**1**.
Em trai tôi tự động mang đồ ăn đi xuống bếp.
Thiếu soái với tôi nhìn nhau một hồi, sau đó anh ta nói đi phụ em tôi.
Tôi đâu có ngu.
Anh ta đi phụ em tôi, để rồi hai tên Alpha bọn họ lại làm cái chuyện rợn da gà kia à!
Trong xã hội này, Alpha ở với Alpha, Omega ở với Omega là chuyện khiến người khác phản cảm đến chừng nào!!
Em trai tôi thì tôi nói chuyện với nó sau! Riêng tên thiếu soái này thì tránh xa cái phòng bếp một chút!!
Tôi có chết cũng không để em tôi sa ngã kiểu đó!!!
**2**.
Lúc này thì ánh mắt thiếu soái thoáng qua một tia buồn bã, anh ta cười nhạt, nói thôi thì để mình đi xem tiểu thiếu gia.
Dù sao cũng là cậu ấy gọi anh qua.
Tôi chợt nhớ ra, thiếu soái từng nói, tuy anh không thích tiểu thiếu gia theo cái kiểu kia, nhưng hai người lớn lên với nhau từ nhỏ, anh ta xem cậu ấy như em trai ruột vậy.
Thiếu soái nghe nói cậu ấy đang đói nên có mang qua mười mấy món điểm tâm nho nhỏ tự làm ở nhà.
Anh ấy hỏi có phải tôi với tiểu thiếu gia cãi nhau hay không.
Tiểu thiếu gia tính cách từ nhỏ được nuông chiều rồi, dặn dò tôi phải kiên nhẫn với cậu ấy một chút, đừng nghiêm khắc quá.
Thiếu soái còn dùng bộ dạng hiền lạnh chân thành mà nói với tôi, từ nhỏ tiểu thiếu gia đã thích ăn mấy món điểm tâm anh ta làm, thấy anh mang mấy món này qua đây, cậu ấy chắc chắn sẽ thích lắm, tâm trạng tốt lên sẽ hết giận tôi thôi.
**2**.
Từ cái hồi tôi còn hẹn hò với thiếu soái, tôi đã phát hiện ra.
Anh ta là loại Alpha vừa khí phách thành đạt, vừa ôn nhu ân cần.
Thượng phẩm trong thượng phẩm.
Bất kì Omega nào gặp anh ta đều mềm lòng cả.
Kể cả loại Omega kiêu căng hống hách mắt cao hơn trời như tiểu thiếu gia còn tương tư anh ta mãi không dứt cơ mà.
Nói chung anh ta là một người rất tốt.
Thằng em tôi đang ở dưới bếp đó.
Nó cũng rất thích ăn điểm tâm.
Anh qua với nó đi.
**3**.
Tôi lên phòng nói với tiểu thiếu gia, em trai tôi đang nấu ăn ở bên dưới, nấu sắp xong rồi, còn cỡ hai phút nữa là có đồ ăn.
Tiểu thiếu gia liền mở toang cửa, hỏi thế thiếu soái đã đến chưa?
Tôi muốn nói là chưa, nhưng người đang ở ngay dưới phòng bếp rồi, giấu cũng không được.
Nên tôi đành nói thật, thiếu soái đến cùng lúc với em trai tôi.
Tiểu thiếu gia không nói không rành liền chạy vụt xuống dưới.
**4**.
Tôi lật đật chạy theo tiểu thiếu gia.
Không biết em trai tôi ăn hết đống điểm tâm thiếu soái tự làm chưa.
Giả mà chưa ăn hết, bị tiểu thiếu gia nhìn được rồi đòi ăn.
Đống điểm tâm kia tinh xảo như vậy, cậu ấy ăn vào sẽ khen ngon.
Khen ngon rồi tâm trạng sẽ vui lên, tươi cười rạng rỡ với thiếu soái.
Nếu...
Nếu chuyện đó xảy ra....
Thì tôi vẫn ổn.
Tôi chỉ bị tức thôi.
Ngoài ra thì vẫn ổn.
**5**.
Tôi chạy xuống phòng bếp.
Thì một mùi thơm tỏa ra nồng nàn.
Là đồ ăn em tôi nấu.
Đồ ăn nó nấu thơm đến mức, tiểu thiếu gia đang quấn quít bên thiếu soái liền lập tức quay sang nhìn thằng em tôi, hai mắt long lanh như có sao trời.
"Đây là món gì mà thơm vậy??" Bộ dạng cậu ấy háo hức vô cùng.
Cậu ấy là tiểu thiếu gia, sơn hào hải vị gì mà chưa ăn qua, làm cái gì mà thấy đồ ăn em trai tôi nấu là tỉ tởn như bị ma nhập vậy??
"Anh trai gọi em qua đây vội quá, em chỉ kịp lấy đồ ăn trong tủ lạnh làm món súp gà rau củ thôi."
"Tôi...tôi có thể nếm thử chứ?"
Em trai tôi rất thân thiện, lấy một cái chén nhỏ đổ ít nước súp vào.
Tiểu thiếu gia uống vào, cả khuôn mặt giống như đang bay trên thiên đàng.
Rõ ràng ban nãy còn nói bất cứ thứ gì dính dáng đến tôi đều không muốn ăn!
**6**.
Từ nhỏ tôi đã biết, em trai tôi là một Alpha rất có triển vọng.
Đẹp trai, học giỏi, chơi thể thao tốt, con nhà danh gia vọng tộc.
Mấy thứ trên không tính, thì nó còn là một Alpha rất đảm đang.
Lúc mọi người còn nghĩ tôi là Omega, mẹ tôi ra sức dạy tôi nấu ăn thế nào thì tôi vẫn không làm được.
Nó chỉ đứng nhìn từ xa, vậy mà có thể dễ dàng nấu ra những món mẹ tôi chỉ, thậm chí còn chế biến cho ngon hơn.
Đó là chưa kể mấy việc dọn dẹp, trang trí, quản lí nhà cửa nó cũng làm một cách xuất sắc.
So với một tên Alpha ôn nhu như thiếu soái, một tên Alpha đảm đang tháo vát ra được sảnh vào được bếp như nó càng được các Omega chào đón hơn.
Đặc biệt là với loại Omega bị chiều hư như tiểu thiếu gia.
Nói chung thì nó cũng là một Alpha rất tốt.
Em trai, thiếu soái bên kia kìa.
Em xích qua đó giùm một cái.
**7**.
Được ăn no xong tiểu thiếu gia liền bày ra một khuôn mặt khác, tủm tỉm tươi tắn sáng lán vui vẻ.
Thậm chí là có cầu vồng bắt ngang, sao sáng đầy trời.
So với bộ dạng cáu gắt khinh khỉnh từ sáng đến giờ như hai người xa lạ.
Cậu ấy đối với thiếu soái cười cười nói nói.
Lại đối với em trai tôi nói nói cười cười.
Thiếu soái nói tiểu thiếu gia chỉ khi nào tức giận hoặc nhìn thấy kẻ mình ghét thì mới cư xử hống hách khó gần, còn đối với những người cậu ấy thích thì vẫn luôn hòa nhã như vậy.
Tôi: "..."
**8**.
Ăn cơm xong, tôi liền tiễn hai cái người kia về.
Tiểu thiếu gia liền rủ hai người bọn họ ngủ qua đêm.
Dù gì trong biệt thự này cũng có rất nhiều phòng.
Cả hai thế mà lại dám đồng ý.
Trong lòng tôi có chuyện không vui, nhưng tôi không nói ra.
**9**.
Tiểu thiếu gia ra phòng khách coi ti vi, tôi liền đi theo.
Tiểu thiếu gia đi rót cốc nước, tôi liền đi theo.
Tiểu thiếu gia vào nhà vệ sinh, tôi cũng đứng trước cửa.
Tiểu thiếu gia quát rốt cuộc là tôi muốn cái gì.
Tôi mím môi, giật giật góc áo cậu ta.
Hỏi nhỏ.
"Cậu không thích tôi ở chỗ nào vậy..."
**10**.
Ban đầu tiểu thiếu gia xem tôi là tình địch nên kiếm chuyện với tôi, cái đó tôi hiểu.
Nhưng sau khi tôi đánh dấu cậu ấy, tôi đã là Alpha của cậu ấy rồi, cậu ấy không phải nên dựa dẫm, yêu thương tôi sao?
Tại sao cứ nhìn thấy tôi là mặt mày nhăn nhó thế kia!
"Cái đó còn phải hỏi? Không phải là do anh cường bạo tôi sao? Cưỡng ép đánh dấu tôi!!!"
Thì cái đó tôi cũng hơi áy náy.
Nhưng ngươi thật sự mưu đồ xấu xa không phải là cậu ấy sao? Tôi dễ dãi cho qua mọi chuyện, cậu ấy lại đi trách ngược lại người bị hại là tôi!
"Tôi cả đời chỉ có một mong ước là trở thành bạn đời của thiếu soái.
Anh năm lần bảy lượt chắn đường tôi.
Đã vậy cuối cùng còn đánh dấu tôi! Cả đời Omega chỉ có thể bị đánh dấu bởi một người, nhờ anh mà mong ước của tôi sẽ không bao giờ thành hiện thực!! Tôi hiển nhiên là ghét anh!!!"
Cậu ấy còn nói tôi từ bỏ ý định lấy lòng cậu ấy đi.
Cậu ấy đời này kiếp này chỉ thích mỗi thiếu soái.
Dù có phải cắt bỏ tuyến thể, ngày nào thiếu soái còn chưa kết đôi, ngày đó cậu ta còn chưa bỏ cuộc.
Nói rồi liền quay lưng đi một mạch lên lầu.
**11**.
Rõ ràng là tôi không có sai.
Thiếu soái từ hôn với cậu ấy, chắc chắn là không liên quan đến tôi.
Tôi hẹn hò với thiếu soái, là người lớn sắp đặt.
Sau đó thiếu soái có thiện cảm với tôi.
Tôi cũng vị mẹ mà tiếp tục đi chơi với anh ấy.
Từ đầu đến cuối tôi đâu có đụng tới cậu ta!
Cuối cùng, cậu ấy cho người bắt cóc tôi, ép tôi uống thuốc kích dục.
May là tôi là Alpha, nếu tôi thật sự là Omega thì tôi chết chắc rồi.
Chuyện tôi cưỡng ép đánh dấu cậu ấy cũng không nằm trong tầm kiểm soát của tôi.
Nếu nói tôi có sai cái gì, thì là sau khi tôi tỉnh táo lại, vẫn còn hơi hưng phấn, lại thấy cậu ấy đáng yêu xinh đẹp, liền không kiềm chế được một lần mà thôi.
Nhưng cái sai của tôi so với cái sai của tiểu thiếu gia đâu có là gì.
Vậy thì tại sao...
...tôi lại thấy tội lỗi như vậy.
**12**.
Tôi đi theo tiểu thiếu gia lên lầu.
Thì lại thấy cậu ấy đứng như trời trồng ở cầu thang.
Tôi hỏi cậu ấy có chuyện gì sao.
Cậu ấy vẫn im lặng không đáp, hai mắt chăm chăm nhìn về phía trước.
Pheromone của Alpha tỏa ra nồng nặc đến mức khiến tôi khó chịu.
May là tiểu thiếu gia bị tôi đánh dấu rồi, không thì cậu ấy gặp nguy to.
Tôi nhìn theo hướng nhìn của tiểu thiếu gia, thì nhìn thấy em trai tôi đang vòng tay trên cổ thiếu soái.
Ngay giữa hành lang mà hôn anh ta.
Hôn thì hôn đi.
Tại sao nó lại dí sát lưng vào tường, hai chân quấn chặt hông thiếu soái thế kia?!
Nếu không phải quần áo còn mặc ngay ngắn, người ta sẽ hiểu lầm đó.
Lần này tôi thề là tôi không hề bắt bọn họ chờ đợi cái gì hết.
**13**.
Dù thế nào thì ở xã hội này, Alpha với Alpha vẫn là không được.
Tôi không thể để thiếu soái dụ dỗ em trai tôi sa ngã.
Mặc dù nhìn hiện trạng thì giống như em trai tôi đang dụ dỗ anh ta sa ngã hơn.
Nhưng tin tôi đi, em trai tôi ngoan lắm.
Nó nhất định là bị người ta dụ dỗ!!
Tôi xông lên, định tách hai người bọn họ ra.
Thế nhưng ngay lúc này, một tiếng thét lớn đột ngột vang lên khiến ba tên Alpha chúng tôi đều quay đầu lại nhìn.
Tiểu thiếu gia hai tay ôm mặt, hét to một tiếng thảm thiết.
Sau đó ngất xỉu.
**14**.
Tôi lập tức mang tiểu thiếu gia vào bệnh viện.
Bác sĩ nói có vẻ như cơ thể không có gì, chỉ là tinh thần nhất thời chịu đả kích quá lớn nên mới ngất xỉu mà thôi.
Nhưng để cho chắc chắn thì sẽ kiểm tra tổng quát cho cậu ấy một lần.
Tôi cảm ơn bác sĩ.
Sau đó vào phòng thăm tiểu thiếu gia.
Vốn dĩ em trai tôi và thiếu soái có đi theo, nhưng lúc y tá báo tiểu thiếu gia tỉnh rồi thì tôi bảo bọn họ về.
Lần này không phải tôi ghen mà thật sự nghĩ tạm thời không nên để tiểu thiếu gia thấy bọn họ.
Tôi đi vào, thì thấy tiểu thiếu gia đang ôm gối.
Cậu ấy tĩnh lặng hơn bình thường.
Hai con mắt đỏ hoe.
**15**.
Tiểu thiếu gia kể cậu ấy từ nhỏ đã không có nhiều bạn rồi.
Bởi vì tất cả Omega đồng trang lứa đều không chịu nổi tính cách của cậu ấy.
Chỉ có mỗi thiếu soái là thật sự quan tâm cậu, mặc kệ cậu hống hách thế nào, bị chiều hư thế nào, vẫn dịu dàng quan tâm cậu.
Thậm chí có một lần cậu nổi loạn bỏ nhà ra đi là anh ấy chạy đi tìm, đã vậy còn cứu cậu khỏi bọn côn đồ.
Lúc cậu biết mình có hôn ước với anh ta, đã vui đến thế nào.
Vậy mà một ngày nọ anh ấy lại đột ngột từ hôn.
Ngày hôm đó cậu đã vô cùng tuyệt vọng, đi tìm thiếu soái hỏi nguyên do.
Thiếu soái nói lỗi không phải ở cậu.
Lỗi là ở anh ta có vấn đề khó nói, tạm thời không thể ở cạnh Omega.
Cậu nghĩ là anh ấy thật sự có lý do khó nói, liền kiên nhẫn đợi cho đến khi anh ấy giải quyết xong cái lý do kia để trở về bên cậu.
Sau đó cậu phát hiện anh ấy đi hẹn hò với tôi.
Là chuyện do người lớn sắp đặt, cậu ấy vốn không để ý.
Nhưng không ngờ...thiếu soái lại thật sự để ý đến tôi...
Tôi nghe đến đây da gà da vịt đều nổi rợn cả người.
Tiểu thiếu gia nói tiếp.
Ban đầu cậu ấy nghĩ thiếu soái thích tôi như vậy là bởi vì tôi là một Omega đáng ghét, dùng chiêu trò bẩn thỉu câu dẫn thiếu soái.
Nhưng bây giờ nghĩ lại, anh ta thích tôi như vậy là bởi vì...
Tiểu thiếu gia ôm gối, ngẩng đầu gào lên một tiếng dở khóc dở cười: "Là bởi vì anh là Alpha!!!"
**16**.
Tôi lấy bánh ngọt ra đưa cho cậu ấy.
Là đồ tôi mua ở dưới căn tin bệnh viện.
Nhưng vẫn là loại bánh cậu ấy thích nhất.
Mặt mày tiểu thiếu gia ỉu xìu, hỏi tôi làm sao biết cậu ấy thích loại bánh này.
Tôi nói trước khi tội dọn vào biệt thự nhà cậu ta ở, đã hỏi kĩ mọi sở thích thói quen của cậu rồi.
Ngôn Tình Hài
Bởi vậy nên mới biết cậu thích ăn loại bánh này.
Biết luôn việc tiểu thiếu gia thật ra không chê ăn mì gói, nhưng đã ăn thì nhất định phải có trứng.
Biết cả việc cậu ấy không biết dùng máy giặt.
Cũng chưa từng đi xe điện ngầm.
Cũng biết cậu ấy thích ăn thịt bò hầm.
Nói chung thì tôi biết được nhiều thứ lắm
Có mỗi chuyện pha nước tắm là tôi lạy thôi.
**17**.
Cậu ấy nghe tôi nói xong liền mím môi, nhịn xuống tiếng cười.
Cậu ấy nói vẫn còn ghét tôi lắm.
Thiếu soái có thế nào thì cậu ấy vẫn ghét tôi lắm.
Tôi nói ừ.
Bảo cậu ấy ăn bánh đi.
Thế rồi cậu ấy ăn bánh.
**18**.
Tôi ngủ lại bệnh viện với tiểu thiếu gia.
Lúc nửa đêm, có nghe thấy tiếng cậu ấy khóc.
Tôi mở miệng hỏi cậu ấy không sao chứ.
Cậu ấy liền nín.
**19**.
Sáng hôm sau tôi làm thủ tục xuất viện cho tiểu thiếu gia.
Lúc quay về đã chẳng thấy người đâu.
**20**.
Tôi gọi điện báo cho cha mẹ tiểu thiếu gia nhưng bọn họ hiện tại không nghe điện thoại.
Tôi lại gọi cho gia đình báo tin cậu ấy mất tích.
Thế nhưng ngày hôm qua tôi gọi điện làm phiền họ vào lúc quan trọng, xem ra họ khóa số tôi rồi, gọi cho ai cũng không được.
Tôi liền gọi cho thiếu soái và em trai tôi.
Thiếu soái nói tiểu thiếu gia lúc buồn hay chạy đến công viên thành phố, để anh ấy đi xem thử.
Công viên thành phố ở gần với bệnh viện.
Tôi lập tức chạy đến đó phụ tìm kiếm.
Thế nhưng ba người chúng tôi chạy khắp công viên tìm từ sáng đến chiều, đến tận khi trời sập tối vẫn không thấy tiểu thiếu gia đâu.
Thôi đúng rồi, tiểu thiếu gia hiện tại đang muốn tránh mặt thiếu soái.
Cậu ấy đâu có ngốc đến mức chạy đến một nơi mà thiếu soái biết để mà tìm.
Em trai tôi nghe vậy liền nói: "Thế thì cậu ấy còn có thể đi đâu? Khu vực quanh bệnh viện thì chúng ta tìm hết rồi.
Đường xá thì không rành.
Lái xe cũng không biết.
Phương tiện công cộng cùng chưa tùng dùng.
Chẳng lẽ cậu ấy bốc hơi?"
Tôi nghe đến đây thì lập tức nhớ ra.
Sáng nay tôi vừa chỉ cậu ấy cách đi xe điện ngầm.
**21**.
Cả ba người chúng tôi chạy đến nhà ga.
Bây giờ trời đã tối rồi, cả sân ga vắng vẻ vô cùng.
Tuyến xe điện ngầm có tới năm sáu tuyến.
Nhưng sáng nay tôi chỉ chỉ cậu ấy đi có hai tuyến thôi.
Thế là ba người chúng tôi chia làm hai nhóm, mỗi người tìm một tuyến.
Ai ngờ tôi vừa bước vào trong toa xe, đã thấy tiểu thiếu gia ngồi co ro một góc.
Cả cái xe rộng thế này mà tôi nhìn một cái đã thấy cậu ấy, không phải do tôi tinh mắt.
Mà là bởi cậu ấy đang bị năm, sáu tên Alpha đứng thành vòng cung, bọc xung quanh.
**22**.
"Ể? Sao cậu em lại ở một mình trên này thế?"
"Anh để ý em ở đây nãy giờ không hề xuống trạm, là đang bỏ nhà đi bụi sao?"
"Thế đi bụi đã có chỗ ngủ qua đêm chưa? Hay là đến chỗ bọn anh đi.
Bọn anh ở đây đều là Alpha tốt bụng thích giúp đỡ những Omega như cậu em đó."
Tiểu thiếu gia bình thường hống hách, bây giờ lại có rúm thành một cục: "Các...các anh để tôi đi...tôi xuống...tôi muốn xuống trạm kế tiếp."
"Ầy, ngồi trên này lâu như vậy mà bây giờ lại đột ngột xuống trạm.
Cậu em đây là không nể mặt bọn anh rồi."
"Mới chừng này tuổi mà hỗn láo như thế, đáng bị phạt nha!"
Vừa nói vừa động tay động chân, động vào tiểu thiếu gia.
Trong những trường hợp như vậy, tôi chỉ cần tiến tới nói to tôi là Alpha của cậu ấy rồi dẫn cậu ấy đi.
Nhìn cách ăn mặc của tôi, bọn côn đồ đường phố này chắc chắn sẽ biết khôn mà tránh qua chỗ khác.
Thế nhưng vào lúc nhìn thấy cảnh này, trong bụng tôi có chút phật ý.
Thế nên tôi mới thở dài một hơi, điềm đàm tiến lại chỗ mấy người kia.
Rồi nhẹ nhàng từ tốn...
Đập chết cha bọn nó!!!
**23**.
Một kẻ rành rõi quyền anh, đấu vật lẫn karate như tôi, dễ dàng xử gọn bọn khốn này trong chớp mắt.
Thế nhưng tôi lại điên tiết cố tình kéo dài, đánh cho bọn chúng chết lên chết xuống.
Tàu vừa dừng trạm, bọn chúng liền vác chân lên cổ mà chạy.
Còn về phần tiểu thiếu gia...
Cậu ấy ôm chầm lấy tôi, mừng rỡ mà khóc nức nở.
Tôi lên cơn điên, mắng cho tiểu thiếu gia một trận.
Ai cho cậu ấy lên cơn chạy loạn, có biết bọn tôi tìm cậu ấy cực khổ thế nào không?!
Lỡ như tôi không đến kịp, có trời mới biết bây giờ cậu ấy là cái bộ dạng gì.
Tôi lôi cậu ta về nhà, cả đoạn đường vẫn mắng cậu ấy không ngưng miệng, nước miếng văng đầy.
Tiểu thiếu gia vừa trải qua kinh sợ, bị tôi mắng chỉ biết cúi đầu im thin thít mà nghe.
**24**.
Tôi bị tình yêu làm mù mắt, xém tí nữa quên mất mục đích ban đầu của mình.
Tôi vốn dĩ tới đây là để nghiêm khắc dạy dỗ lại tiểu thiếu gia, cho cậu ta chừa cái tính ương bướng.
Ai ngờ lại nhất thời mềm lòng, cho cậu ta có cơ hội chạy tứ tung, xém tí nữa là xảy ra chuyện.
Lần này tôi mang cậu ấy về là thật sự nghiêm khác dạy dỗ, áp dụng kỉ luật thép!
Tôi dồn toàn bộ sự điên tiết của mình vào cái hôm ở nhà ga trút lên kì huấn luyện này, trực tiếp xem tiểu thiếu gia như nhân viên cấp dưới trong công ty, thẳng tay uốn nắn cậu ấy, một chút mềm lòng nhân từ cũng không cho.
Sáng bảy giờ là tôi lôi đầu cậu ta dậy, bắt cậu ấy tự đánh răng lau mặt, chuẩn bị bữa sáng cho hai người.
Sau khi tôi ăn xong, thì cậu ấy phải tự giác dọn dẹp chén dĩa đem đi rửa.
Trong lúc tôi làm việc ở công ty thì cậu ấy phải lo dọn dẹp nhà cửa phòng ốc, giặt giũ quần áo, sắp xếp nhà cửa cho ngăn nắp.
Đến bốn giờ chiều tôi làm việc xong, thì cậu ấy phải pha sẵn nước tắm cho tôi.
Trong lúc tôi tắm thì cậu ấy phải chuẩn bị bữa tối đâu ra đấy.
Hiển nhiên tôi ăn xong vẫn là cậu ấy dọn dẹp.
Đến lúc cuối ngày, lúc tôi đi ngủ, cậu ấy phải chuẩn bị quần áo giày dép cho tôi đàng hoàng để sáng hôm sau tôi lên công ty.
Chỉ cần làm sai một tí, tôi sẽ mắng cậu ấy!
Mặc dù quá trình huấn luyện có chút khó khăn.
Nhưng được cái kể từ sau cái hôm ở tàu điện ngầm, tiểu thiếu gia không biết có phải bị bộ dạng khủng bố của tôi hôm đó dọa cho sợ hay không, tôi nói đi đông cậu ấy không dám đi tây, tôi nói một cậu ấy không dám đi hai.
Dưới sự hướng dẫn của mẹ tôi và anh dâu trưởng, chỉ trong vỏn vẹn một tuần, tiểu thiếu gia cũng ra dáng một Omega đàng hoàng chuẩn mực.
Thế nhưng điều đó không có nghĩa là tôi buông lỏng cho cậu ấy.
Dù sao giang sơn dễ đổi bản tính khó dời.
Tôi sẽ không vì cậu ấy có một chút tiến bộ mà khoan nhượng.
Bằng không cậu ấy lại nổi hứng chạy đi đâu mất!
Tôi nhất quyết bám lấy cái tâm trạng điên tiết tức tối từ cái buổi ở nhà ga đến tận bây giờ.
Tôi quyết tâm không thèm bắt chước theo cha, anh trai hay em gái tôi, làm một Alpha ôn nhu, quan tâm chiều chuộng Omega của mình!
Omega của tôi khác với Omega của bọn họ! Tôi mà không cẩn thận một chút, cậu ấy liền chạy đến xe điện ngầm cho người khác tùy ý chọc ghẹo!!
Tôi quyết định rồi! Tôi phải làm một tên Alpha độc đoán gia trưởng! Nghiêm khắc tàn nhẫn với cậu ấy!!!
Nhân lúc cậu ấy còn bị chuyện hôm đó dọa sợ, tôi phải ép cậu ấy đến mức để cậu ấy nghe lời tôi răm rắp, cãi cũng không dám cãi, càng không dám chạy loạn nữa!!
Dù cho có bất cứ chuyện gì xảy ra, tôi tuyệt đối tuyệt đối sẽ không mềm mỏng nhẹ nhàng, càng không thương yêu nâng niu chiều chuộng cậu ấy!
Dù cho bất cứ chuyện gì xảy ra!
DÙ-CHO-BẤT-CỨ-CHUYỆN-GÌ-XẢY-RA!!!!
**25**.
Bệnh viện gửi kết quả kiểm tra tổng quát hôm bữa.
Số liệu cho thấy tiểu thiếu gia rất khỏe mạnh.
Em bé trong bụng cậu ấy cũng thế.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...