mặt, trong ánh mắt đều tràn ngập sợ hãi.
“Đức Tân?! Xin lỗi, đã làm ngươi sợ rồi.” Ngả Diệp đã quên mất, mặc dù Lý Đức Tân vốn là một đại nam nhân, bất quá hắn từ nhỏ đã vô cùng tôn thờ chuyện quỷ thần. Ngay cả trong nhà đều dán đầy bùa chú, mỗi lần ra khỏi cửa đều phải uống nước bùa trước, còn kiểm ta xem bùa hộ mệnh đã mang theo trong người chưa mới dám xuất môn. Hắn nói đây là tập tục trong nhà, bất quá Ngả Diệp cứ cảm giác chuyện này thật quá khoa trương. Ma quỷ kỳ thật cũng không kinh khủng như vậy, bọn họ cũng không hại người…Ít nhất, những quỷ hồn mà y quen biết trước giờ đều như thế.
“Cứ để ta đợi…cho hắn tới bắt ta đi!” Lý Đức Tân ngồi xổm trên bờ cát, đáp lại một câu như vậy.
“Ngươi nói cái gì thế hả? Không đến gần bờ biển thì sẽ không có chuyện gì…” Y muốn kéo Lý Đức Tân lại, bất quá vì hình thể của hai người quá chênh lệch, dù y đã cố hết sức nhưng vẫn không làm gì được.
Cuối cùng sau khi đã thành công đem Lý Đức Tân nâng dậy, ngay vào lúc này, một thiếu niên tóc ngắn, vóc dáng so với Ngả Diệp còn nhỏ hơn vài phân liền đi về phía bọn họ, trên khuôn mặt xinh đẹp kia lập tức lộ ra một ánh mắt đầy khinh bỉ khi nhìn thấy Ngả Diệp, “Lý thiếu gia, thân thể của ngài tôn quý như vậy, đừng để cho thứ quái thai này làm bẩn đi người!”haehyuk8693
“Bẩn cái!#@!^$! Ngả Diệp không phải quái thai, đừng có hơi chút là vũ nhục người khác!”
Lời trách cứ của Lý Đức Tân làm Ứng Duyệt có chút không chịu nổi. Ứng Duyệt nắm chặt đắm tay thành quyền, dùng ánh mắt cực kì phức tạp nhìn Ngả Diệp, bên trong vừa có sự ghen ghét, vừa có hâm mộ cùng căm hận. Y định cố khống chế chính mình không vung tay đấm vào mặt đối phương, bất quá lý trí của y đã sớm không còn, nắm tay hiện tại đã hướng về phía Ngả Diệp vung tới.
Lý Đức Tân vội phản người ngăn cản, bất quá đã có một “người” so với hắn còn nhanh hơn.
“Cái gì…người?!” Ứng Duyệt kinh ngạc nhìn đấm tay của mình dừng giữa không trung, cứ như vậy không nhúc nhích, giống như đang bị một cổ cường lực vô hình nắm giữ.
“Ứng Duyệt ngươi nháo đủ chưa?” Lúc này, Lý Đức Tân vừa hét lớn vừa dùng hết sức kéo lấy tay Ứng Duyệt. Đây là lần thứ hai mà hắn tức giận đến thế. Mặc dù Ứng Duyệt trước giờ thường nói ra những lời lẽ châm chọc Ngả Diệp, nhưng y chưa bao giờ làm ra cái chuyện ——– đánh người như cầm thú thế này.
Ngả Diệp không chút để ý đến chuyện hai người kia đang khắc khẩu với nhau, mà chỉ lẳng lặng nhìn về phía quỷ hồn đã biến mất.
Trên người hắn vẫn ẩm ướt lạnh lẽo, hình thể vẫn cao lớn, cùng với mới tóc đen nhánh, buông dài như thường ngày, bất quá lần này Ngả Diệp có thể nhìn thấy hai mắt của hắn rồi.
Đó là một ánh mắt rất sắc bén, nhưng lại cực kỳ ôn nhu, ít nhất là vào lúc đối phương nhìn vào y…
“Cảm ơn.” Ngả Diệp đã thầm nói trong lòng một câu như thế.
Tối hôm đó sau khi trở về nhà, lần đầu tiên Ngả Diệp không nằm mơ thấy bất cứ thứ gì cả, y ngủ vô cùng ngon giấc.
Lúc bình thường, giấc ngủ của y cũng không sâu.haehyuk8693
Nhưng hiện giờ, y cứ cảm thấy có người nào đó đang giúp y thay đổi sang bộ quần áo ngủ bằng gấm, trên trán còn có một luồng xúc cảm ấm áp, bất quá những thứ này rất nhanh đã tan biến.haehyuk8693
Cho đến sáng sớm, Ngả Diệp liền phát giác tất cả chăn mền của y đều ẩm ướt, thoang thoảng đâu đó còn có một mùi vị của tảo biển.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...