Quỷ ám

" Vâng, vậy thì đó không phải là trường hợp Regan rồi." Chris bác khước. " Có điều tại sao tình trạng đó lại bất ưng xảy ra như thế?"
" Chúng ta vẫn chưa biết chắc chắn là cô bé mắc chứng gì, và tôi phải công nhận rằng có lẽ bà đã đúng ngay từ đầu, rất có thể đó là bệnh tâm thần cơ thể. Tuy nhiên, tôi nghi lắm. Để trả lời câu hỏi của bà, tôi xin nói là bất cứ thay đổi nào trong chức năng của não bộ đều có thể nảy sinh ra một sự co giật trong hội chứng động kinh được : sự lo lắng, mệt mỏi, cơn sốc tình cảm, một nốt nhạc đặc biệt trên một nhạc cụ. Tôi xin đan cử một ví dụ: có lần tôi có một bệnh nhân, ông ta chưa bao giờ lên cơn động kinh trừ có mỗi một lần trên xe buýt, lúc còn cách nhà ông một dãy phố. Rốt cuộc, chúng tôi đã dò ra nguyên nhân: nguồn sáng lấp lánh từ một nẹp hàng rào sơn trắng phản chiếu nơi cửa xe buýt đó. Nếu vào một thời điểm khác trong ngày hoặc giả chiếc xe buýt chạy với một vận tốc khác thì hẳn ông ta đã không bị co giật rồi, bà thấy đó. Ông ta bị một vết thương, một vết sẹo trong não gây ra do một chứng bệnh thời thơ ấu. Trong trường hợp con gái bà, vết sẹo đó nằm ở phía trước - phía trước và bên trái thùy thái dương - rồi khi nó bị một xung điện đặc biệt của một dãy sóng nào đó, theo một chu kỳ nào đó, chạm phải, nó liền phát huy một loạt các phản ứng dị thường, đột ngột từ thâm căn bên trong một ổ bệnh trong thùy đó. Bà thấy chứ?" " Vâng," Chris thở dài, chán ngán. " Nhưng xin thú thật với bác sĩ, tôi không hiểu làm cách nào mà toàn bộ nhân cách của con bé lại có thể bị biến đổi như thế được?"
" Trong chứng thùy thái dương, điều đó hết sức bình thường, và có thể kéo dài nhiều ngày, hoặc thậm chí nhiều tuần. Hành vi phá hoại và thậm chí tội ác nữa cũng không phải là hiếm thấy. Thực vậy, đó là một sự biến đổi lớn lao đến nỗi cách đây hai hay ba năm, những kẻ bị rối loạn thùy thái dương thường bị xem là bị quỷ ám." " Bị gì ạ ?"
" Bị xem là bị một con quỷ chiếm hữu tâm thần. Một tình trạng giống như một lối giải thích mang màu sắc mê tín của chứng nhị trùng bản ngã."
Chris nhắm nghiền mắt lại, cúi đầu tựa trán trên nắm tay. " Này, xin hãy cho tôi nghe một điều gì đó tốt lành đi," nàng thì thầm.
" Xin bà đừng hốt hoảng. Nếu quả thật đó là một vết thương, thì xét trên một phương diện, đó là điều may mắn. Lúc đó ta chỉ có mỗi việc là lấy vết sẹo đó ra."
" Ồ, cừ quá !"
" Hoặc giả đó có thể chỉ là sức ép trên não bộ mà thôi. Tôi muốn cho chụp X-quang sọ não. Trong toà nhà này có một chuyên viên X-quang, có lẽ tôi có thể nhờ anh ta xúc tiến chụp ngay được thôi. Bà nghĩ sao ?"
" Chúa ơi, vâng, xin cứ xúc tiến đi! Ta làm ngay đi thôi."
Klein gọi điện thoại dàn xếp việc đó. Họ cho biết sẽ đưa cô bé đi chụp ngay.
Ông gác điện thoại rồi khởi sự kê toa. " Phòng 22 lầu 2. Sau đó có thể tôi sẽ gọi lại cho bà vào ngày mai hoặc thứ Năm. Tôi cần mời một bác sĩ thần kinh tham gia vào vụ này. Lâm thời, tôi cho cô bé ngưng dùng Ritalin. Ta cho cô bé dùng thử Librium một thời gian xem sao."
Ông xé toa thuốc ra khỏi tập giấy và trao cho Chris. "Ta sẽ cố gắng ở sát bên cô bé, thưa bà MacNeil. Trong những trạng thái mộng du như thế này, nếu quả đúng là chứng đó, cô bé lúc nào cũng có thể gây tổn thương cho chính mình được. Phòng ngủ của bà có gần phòng cô bé không ?"
" Vâng, gần."
" Thế thì tốt. Tầng trệt à ?"
" Không, tầng hai."
" Có cửa sổ lớn trong phòng cô bé không ?"
" Có một. Có chuyện gì vậy ?"
" Vâng, ta sẽ cố đóng chặt cửa sổ đó lại, thậm chí còn phải gắn một ổ khoá nữa. Trong trạng thái hôn mê, rất có thể cô bé sẽ đi qua cửa sổ đó. Đã có lần tôi có một... "

" Bệnh nhân," Chris nói dứt câu với một thoáng cười nhọc mệt, gượng gạo.
Bác sĩ cười toét miệng. " Tôi chắc là tôi có vô khối bệnh nhân mà, đúng không ?"
" Ha !!"
Tay chống cằm, người nghiêng ra phía trước, dáng trầm mặc, " bác sĩ biết không tôi vừa chợt nghĩ đến một điều khác."
" Điều gì vậy ?"
" Đại để như bác sĩ đã nói, sau lúc lên cơn, con bé lập tức ngủ say. Giống như vào đêm thứ Bảy. Có phải bác sĩ đã bảo thế không ?" " Vâng, quả thế." Klein gật đầu. " Đúng như vậy."
" Thế thì tại sao có những lần khác con bé than là giường bị lắc giữa lúc nó vẫn hoàn toàn tỉnh táo ?"
" Bà chưa kể cho tôi nghe điều đó."
" Vâng, đúng thế đó. Con bé trông vẫn khỏe mạnh. Nó đến phòng tôi xong rồi xin ngủ chung với tôi."
" Có đái dầm, nôn mửa gì không ?"
Chris lắc đầu. " Nó vẫn khỏe mạnh."
Klein cau mày, khẽ cắn môi một lúc. " Nào bây giờ ta hãy quan sát các tia X-quang kia." Rốt cuộc ông bảo nàng.
Cảm thấy kiệt quệ và tê cóng, Chris dìu Regan đến chỗ chuyên viên X-quang, ở sát bên con lúc người ta chụp quang tuyến cho con bé, xong dẫn con về. Kể từ mũi thuốc thứ hai, con bé đâm ra câm như thóc một cách thật quái lạ. Chris cố hết sức làm cho nó khuây khoả và bận rộn.
" Con có muốn đánh vài ván cờ cá ngựa hay chơi trò chơi gì không ?"
Regan lắc đầu, rồi nhìn mẹ đăm đăm bằng đôi mắt lãng đãng như co rút vào một cõi xa xăm vô hạn. " Con buồn ngủ." Regan nói bằng một giọng như thuộc về đôi mắt. Thế rồi quay lưng, cô bé lên cầu thang về phòng ngủ.
Chắc là nhờ thuốc Librium, Chris suy nghĩ lúc nàng nhìn con. Rốt cuộc, nàng thở dài và đi xuống bếp. Nàng rót chút cà phê rồi ngồi xuống bàn nơi góc ăn sáng với Sharon.
" Mọi chuyện thế nào ?"
" Ôi Chúa !"

Chris vụt toa thuốc lên bàn. " Tốt hơn là gọi nhà thuốc bảo họ bổ cho toa này," nàng bảo, xong thuật lại lời bác sĩ căn dặn nàng. " Nếu tôi mắc bận hoặc phải đi đâu vắng, cô nhớ trông chừng con bé thật kỹ hộ tôi, Shar nhé ? Ông ta... " Bỗng điều đó lóe ra trong trí nàng, bất thần. "Chà, tôi nhớ rồi."
Nàng đứng dậy khỏi bàn đi ngay lên phòng ngủ Regan, thấy con nằm dưới chăn và có vẻ đã ngủ. Chris đến bên cửa sổ gài chặt then lại. Nàng nhìn xuống dưới. Cánh cửa sổ đó, từ bên hông nhà, trông thẳng xuống một dãy bậc cấp công cộng thật dốc, đổ xuống Phố M.ở mãi dưới xa. Chà, ta phải cho gọi thợ khoá ngay.
Chris quay lại bếp, dặn ghi thêm công việc đó vào bản liệt kê, Sharon đang phác thảo ra thực đơn bữa tối cho Willie, và trả lời điện thoại cho người đại diện của nàng.
" Kịch bản đó ra sao ?" Anh ta muốn biết.
" Vâng, tuyệt lắm Ed, ta làm đi," nàng bảo anh ta. " Khi nào quay ?"
" Phân đoạn của chị sẽ quay vào tháng Bảy, cho nên chị phải lo chuẩn bị sẵn sàng ngay từ bây giờ."
" Anh muốn nói là bây giờ?"
" Đúng là bây giờ. Đây không phải là chuyện diễn xuất, Chris ạ. Chị phải bận rộn nhiều với giai đoạn tiền sản xuất. Chị phải làm việc với chuyên viên thiết kế phông cảnh, chuyên viên vẽ kiểu phục trang, nghệ sĩ phụ trách hoá trang, nhà sản xuất. Rồi chị còn phải chọn một chuyên viên quay phim, một người cắt cúp và lo phác thảo các màn quay. Đó, Chris, chị biết hết các khoản đó mà."
" Cứt họ !"
" Chị kẹt gì à ?"
" Đúng, tôi bị kẹt rồi. Tôi gặp chuyện rắc rối."
" Rắc rối gì vậy ?"
" Regan khá đau yếu."
" Chà, tôi rất tiếc. Bệnh làm sao vậy ?"
" Cũng chưa biết nữa. Tôi đang chờ kết quả vài cuộc thử nghiệm đây. Này Ed, tôi không thể rời con bé được đâu."
" Có ai bảo chị rời nó đâu ?"
" Anh không hiểu rồi, Ed. Tôi cần ở nhà với nó. Nó cần tôi chăm sóc. Nghe đây, đơn giản là tôi không thể cắt nghĩa điều đó được Ed ạ, nó quá phức tạp. Vậy thì tại sao ta không hoãn việc đó lại một thời gian nhỉ ?"

" Ta không thể trì hoãn được. Họ đang cố thuyết phục Cung Âm Nhạc chịu cho công diễn phim vào dịp Giáng Sinh, Chris ạ, và tôi nghĩ rằng họ đang đốc thúc việc đó ngay từ bây giờ đây."
" Ôi, lạy Chúa, Ed, họ có thể chờ hai tuần được mà. Nào !"
" Coi kia, chính chị đã nằng nặc quấy quả tôi là chị muốn đạo diễn phim, thế mà bây giờ bỗng dưng... "
" Đúng. Ed ạ, tôi biết," nàng ngắt lới. " Tôi muốn điều đó, muốn kinh khủng, nhưng anh vẫn cứ phải bảo họ rằng tôi cần thư thả một chút đã."
" Nếu tôi bảo họ như thế thì cứ gọi là chúng ta "phèo". Ý kiến tôi là thế đó. Với lại, dù sao thì họ cũng đâu cần chị, điều đó chị đã quá rõ. Chẳng qua họ làm điều này là vì Moore, và tôi cho rằng nếu bây giờ họ quay lại bảo ông ta rằng chị không chắc là chị muốn làm phim đó thì hẳn là ông ta coi như " đi chỗ khác chơi". Thôi đi Chris ơi, hãy nói năng nghe cho hợp lý chút coi. Chị thấy đó, chị làm gì tùy ý chị, tôi không lý tới. Chẳng có tiền bạc gì trong vụ này trừ phi phim đó ăn khách. Nhưng nếu chị muốn thì tôi xin bảo chị đây: tôi sẽ xin triển hoãn và cứ coi như là "trớt hướt" hết. Vậy thì, tôi phải nói năng với họ thế nào đây ?"
" Chèn ơi," Chris thở dài.
" Không dễ gì, tôi biết."
" Đúng, không dễ gì đâu. Rồi, nghe đây... "
Nàn tư lự, rồi lắc đầu. " Ed ạ, họ sẽ phải đợi thôi," nàng mệt mỏi nói.
" Chị quyết định đấy nhé !"
" Phải, Ed ạ. Nhớ cho tôi biết kết quả."
" Được, tôi sẽ gọi lại. Cứ bình tâm."
" Anh cũng thế, Ed. Tạm biệt."
Nàng gác máy trong nỗi chán chường và đốt một điếu thuốc. " À này, tôi đã nói chuyện với Howard rồi, tôi kể cho cô nghe chưa nhỉ ?" nàng bảo Sharon.
" Ủa, hồi nào vậy ? Chị có nói với anh ấy vụ của Rags không ?"
" Tôi kể cho anh ta nghe rồi. Tôi đã bảo anh ta nên đến thăm con bé."
" Anh ấy đến chứ ?"
" Tôi không biết nữa. Tôi không nghĩ vậy." Chris trả lời.
" Hẳn chị nghĩ rằng anh ấy sẽ cố gắng chứ ?"
" Có, tôi biết." Chris thở dài. " Nhưng cô phải hiểu cho nỗi khó lòng của anh ta, Shar ạ. Chính là điều ấy đấy. Tôi biết cớ sự là chỗ ấy."

" Là điều gì cơ ?"
" Ồ, toàn bộ câu chuyện về "Ông Chris MacNeil phu quân" ấy mà. Rags là một phần trong câu chuyện đó. Con bé nhập cuộc và anh ta bỏ cuộc. Bây giờ cũng là tôi và Rags sánh đôi trên bìa các tạp chí, tôi và Rags trên các ma-két sách báo, mẹ và con gái, cặp tiên nữ sinh đôi." Nàng gạt tàn thuốc bằng một ngón tay bứt rứt. " Quỷ thật, ai mà biết đâu ? Thế là rối tung rối mù cả lên. Nhưng cũng khó mà trách được anh ta, Shar ạ. Đơn giản là tôi không thể trách anh ta được."
Nàng với tay lấy quyển sách cạnh khủyu tay Shark. " Ra cô đang đọc cái gì đây ?" "Chị định nói gì ? À, cuốn đó. Cuốn đó của chị mà. Em quên mất. Bà Perrin tạt vào đưa cho chị đó."
" Bà ta đến đây ?"
" Vâng, sáng nay. Bà ấy bảo rất tiếc không gặp được chị và cho biết sắp rời khỏi thành phố, nhưng sẽ gọi điện thoại cho chị khi trở về."
Chris gật đầu và liếc nhìn tựa sách: " Khảo Về Tục Sùng Bái Quỷ Dữ Và Các Hiện Tượng Thần Bí Liên Đới." Nàng mở sách thấy có một thư nhỏ mang thủ bút của Mary Jo Perrin :
" Chris thân mến! Mình tình cờ ghé qua thư viện Đại học Georgetown và chọn quyển sách này cho chị. Sách có vài chương luận về Lễ Đen. Tuy nhiên chị nên đọc trọn cuốn. Thiết tưởng chị sẽ thấy những phần khác rất thú vị. Mong gặp lại chị. Mary Jo."
" Người phụ nữ dễ mến." Chris bảo.
" Vâng, đúng thế." Sharon tán đồng.
Chris lại lướt qua pho sách. " Có phát giác gì lạ về vụ Lễ Đen không ? Chắc là bỉ bàng đến nước nhỉ ?"
" Không biết nữa," Sharon đáp. " Em đâu có đọc nó."
" Không có lợi cho việc tĩnh tâm hả ?"
Sharn vươn vai ngáp. " Ôi chà, cái món đó làm em phát chán."
Chris đẩy quyển sách qua bàn về phía Sharon. " Đây, đọc đi rồi kể cho tôi nghe nội dung."
" Để rồi nằm ngủ thấy ác mộng ấy à ?"
" Chứ cô nghĩ tôi trả lương cho cô để làm gì ?"
" Nôn mửa."
" Chuyện đó thì tôi làm một mình được," Chris lẩm bẩm lúc nàng nhặt tờ báo buổi chiều lên. " Cô chỉ việc tọng những lời khuyên của vị giám đốc doanh vụ của cô xuống cổ họng là cô đủ mửa ra máu cả tuần rồi." Bực bội, nàng bỏ tờ báo qua một bên. " Mở dùm ra-đi-ô đi, nghe tin tức xem sao ?
Sharon dùng bữa tối với Chris tại nhà, sau đó cáo lui vì có hẹn. Cô bỏ quên cuốn sách. Chris trông thấy sách trên bàn, toan tính đến chuyện đọc nó, nhưng cuối cùng cảm thấy quá ư mệt mỏi. Nàng bỏ nó lại trên bàn rồi đi lên gác.
Nàng tạt vào ngó Regan, cô bé có vẻ vẫn còn ngủ say dưới lớp chăn đắp, và cứ bề ngoài mà xét thì còn phải ngủ đến sáng. Nàng lại kiểm soát cửa sổ lần nữa. Rời phòng con, Chris nhắc mình nhớ để cửa ra vào mở toang và nàng cũng mở tung cửa phòng ngủ của nàng ra như thế, trước khi lên giường. Nàng xem dở dang một phim trên ti vi, rồi ngủ. Sáng hôm sau, cuốn sách khảo về thuật thờ quỷ đã biến mất khỏi bàn.Không ai nhận thấy điều đó.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui