Quỷ ám

" Cám ơn," Sharon nói.
" Không có chi. Xin lỗi. Cô là thư ký ?"
" Sharon, đây là.." " Kinderman," nhà thám tử nhắc nàng. " William Kinderman."
" Được rồi. Còn đây là Sharon Spencer."
" Hân hạnh," Kinderman ngỏ lời cùng cô gái tóc vàng lúc này đã khoanh tay trên bàn máy chữ, nhìn nhà thám tử với vẻ hiếu kỳ. " Có lẽ cô có thể giúp ích được," ông nói thêm. " Vào đêm ông Dennings qua đời, cô rời nhà đi ra hiệu thuốc, để ông ta lại một mình ở nhà, đúng không ?" " Ồ không, có Regan ở đây nữa."
" Đó là con gái tôi." Chris nói rõ.
Kinderman tiếp tục hỏi Sharon. " Ông ta đến gặp bà MacNeil ?"
" Vâng, đúng thế."
" Ông ta mong là bà MacNei sẽ về sớm ?"
" Vâng, tôi có bảo ông ta là chắc chị ấy sẽ về ngay đấy thôi." " Tốt lắm. Còn cô rời nhà lúc mấy giờ ? Cô nhớ chứ ?"
" Để xem. Lúc đó tôi đang xem phần tin tức, cho nên tôi nghĩ - Ồ không, hượm đã - phải rồi, đúng rồi. Tôi còn nhớ lúc đó tôi bực mình vì nhà bào chế bảo là nhân viên giao hàng của họ đã ra về rồi.Tôi nhớ mình đã nói. " Ủa, mới bây giờ ấy à," một câu gì đại loại là mới có 6 giờ 30 phút. Thế rồi Burke đến đúng mười phút hay hai mươi phút sau đó.
" Vậy thì bù qua sớt lại," nhà thám tử kết luận, " cứ cho là ông ta đã đến đây hồi 6 giờ 45 phút đi."
" Thế tất cả mọi chuyện này là nghĩa gì ?" Chris hỏi, nổi căng thẳng ảm đạm trong người nàng càng lúc càng tăng.
" Vâng, điều đó đặt ra một câu hỏi, thưa bà MacNeil." Kinderman nói, giọng khản đặc, quay đầu lại nhìn nàng. " Đến nhà này cứ cho là vào lúc 7 giờ kém 15 phút và chỉ 20 phút sau đã cáo lui rồi..."
" Ồ, thì Burke là thế đó." Chris đáp. " Đúng anh ta là như thế."
" Cũng đúng là ông Dennings," Kinderman hỏi, " hay lui tới các quán rượu trên phố M. chứ ?"
" Không."
" Không, tôi đã nghĩ là không. Tôi đã làm một kiểm chứng nhỏ. Và cũng đúng là ông ta không có thói quen di chuyển bằng taxi chứ ? Cũng đúng là ông ta không từ nhà gọi một chiếc taxi lúc ông ta cáo lui đấy chứ ?"
" Có, ông ta có gọi."
" Thế thì người ta phải thắc mắc - phải không nào ? - là làm thế nào ông ta lại cuốc bộ tà tà trên thềm đường ở đầu dãy bậc cấp ấy, và người ta phải thắc mắc tại sao các hãng taxi lại không thể xuất trình được một hồ sơ ghi lại những cú điện thoại gọi thuê xe phát xuất từ ngôi nhà này vào đêm hôm ấy chứ ?" Kinderman nói thêm, " ngoại trừ có một cú gọi cho chiếc taxi đã đến đón cô Spencer của bà đây vào lúc đúng 6 giờ 47 phút ?"
" Tôi không biết," Chris đáp, giọng nàng không còn chút sinh khí...và nàng chờ đợi.

" Ông đã biết hết mọi chuyện!" Sharon há hốc nhìn Kinderman, đầy bối rối.p>
" Vâng, xin bà bỏ lỗi cho tôi," nhà thám tử bảo cô gái. " Tuy nhiên, sự việc bây giờ đã trở nên nghiêm trọng." Chris thở không đầy hơi, mắt dán vào nhà thám tử. " Về phương diện nào ?" nàng hỏi. Giọng nàng thều thào trong họng.
Ông nghiêng người qua, đôi tay vẫn chắp trên bàn, trang giấy đánh máy vo tròn giữa đôi tay ông. " Thưa bà MacNeil, bản phúc trình của chuyên viên bệnh lý dường như đã chứng tỏ rằng vẫn rất có thể cái chết của ông ta là do tai nạn. Tuy nhiên..."
" Có phải ông định nói là anh ta đã bị giết không ?" Chris căng thẳng.
" Tư thế - tôi biết điều này thật rất đau đớn... "
" Cứ nói."
" Tư thế đầu của Dennings và vết lột của các cơ bắp trên cổ đã..."
" Ôi, Chúa ơi !" Chris rúm người lại. " Vâng, thật là đau xót. Tôi rất tiếc. Tôi thật hối tiếc kinh khủng. Nhưng bà thấy đó, một tình trạng như vậy ta có thể bỏ qua các tiểu tiết không bao giờ có thể xảy ra trừ phi ông Dennings đã bị ngã và rơi qua một khoảng cách nào đó rồi mới chạm vào bậc cấp, ví dụ như rơi khoảng bảy hay mười thước trước khi lăn lông lốc xuống đến chân bậc cấp. Như vậy, một khả năng hiển nhiên, nói trắng ra có lẽ là...Chà, trước hết để tôi hỏi cô đã..."
Lúc này ông quay sang một cô Sharon đang cau mày. " Lúc cô rời nhà, thì ông ta ở đâu, ông Dennings ấy ? Với đứa trẻ chăng ?"
" Không, ông ta ở trong văn phòng ngay dưới này. Ông ta đang pha rượu uống."
" May ra con gái bà còn nhớ," ông quay sang Chris, " là ông Dennings có ở trong phòng cô bé đêm đó hay là không chăng ?"
Không biết con bé có từng ở một mình với anh ta không ?p>
" Sao ông hỏi vậy ?"
" May ra con gái bà còn nhớ chăng ?"
" Không đâu, tôi đã bảo ông rồi, cháu đã được chích thuốc an thần với liều lượng mạnh, và..."
" Vâng, vâng, bà đã kể cho tôi rồi, đúng vậy. Tôi nhớ rồi. Nhưng có lẽ cô bé có tỉnh giấc chăng, và..."
" Không thể có chuyện đó. Và..."
Ông ta ngắt ngang. " Vậy lần trước chúng ta nói chuyện với nhau, cô bé cũng được tiêm thuốc an thần đấy chứ ?" " Thì, vâng, đúng là cháu đã được chích thuốc," Chris hồi tưởng. " Vậy thì sao ?"
" Tôi nghĩ là tôi có trông thấy cô bé nơi cửa sổ phòng vào ngày hôm ấy."
" Ông lầm rồi." Ông ta nhún vai. " Có thể lắm. Có thể lắm. Tôi không dám chắc."

" Nghe đây, tại sao ông lại hỏi mọi chuyện này ?" Chris căn vặn.
" Vâng thì, một khả năng thấy rõ, như tôi đã nói đó, là có lẽ người chết đã quá say đến độ ông ta vấp chân và ngã xuống từ phòng ngủ của con gái bà chứ sau."
Chris lắc đầu. " Tuyệt không. Không thể có trường hợp đó. Trước hết, cửa sổ phòng đó luôn luôn đóng kín, hai nữa, Burke bao giờ cũng say, nhưng anh ta không bao giờ bất cẩn chút nào. Đúng không, Shar ?"
" Đúng vậy."
" Burke thường đạo diễn phim khi anh ta say mèm. Vậy thì có lý nào anh ta lại sẩy chân và rơi ra ngoài cửa sổ được."
" Có thể đêm đó bà đang chờ đợi một ai khác nữa không ?" Ông ta hỏi nàng.
" Không."
" Bà có người bạn nào ghé thăm mà không thông báo trước không ?" " Chỉ có Burke thôi," Chris trả lời. " Sao vậy ?"
Nhà thám tử cúi đầu, lắc lia lịa, cau mày ngó mảnh giấy vò nhàu trong đôi tay. " Lạ lùng... rối rắm thật." Ông thở dài mệt mỏi. " Rối rắm thật." Rồi ông ngước lên nhìn Chris. " Người chết đã đến thăm, lưu lại có hai mươi phút, thậm chí chưa kịp gặp bà, rồi bỏ đi để lại mỗi mình đứa bé gái bệnh rất nặng. Ngay thẳng mà nói, thưa bà MacNeil, như lời bà, không lý gì ông ta lại ngã từ cửa sổ xuống. Với lại một cái ngã không thể nào gây ra cớ sự cho cái cổ của ông ta như chúng tôi đã mục kích, hoặc có đi nữa, thì cũng chỉ là trường hợp ngàn lần có một mà thôi." Ông gật đầu về phía cuốn sách khảo về thuật phù thủy. " Bà có đọc trong sách đó về mục giết người theo nghi lễ chưa ?"
Một dự cảm nào đó làm nàng lạnh cóng người. Chris lắc đầu.
" Có lẽ cuốn sách này không đề cập đến chuyện đó," ông bảo. " Tuy nhiên - xin tha lỗi cho tôi, tôi chỉ đề cập đến việc này để có lẽ giúp bà suy nghĩ kỹ hơn một chút nữa - ông Dennings khốn khổ được khám phá với cần cổ bị vặn quặt ra sau theo cái kiểu giết người trong nghi lễ thờ phượng bởi cái gọi là những ác quỷ đấy, thưa bà MacNeil." Chris tái hẳn mặt.
" Một kẻ điên loạn nào đó đã giết ông Dennings," nhà thám tử tiếp tục, mắt vẫn dán chặt lấy Chris. Lúc đầu, tôi không hề nói với bà điều ấy để tránh làm thương tổn đến bà. Vả lại xét về mặt kỷ thuật, nó vẫn có thể là một tai nạn. Nhưng tôi, tôi không nghĩ như vậy. Linh tính nghề nghiệp. Ý kiến của tôi thế đấy.Tôi tin rằng ông ta đã bị một người mạnh mẽ giết chết, điểm thứ nhất. Rồi xương sọ của ông ta bị vỡ, điểm thứ hai; cộng thêm nhiều điểm khác mà tôi đã đề cập đến khiến ta phải nghĩ rằng - rất có thể chứ không phải là chắc chắn - là người chết đã bị giết rồi sau đó bị đẩy xuống cửa sổ phòng con gái bà. Vậy thì làm sao có thể xảy ra việc đó được ? Có thể là thế này: nếu có ai đó đến vào khoảng giữa lúc cô Spencer rời nhà với lúc bà trở về. Không phải thế sao ? Có lẽ là thế. Vậy tôi xin lập lại câu hỏi: ai có thể đến vào lúc ấy ?"
" Trời đất ơi, xin đợi ột giây thôi !" Chris thì thầm, giọng khản đặc, vẫn còn trong cơn sốc.
" Vâng, tôi xin lỗi. Thật hết sức đau đớn và có lẽ tôi hoàn toàn sai, tôi công nhận như vậy. Nhưng bây giờ bà chịu khó suy nghĩ chứ ? Ai ? Cho tôi biết ai có thể đến ?"
Chris cuối đầu, cau mày nghĩ ngợi. Rồi nàng ngước lên nhìn Kinderman. " Không, không, chẳng có một ai hết."
" Có lẽ đến lượt cô vậy, cô Spencer," ông ta hỏi cô gái. " Có ai đó đến thăm cô chăng ?"p>
" Ồ không, không có ai cả." Sharon đáp, mắt nàng mở to.
Chris quay sang cô gái, " Chàng kỵ mã đó có biết chỗ cô làm việc không ?"
" Chàng kỵ mã ?" Kinderman hỏi.

" Bạn trai của cô a," Chris giải thích.
Cô gái tóc vàng lắc đầu. " Anh ta chưa bao giờ đến đây. Hơn nữa, đêm đó anh ta ở Boston. Dự một hội nghị gì đó."
" Anh ta là một thương nhân ?"
" Một luật sư."
Nhà thám tử quay trở lại Chris. " Đám gia nhân ? Họ có khách khứa gì không ?"
" Không bao giờ. Không hề."
" Hôm đó, bà có chờ đợi một kiện hàng nào không ? Một vụ giao hàng nào đó ?"
" Theo chỗ tôi biết thì không. Tại sao vậy ?"
" Ông Dennings - ta không dám nói xấu người đã chết, cầu cho ông ta được yên nghỉ - thể theo lời bà nói, khi say sưa ông ta khá là, chà, ta cứ gọi là bẳn tính: rất có thể ông ta đã gây ra một vụ cãi cọ, một cơn giận, trong trường hợp này có lẽ là cơn giận dữ của một nhân viên giao hàng đến giao một kiện hàng tại nhà. Vậy lúc đó bà có đang mong đợi một cái gì không ? Một mớ quần áo giặt ủi chẳng hạn ? Hàng thực phẩm ? Rượu ? Một kiện hàng ?"
" Thực sự tôi cũng không biết nữa," Chris bảo ông ta. " Ba cái vụ đó đã có Karl lo cả."
" À, tôi hiểu."
" Ông muốn hỏi anh ta chăng ?"
Nhà thám tử thở dài và ngồi dựa ngửa cách xa bàn, hai tay thủ trong túi áo khoác. Ông nhìn chăm chú cuốn sách khảo về thuật phù thủy với vẻ u sầu. " Không sao, không sao, điều đó chẳng có gì liên hệ. Bà có cô con gái rất đau yếu, và, chà, không sao cả." Ông phác một cử chỉ phỉ phui rồi đứng dậy khỏi ghế. " Rất vui được gặp cô, thưa cô Spencer."
" Đây cũng vậy," Sharon gật đầu, vẻ xa vắng.
" Rối rắm thật," Kinderman nói với một cái lắc đầu. " Lạ lùng thật." Ông ta tập trung một tư tưởng sâu kín nào đó. Rồi ông nhìn Chris lúc nàng đứng dậy khỏi ghế. " Vâng. Tôi rất tiếc. Tôi đã quấy rầy bà vì một chuyện không đâu. Xin thứ lỗi cho."
" Để tôi đưa ông ra cửa." Chris trầm ngâm bảo ông ta.
" Không dám phiền bà."
" Chẳng có gì phiền."
" Vâng, nếu bà đã khăng khăng như thế. À này," ông ta nói lúc họ rời khỏi nhà bếp, " tôi biết đây chỉ là một trường hợp hú hoạ triệu lần may ra có một, nhưng con gái bà, bà có thể hỏi xem cô ta có thấy ông Dennings ở trong phòng cô vào đêm hôm ấy được không ?"
Chris bước đi, hai tay khoanh lại, " Chà, trước hết phải nói là ông ta chẳng có lý do gì để ở trong phòng con bé cả."
" Tôi biết điều đó, tôi hiểu, đúng là như vậy, nhưng nếu các bác sĩ người Anh nào đó đã chẳng bao giờ hỏi " Cái loại nấm này là gì vậy ?" thì có lẽ ngày nay chúng ta đã không có trụ sinh penicillin. Đúng không ? Vậy xin bà cứ hỏi giúp cho. Bà vui lòng hỏi chứ ?"
" Khi con bé đủ khỏe, vâng, tôi sẽ hỏi."
" Không gây thương tổn gì đâu. Còn bây giờ thì... " Họ đã ra đến cửa trước và Kinderman cứ ấp a ấp úng, đầy bối rối. Ông đặt mấy đầu ngón tay lên miệng với dáng điệu ngập ngừng. " Chà, tôi rất ngại phải hỏi, thế nhưng... "

Chris căng người vì một cơn sốc mới, mối dự cảm kia lại lăn tăn trong mạch máu nàng. "Gì vậy cơ ?"
" Bà vui lòng tặng chữ ký ... cho con gái tôi được không ạ ?" Mặt ông đỏ bừng, và Chris suýt bật cười vì nhẹ nhõm, cười cho chính nàng, cho nỗi thất vọng và tình cảm con người. " Dĩ nhiên là được, ông có bút chì chứ ?" nàng nói.
" Có ngay đây !" Ông đáp tức thì, móc trong túi ra một mẩu bút chì cụt ngủn đã bị nhai nham nhở cả đầu bút, còn tay kia ông ta thò vào túi áo vét rút ra một tấm danh thiếp. " Con gái tôi sẽ thích lắm," ông ta nói, vừa trao giấy bút cho Chris.
" Cô bé tên gì nhỉ ?" Chris hỏi, tựa tấm thiếp trên cửa và đặt ngay ngắn mẩu bút chì, chực viết. Tiếp theo đó là một sự lưỡng lự nặng trĩu. Nàng chỉ nghe được tiếng thở khò khè. Nàng nhìn ra sau. Trong mắt Kinderman nàng nhìn ra được vẻ phấn đấu lớn lao, khủng khiếp.
" Tôi đã nói dối," rốt cuộc ông ta nói, đôi mắt ông thoắt nên liều lĩnh và thách thức. " Tôi xin chữ ký cho tôi đây."
Ông nhìn chăm tấm danh thiếp và đỏ mặt. " Hãy viết tặng William, William Kinderman, tên có ghi rõ ở mặt lưng ấy."
Chris nhìn ông với một thiện cảm không ngờ và bâng khuâng, kiểm soát lại chính tả của tên ông ta và viết, William F. Kinderman, tôi yêu ông ! Rồi nàng ký tên. Sau đó, nàng trao tấm thiếp cho ông, ông đút nó vào túi, không đọc hàng chữ viết.
" Bà là một mệnh phụ khả ái," ông rụt rè bào nàng, mắt nhìn chỗ khác.
" Ông là một bậc nam nhi dễ mến." Trông ông có vẻ đỏ mặt tợn hơn nữa.
" Không, không phải thế đâu. Tôi chỉ là kẻ quấy rầy." Ông mở cửa. " Đừng bận tâm về những điều tôi vừa nói bữa nay. Điều đó bực mình lắm. Quên nó đi. Hãy để tâm trí lo cho con gái bà. Con gái của bà." Chris gật đầu, nỗi chán chường lại dậy lên trong nàng lúc Kinderman bước ra sân trước và ngả nón.
" Nhưng bà sẽ hỏi cô bé chứ ?" Ông nhắc nhở lúc quay lại.
" Tôi sẽ hỏi," Chris thì thào. " Tôi hứa là tôi sẽ hỏi."
" Thôi, tạm biệt bà, và hãy bảo trọng."
Một lần nữa, Chris gật đầu, rồi thêm, " cả ông nữa."
Nàng khẽ đóng cửa lại. Rồi lập tức lại mở nó ra khi ông ta gõ.
" Thật quấy quả quá ! Tôi thật quấy rầy quá. Tôi bỏ quên cây bút chì." Ông nhăn mặt xin lỗi.
Chris nhìn mẩu bút chì trong tay nàng, cười héo hắt rồi trả nó cho Kinderman.
" Còn một việc nữa," ông ta ngần ngừ. "Không nghĩa lý gì. Tôi biết - chỉ tổ quấy rầy, ngốc nghếch - nhưng tôi biết tôi sẽ không thể nào ngủ được khi nghĩ rằng có lẽ có một tên điên nào đó xổng chuồng hay một tên xì ke ma tuý còn tự tung tự tác chỉ vì tôi chưa sâu sát coi ngó đến tất cả mọi tiểu tiết, vô luận là nhỏ nhặt đến đâu. Bà nghĩ rằng tôi có thể - ồ, không, không, thế thì ngớ ngẩn quá, đúng là - vâng, vâng, tôi cần phải tiến hành thôi.Có lẽ tôi xin phép được nói một lời với ông Engstrom, bà nghĩ sao ? Các chuyến giao hàng...câu hỏi về các chuyến giao hàng. Tôi nhất thiết phải..."
" Được thôi, mời ông vào." Chris mêt mỏi nói.
" Không, bà bận rộn quá. Đủ rồi. Tôi có thể nói chuyện với ông ta tại đây. Thế là tốt rồi. Ngay chỗ này là tốt rồi."
Ông ta nghiêng người trên lan can.
" Nếu ông cứ khăng khăng," Chris mỉm cười nhợt nhạt. " Anh ta đang ở bên Regan. Tôi sẽ cho gọi anh ta xuống."
" Đa tạ bà."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui