Tính cách cùng giáo dục – HHHHH
Cáo biệt Quỷ hồn, Ngả Diệp thật cao hứng đem Hàn Đằng ôm vào trong ngực, thỉnh thoảng lại hướng nhóc làm quỷ mặt, đem đầu ngón tay luồn tới trong miệng của nhóc để cho nhóc mút mút. Mà y chung quy cứ cảm thấy đứa trẻ mới sinh này đã từng gặp gỡ với y trước kia rồi, cảm giác còn rất thân thiết.
“Hả!? Liệt! Ngươi xem… Đằng Nhi cười! Đằng Nhi cười!”
Nghe vậy, Hàn Liệt bĩu môi… Kỳ thật đối với Hàn Liệt mà nói, Hàn Đằng tươi cười gì gì vốn chẳng có chút đẹp mắt, ngược lại chỉ có nụ cười sung sướng của Ngả Diệp, mới có thể làm cho hắn cảm nhận được một sự ấm áp không nói nên lời. haehyuk8693
Sớm biết vậy đã không đáp ứng quỷ hồn kia thu dưỡng Hàn Đằng rồi, làm cho hắn bây giờ phải mất đi cơ hội cùng Ngả Diệp làm chuyện vợ chồng trên lưng ngựa à!
Nơi này không phải là bãi tha ma, nơi này đã là cánh đồng bát ngát không có bóng người rồi đấy!
Ngả Diệp dĩ nhiên đã quên mất chuyện vừa nãy, y bây giờ còn đang tập trung chơi đùa với nhóc Hàn Đằng kìa! Còn làm mặt quỷ nữa chứ!
Bất quá xem Ngả Diệp đối với đứa nhỏ cưng chiều như vậy, hắn cũng không thể nói ra câu gì, đành phải ở một bên nhẫn nại cùng…đố kỵ!
“Hả! Nguy rồi! Liệt… Hài tử ở chỗ này, vậy… vậy chúng ta làm sao mà làm à?”
Nghe vậy, Hàn Liệt nguyên bổn đang bực mình vì nguyên nhân nào đó đã bị những lời này càn quét sạch bách, hắn nhìn Ngả Diệp một chút, lại nhìn qua Hàn Đằng…
Hắn đột nhiên nghĩ ra một biện pháp!
Hắn xoay cổ sang trái rồi lại nghẹo sang phải, nói: “Tiểu Phùng? Ngươi có đây không?”
Hàn Liệt mới vừa nói xong, một thiếu niên quỷ hồn lập tức xuất hiện ở trước mặt bọn họ.
“Hàn thúc thúc, tìm ta có việc sao?” haehyuk8693
“Thay ta trước chiếu cố đứa nhỏ này, không thành vấn đề đi?”
“Tốt!” Phùng Lịch không thể chờ đợi mà tiếp nhận đứa nhỏ Hàn Đằng… Ông trời không phụ khổ tâm của hắn, hắn cuối cùng đã đợi được y rồi!
“Cảm ơn ngươi!”
Đợi Tiểu Phùng ôm theo Hàn Đằng biến mất, Ngả Diệp liền kéo góc áo của Hàn Liệt, sắc mặt còn có điểm thẹn thùng, nhưng lại không quá nữ khí.
“Liệt…”
“Ha hả… Chờ không nổi nữa rồi à?” haehyuk8693
“Ân…” Ngả Diệp cũng không phủ nhận, tự động dịch về phía trước, cái mông khẽ ưỡn cao, có chút khẩn trương bắt lấy bờm ngựa: “Như vậy được sao? Ha ha…”
Bàn tay to bự của Hàn Liệt đã sớm không thể chờ đợi được mà liên tục nắn bóp cánh mông *** mỹ của y: “Hết thảy cứ để cho ta tới là tốt rồi, ngươi chỉ cần rên rĩ mà thôi, ha hả…”
“Liệt! A ân… Chờ một chút… Ta còn chưa có chuẩn bị… Uh a a…” Hàn Liệt đưa tay chuyển qua trên lưng của y, chậm rãi cởi xuống vạt áo, lấy tay sờ sờ một đường thẳng đến phần háng của y, trườn đến bắp đùi non, tiếp theo lại bắt lấy ngọc hành mẫn cảm, ra sức khiêu khích bộ lộng nó.
Bởi vì một tay đang kéo lấy dây cương, nên tất cả động tác của Hàn Liệt đều được hoàn thành bằng một cánh tay.
“Liệt… Ngươi trước đem ngựa dừng lại…A a…” Cảm thấy phân thân của y dưới sự khiêu khích của Hàn Liệt rất nhanh đã có phản ứng, y bất an xoay xoay thân thể.
“Không nên! … Ngươi phải tin tưởng ta!” Hàn Liệt đem thân mình tựa vào trên vai Ngả Diệp, ghé vào lỗ tai y phun vào một hơi khí ấm, thưởng thức vài sợi tóc khẽ lay động bên tai y.
Không có cách nào chống cự lại những vuốt ve đầy thành thạo của ai kia, đang lúc Ngả Diệp cứ nghĩ mình sẽ như vậy tiết ra trong tay đối phương, Hàn Liệt vậy mà lại nổi lên ý xấu cầm chặt lấy dục vọng đang phấn chấn bừng bừng của y.
“Ha… Buông ra… Liệt… Ta thật là khó chịu…” Y nghĩ muốn bắn ra, nhưng Hàn Liệt không cho phép.
“Vậy ngươi kêu to thêm chút nữa… để cho ta biết ngươi đang vui sướng!”
Nghe vậy, Ngả Diệp liền dùng sức rên rỉ, thân thể còn khó nhịn xoay lắc không ngừng: “Uh uh… Ha ~! ~ Liệt! Xin ngươi… Để cho ta bắn… để cho ta…a a…”
Hàn Liệt cực kỳ hài lòng với biểu hiện của y, trong phút chốc hắn đưa tay buông ngọc hành ra, chất lỏng trắng sữa cứ như vậy bắn thẳng tới, thấm ướt cả tay Hàn Liệt.
“Nếm thử đi…” haehyuk8693
Ngả Diệp nghe lời há mồm, chậm rãi hút lấy dịch thể trong tay Hàn Liệt, sau lại thỉnh thoảng gặm vết chai thô to, lúc hàm răng của y chạm vào mảnh da cứng rắn thô ráp, đó là một loại cảm giác kỳ diệu không nói nên lời.
“Ăn ngon không?”
Chất lỏng trắng sữa kia vốn là vị đạo của y… Bất quá y yêu nhất mùi vị trên đầu ngón tay Hàn Liệt à! Y gật đầu, đột nhiên đĩnh đạc nói: “Liệt, ngươi có thể tiến vào không?”
Đây hiển nhiên là một yêu cầu rất *** mỹ, nhưng lại không hề có một tia phong trần, hết thảy chỉ là một lời cầu yêu rất đơn thuần.
Hàn Liệt cười cười, cách lớp quần, hắn lại đem tính khí trướng đại của mình nhẹ nhàng đụng chạm với hậu đình của đối phương, thong thả cọ cọ chà xát. Quần áo che chắn trên thân mình của hai người đều đã có chút chật chội, bởi vậy hai người bọn họ cho dù không có trần như nhộng, cũng có thể rõ ràng cảm giác được sự nhiệt tình cùng độ ấm truyền đến từ cơ thể của nhau.
“Uh hừ…” Ngả Diệp vừa nắm chặt bờm ngựa, một bên cắn môi dưới, nhắm lại hai tròng mắt lẳng lặng cảm thụ nơi nóng rực kia của Hàn Liệt. Cho dù đã cắn chặt môi dưới, nhưng y vẫn không có biện pháp khắc chế được tiếng rên rỉ của mình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...