Một câu hèn nhát của Ân Tịch Ly nghiễm nhiên khiến cả đầu Viên Liệt tê dại, cảm thấy ẩn sâu tận đáy lòng, tựa như có ngàn mũi kim bén nhọn tàn nhẫn đâm vào, máu tuôn ròng rã.
Viên Liệt đứng dậy, chăm chú nhìn Ân Tịch Ly, cứ nhìn lên rồi lại nhìn xuống không sót một điểm nào, khiến Viên Liệt cũng muốn điên lên từng chút một, hệt như vừa bị tạt một gáo nước lạnh, thanh tỉnh hay không thanh tỉnh hắn cũng không tài nào mô tả được, nhưng tuyệt đối là vô cùng khó chịu.
Thấy Viên Liệt trừng mắt hết cỡ, Ân Tịch Ly bèn đưa tay nhẹ nhàng nắm lấy vạt áo hắn, cười nhạt, “Có biết vì sao Tước Vĩ đánh ngươi không?”
Viên Liệt sửng sốt.
Ân Tịch Ly lắc đầu, “Những gì ngươi đang làm hiện tại chính là gieo trứng vàng vào lòng một Viên Lạc vốn chưa từng vọng tưởng tới, bảo hắn dụng tâm dụng tình, ấp ra một con gà mà kỳ thực là của ngươi! Thế nhưng ngươi có dám cam đoan lúc gà nở ra, ngươi sẽ không đoạt lại từ tay hắn chứ? Lúc bấy giờ, chẳng phải là ngươi đã đưa ra cho Viên Lạc một lý do để hắn hận ngươi sao?!”
Viên Liệt ngơ ngác đứng ngây một chỗ, Ân Tịch Ly đẩy hắn, hắn liền vô lực ngồi xuống ghế, tức thời chợt ý thức được, gần đây lòng hắn rốt cuộc là vì cái gì mà bất an… Đúng thế, hắn vẫn luôn một mực né tránh vấn đề này.
Ngay lúc ấy, Viên Lạc chạy từ bên ngoài vào, tay cầm hai bộ y phục, “Đại ca.”
“Ách…” Viên Liệt ngẩng đầu, động tác gượng gạo làm Viên Lạc càng thêm hoảng sợ, “Ngươi…bị sao vậy? Chuyện gì khiến ngươi phiền muộn đến thế?”
“Không có gì cả…” Viên Liệt lắc đầu, đưa tay nhận lấy y phục, nói, “Ta có chút mệt mỏi, các ngươi cứ bàn bạc trước, ta đi thay y phục đã.” Nói đoạn, vội vã đi mất.
Viên Lạc ngơ ngác trông theo Viên Liệt chạy như đang đào tẩu.
Ân Tịch Ly đứng bên cạnh bất đắc dĩ lắc đầu.
“Đại ca làm sao vậy?” Viên Lạc quay sang Ân Tịch Ly.
Tịch Ly nhìn hắn một hồi, không nói gì, chỉ đơn giản là nhìn hắn.
“Tịch Ly?”
Ân Tịch Ly cũng khẽ nhếch khóe miệng, “Viên Lạc.”
Viên Lạc sửng sốt, giương mắt nhìn Tịch Ly, người trước mặt hiếm khi nào nói năng ôn hòa với hắn như thế.
Ân Tịch Ly đột nhiên mỉm cười, bước đến gần, vươn tay, ngón tay thon dài nhẹ nhàng lướt qua hai gò má Viên Lạc. Viên Lạc tâm trì thần mê, định nắm lấy tay Ân Tịch Ly, bất ngờ Ân Tịch Ly lại lên tiếng, lạnh lùng nói một câu, “Ngươi giả ngốc cái gì chứ?”
Viên Lạc kinh ngạc, sắc mặt khẽ biến, một hồi lâu mới có thể cười lên vài tiếng, “Tịch Ly… ngươi nói sao? Ta nghe không rõ.”
Tịch Ly gật đầu, không ngừng dò xét tia hoảng loạn trong mắt hắn, “Nhìn Viên Liệt vùng vẫy như thế thú vị lắm phải không?”
Viên Lạc lùi về phía sau một bước, Ân Tịch Ly cũng tiến đến một bước, nắm tay lại gõ gõ vào ngực hắn, “Ngươi đặt tay lên ngực tự hỏi xem, nhìn Viên Liệt tự dằn vặt, phải chăng ngươi đang cười nhạo ‘Viên Liệt, ngươi cũng có ngày này a! Chẳng phải là ngươi rất mạnh sao? Nguyên lai ngươi cũng có thể bị Viên Lạc ta nắm trong tay mà đùa bỡn.’”
“Không phải như vậy…” Viên Lạc lắc đầu.
Ân Tịch Ly thấy hắn tỏ ra lúng túng, bèn thu nắm tay về, gằn rõ từng câu từng chữ, “Ngươi nên biết, ngươi sẽ nhận được kết cục thế nào nếu ta kể lại cho Viên Liệt nghe,!”
Sắc mặt Viên Lạc chợt trắng bệch.
“Ngươi đừng tự đánh cuộc nữa.” Ân Tịch Ly cười nhạt, “Ngươi đấu với Viên Liệt, phần thắng duy nhất chính là hắn tuy hữu tình nhưng cứ tỏ ra vô tình, còn ngươi thì vô tình nhưng cứ vờ như rất hữu tình… Tuy nhiên, một khi Viên Liệt đã không còn tính đến tình huynh đệ với ngươi nữa, nhất định ngươi sẽ phải thất bại thảm hại.”
Viên Lạc cắn răng, nhìn Ân Tịch Ly, “Ta không hề muốn tranh giành bất cứ thứ gì, ta chỉ là…”
“Ngươi chỉ là không cam tâm, ta hiểu.” Ân Tịch Ly gật đầu, “Nhưng ta khinh ngươi.”
“Ha.” Viên Lạc cười khẩy một tiếng, “Bởi vì đại ca ư?”
“Không sai.” Một cái gật đầu này của Ân Tịch Ly lập tức khiến Viên Lạc tuyệt vọng.
“Tại sao?” Ánh mắt Viên Lạc lạnh đi, “Chẳng phải là ngươi không thích hắn sao?”
“Giữa người với người ngoài yêu ghét vẫn còn có những tình cảm khác.” Ân Tịch Ly nghiêm túc nói, “Chân thành, thẳng thắn chính là yếu tố quyết định để ta kết giao với người khác, ta không thích những kẻ trong bụng chứa đầy toan tính, chính ngươi cũng biết thế nhân luôn cảnh giác loại người đó nên mới giả vờ thiện lương, không phải sao?”
Viên Lạc quay mặt tránh đi, “Ngươi không vạch trần ta chỉ vì không muốn đại ca buồn, nhưng đại ca dằn vặt chính là do bản thân hắn bất hảo!”
“Ngươi nói không sai.” Ân Tịch Ly gật đầu, “Đích thực là bản thân hắn bất hảo.”
Viên Lạc thoáng thấy dễ chịu hơn.
“Cho nên hiện tại hắn phải nhận lãnh hậu quả từ sự bất hảo của hắn.” Ân Tịch Ly cười cười nhìn Viên Lạc, “Thế có khi nào ngươi nghĩ đến việc chịu trách nhiệm cho sự bất hảo của ngươi không?”
Viên Lạc khẽ nhướn hai hàng lông mày lên.
Ân Tịch Ly cười, “Ngươi giở chiêu giả vờ đáng thương này với ta vô ích, không phải ai cũng yêu thương ngươi như Viên Liệt đâu, ngươi tự lo liệu cho tốt đi.” Nói đoạn, xoay người bỏ đi.
Bên trong đại trướng giờ chỉ còn lại mỗi mình Viên Lạc, hắn nghiến răng, đánh đổ bàn, rồi chán nản ngồi xuống bên cạnh, ôm đầu thở dài. Viên Lạc vẫn một mực không hiểu, tại sao có những kẻ trời sinh vô luận năng lực lẫn tính cách ra sao vẫn được người khác yêu thích, nhưng lại có những người dù tận lực dốc hết tâm huyết theo đuổi mà vẫn bị ghét bỏ? Đến tột cùng là vì đâu?!
Ân Tịch Ly rời khỏi đại trướng sau khi tàn nhẫn mắng Viên Lạc, hắn cảm thấy trong lòng hỗn loạn, có lẽ là một thứ cảm xúc bị dồn nén không thể giải tỏa, ngẫm nghĩ một hồi rồi tự cười nhạo, tại sao bản thân lại để tâm đến chứ? Hai tên đó cũng đâu phải phường tốt lành gì, chẳng qua là Viên Liệt bản tính quá thiện lương, Viên Lạc lại quá ti tiện. Nghĩ tới đây, hắn chậm rãi đi đến chỗ Tước Vĩ.
Tước Vĩ đang ngồi trước cửa phòng, đùa giỡn với tiểu hắc cẩu Tịch Ly nuôi.
Ân Tịch Ly tiến đến, ngồi xuống cạnh hắn, hai tay chống cằm.
“Ngươi làm sao vậy?” Lão đầu ngó hắn, “Mặt mũi thẫn thờ.”
Ân Tịch Ly xoay sang nhìn lão đầu, khe khẽ thở dài, “Lão gia tử, ta đang không được vui.”
Lão đầu trái lại rất cao hứng, hỏi, “Sao lại không vui?”
Ân Tịch Ly đáp, “Không biết nữa.” Tiểu hắc cẩu dường như cũng cảm nhận được tâm tình của Ân Tịch Ly, đến dụi dụi, lấy đầu cọ vào đầu gối hắn, ra chiều an ủi.
Ân Tịch Ly nắm lấy lỗ tai nó, nói bâng quơ với lão đầu, “Lão gia tử, ngươi bảo ta phải làm sao cho hảo đây?”
Lão đầu thấy Ân Tịch Ly như thế thì cũng tội nghiệp, chỉ là hài tử mới lớn mà thôi, chợt nhớ lại bản thân mình năm đó rồi lắc đầu, thiên ý trêu người.
“Ai, thấy ngươi đáng thương như vậy nên ta dạy cho ngươi.” Tước Vĩ nói.
Tịch Ly đưa mắt lên liếc hắn, bĩu môi, “Ngươi mà dạy ta được cái gì a? Cả thiên hạ đều biết tình cảm là phương diện thất bại nhất của ngươi.”
“Thiết!” Tước Vĩ tức đến nỗi trừng hắn muốn rớt cả mắt, “Tiểu hài tử thì biết cái gì? Ta hỏi ngươi! Nếu cho ngươi chọn giữa đau khổ cả đời hoặc chỉ đau khổ một thời gian, sau đó lại được hạnh phúc đến cuối đời, ngươi chọn cái nào?”
Ân Tịch Ly ngẫm nghĩ xong đáp, “Phí lời, dĩ nhiên là chọn vế sau rồi.”
“Hảo, ta lại hỏi ngươi.” Tước Vĩ ngồi thẳng dậy, “Biết Công Tôn Toản không?”
Ân Tịch Ly nghĩ rồi nói ngay, “Đương nhiên ta biết, về sau treo cổ tại Dịch Kinh lâu, may nhờ Tử Long tướng quân mà hắn giữ được cái mạng thêm nhiều năm.”
“Đúng vậy, ngươi ngẫm lại xem.” Tước Vĩ cười nói, “Công Tôn Toản tương tranh với Viên Thiệu, vốn dĩ thế lực hai nhà cân bằng, tiếc là Công Tôn Toản chỉ lo ăn chơi phóng túng, cho nên về sau ngày càng lụn bại… Kết cục bản thân chết thiêu bên trong lâu… Thế nhưng, đến tận thời khắc cuối cùng khi hắn chết cháy, hắn vẫn vô tâm vô phế mà khoái nhạc!”
Ân Tịch Ly vân vê cằm, cho rằng đó chỉ là ngụy biện, có điều nghĩ lại, đây cũng đường đường là một sự kiện có thực, vẫn hàm chứa ý nghĩa của nó.
“Ngươi thử nghĩ ngược lại xem, nếu năm đó Công Tôn Toản không sống sa đọa, sầu mi khổ kiểm (mặt ủ mày chau) mà đánh một trận với Viên Thiệu, thì có chắc là hắn sẽ thắng không? Hắn còn có nguy cơ tử trận sa trường nữa a!”
Ân Tịch Ly chống tay nâng cằm, xét thấy hợp lý.
“Nếu kết cục là có nói thế nào đi nữa, thì cuối cùng Công Tôn Toản vẫn thua, không chết cháy thì cũng chết trận…vậy tính ra cả đời hắn xem như uổng phí sao?” Tước Vĩ hỏi.
Ân Tịch Ly nheo mắt lại nhìn hắn, “Lão gia tử, ngươi đây là đang ngụy biện ư? Muốn xúi giục kẻ khác trở thành hôn quân à?”
“Ha ha.” Tước Vĩ bật cười, “Tiểu tử ngươi hiểu rõ mà, nhiều thứ còn có thể cải biến được, nhiều thứ lại vô pháp thay đổi!”
Ân Tịch Ly sửng sốt.
“Ta chỉ nói đến đó thôi, tiểu tử nhà ngươi thông minh như vậy, chẳng cần ta phải nói thêm làm gì, không cần phải tránh né duyên phận, cũng không nên sợ hãi số mệnh, cái gì đến thì có ngày sẽ rời đi, kết cục chúng ta đều trở về với cát bụi cả.” Tước Vĩ phe phẩy quạt đứng lên, “Đặc biệt là trong phương diện tình cảm, ngươi thấy ai thuận mắt thì cứ hướng về người đó, nhìn người đó hạnh phúc, giúp người đó một tay… Trong lòng cảm thấy vui vẻ là đủ, không có gì đúng cũng chẳng có gì sai.” Nói đoạn, xoay người bỏ vào nhà.
Ân Tịch Ly nhìn Tước Vĩ rồi lại quay sang nhìn Diệt Diệt đang vẫy đuôi trước mặt, bất giác mỉm cười__Thật sự rất có ý vị.
Đến hoàng hôn, Ân Tịch Ly tới nhà bếp tìm vài thứ để ăn, vừa lúc chạm mặt với Viên Lạc đang đến lấy cơm.
Viên Lạc bất ngờ trông thấy Ân Tịch Ly thì hoảng hốt, ngượng ngùng tới mức không biết phải nói gì, chỉ bảo rằng, “Ta…đưa vài món điểm tâm đến cho đại ca ăn.”
“Có hạ độc không đó?” Ân Tịch Ly trêu hắn.
“Không đâu!” Viên Lạc luống cuống.
Ân Tịch Ly vào bếp lấy một chén canh uống.
Viên Lạc vào theo hắn, khẽ nói, “Tịch Ly…”
“Đừng gọi ta, trông thấy ngươi là chướng mắt rồi!” Ân Tịch Ly trừng hắn.
Viên Lạc cười khổ, “Sao ngươi lại như vậy, ta cũng có tâm mà.”
Ân Tịch Ly nhếch nhếch khóe miệng, định tìm một cái màn thầu.
“Muốn ăn gà không?” Viên Lạc đưa mâm thức ăn của Viên Liệt qua, “Thịt gà mới làm.”
Ân Tịch Ly đưa mắt nhìn rồi cầm đũa gắp một miếng nếm.
“Ngươi đừng giận, vả lại, đừng nói cho đại ca, ngươi kể cho hắn, hắn sẽ không làm gì ta đâu, nhiều lắm chỉ khiến bản thân hắn khổ sở thêm một lần, hơn nữa chắc gì hắn đã tin tưởng ngươi.” Viên Lạc lầm bầm.
“A.” Ân Tịch Ly cười, “Ngươi quả là hiểu hắn a.”
“Lần sau ta sẽ không như vậy nữa.” Viên lạc thở dài nhìn Ân Tịch Ly, “Ta hết hy vọng rồi, ngươi cũng chướng mắt ta, ta cần gì phải bày ra bộ dạng thảm hại này để lấy lòng ngươi.”
Ân Tịch Ly nhướn mày một cái, biết suy xét cẩn thận là tốt rồi.
“Ngươi đem đến cho đại ca ta đi.” Viên Lạc đưa mâm cho Ân Tịch Ly, “Sau đó tận lực động viên hắn vui lên, về sau ta sẽ không tái phạm nữa.”
Ân Tịch Ly nhận mâm thức ăn, thấy rất nhiều món, đủ cho cả hai người ăn, liền giương mắt nhìn Viên Lạc một lúc.
Viên Lạc hít sâu một hơi, nói, “Ta sẽ trở về vị trí của ta, ta cũng muốn bỏ qua, cứ như thế này mãi chẳng giải quyết được gì, ta sẽ học thêm nhiều kỹ năng, sẽ thôi không nghĩ ngợi lung tung nữa. Nhưng vẫn có một số việc không phải ta nói muốn dừng là dừng được, ngươi xem ngươi đã khẳng định rõ ràng không thích Tô Mẫn, mà nàng vẫn ngoan cố theo đuổi ngươi đó thôi!”
Ân Tịch Ly nhíu mày, mũi hơi hếch lên, nghĩ bụng, bộ trên người lão tử có hoa a, tới mức đó sao?
Viên Lạc mỉm cười, có thể hiểu được suy nghĩ của Ân Tịch Ly, nói tiếp, “Ngươi cũng nên công bằng với ta một chút, đừng nhìn vào đại ca ta chỉ toàn ưu điểm mà thấy ta toàn là khuyết điểm, ta cũng có ưu điểm mà, chính ngươi đã từng nói với Tô Mẫn ấy.”
Ân Tịch Ly nhún vai, “Cái này ta biết.”
Viên Lạc gật đầu, xoay người đi.
Ân Tịch Ly cũng chẳng hề gì, chỉ mong trải qua việc này Viên Lạc có thể thay đổi… Nói thế nào đây, con người Viên Lạc này tựa như thanh kiếm hai lưỡi, hại người hại cả mình, đôi lúc dễ giận, đôi khi lại đáng thương. Kì thực, Tịch Ly tính ra không hoàn toàn ghét hắn, hắn cũng hiểu, chỉ là không muốn thấy hắn cứ tiếp tục như vậy nữa.
Nghĩ đoạn, Tịch Ly bưng rượu và thức ăn đi tìm Viên Liệt.
Hắn vừa cất bước, Viên Lạc vốn đã rời xa cũng dừng cước bộ.
Hắn chậm rãi quay đầu lại, nhìn Ân Tịch Ly vội vã bưng rượu và thức ăn chạy đến doanh trướng của Viên Liệt, nhãn thần Viên Lạc cũng lạnh đi từng chút một__Đúng vậy, hắn Viên Lạc, cả đời này chẳng thể trở thành Viên Liệt được, cho nên hắn phải là chính hắn! Viên Lạc chân chính!
Ân Tịch Ly đến trước đại trướng của Viên Liệt, nhìn vào trong xem xét.
Xuất hồ ý liêu (ngạc nhiên), Viên Liệt không hề nằm trên giường thất chí hay sa đọa mượn rượu giải sầu, mà đang đứng bên cạnh bàn, quan sát bản địa đồ lớn đang được mở rộng trên mặt bàn.
Ân Tịch Ly tiến vào trong, “Ai.”
Viên Liệt ngẩng đầu, diện vô biểu tình nhìn Ân Tịch Ly.
“Muốn ăn không?”
Viên Liệt gật đầu, ý bảo hắn đem đến.
Ân Tịch Ly nheo mắt, nghĩ bụng, sao có thể điềm tĩnh như vậy được a?!
Đem đồ ăn đặt xuống bàn xong, vừa quay người lại đã thấy Viên Liệt đứng ngay sau lưng hắn, Ân Tịch Ly giật nảy mình, “Ngươi đi không phát ra tiếng a? Làm ta sợ muốn chết!”
Viên Liệt nhíu mày, vươn tay lấy đũa gắp thức ăn trên bàn.
Ân Tịch Ly cũng gắp vài đũa, thấy Viên Liệt không có lời gì muốn nói, đã định bỏ đi rồi, đột nhiên Viên Liệt lại mở miệng, “Tịch Ly.”
Tịch Ly đâm ra sửng sốt, Viên Liệt chưa từng gọi mình như thế, bèn quay đầu lại nhìn hắn.
“Ta đã nghĩ rất lâu.”
Ân Tịch Ly ngạc nhiên.
“Ta đã nghĩ ra được phương pháp giải quyết tốt nhất.” Viên Liệt hạ giọng nói.
Ân Tịch Ly nhìn hắn, “Ân?”
“Ngươi trước đó, chung quy chỉ muốn đùa cợt ta sao?” Viên Liệt hỏi, “Có thật là ngươi nhìn thấu được tâm tư của ta đối với ngươi không?”
Ân Tịch Ly nhăn mày, “Ta đâu có ngốc.”
“Nói cách khác, ngươi không hề thích ta, đúng không?”
Ân Tịch Ly ngẫm nghĩ một chút, nhẹ nhàng lắc đầu, kỳ thực cũng khó mà nói rõ, chỉ là… Nhưng chẳng đợi Ân Tịch Ly cân nhắc cẩn thận rồi biểu đạt cho rõ ràng, Viên Liệt bất ngờ nói tiếp, “Vậy thì tốt rồi!”
Ân Tịch Ly sửng sốt, “Tốt cái gì?”
“Phương pháp giải quyết thực sự rất đơn giản.” Viên Liệt nói, “Ngươi thích ai, ngươi tự quyết định, Viên Liệt ta sẽ không thích ngươi, thế là tất cả đều được giải quyết.”
Đỉnh mày Ân Tịch Ly đột nhiên khẽ nhíu lại, nhìn Viên Liệt hỏi, “Viên Liệt, đây là biện pháp tốt nhất mà ngươi nghĩ ra được hả.”
“Không sai.” Viên Liệt gật đầu, “Từ hôm nay trở đi, ta sẽ chuyên tâm vào việc thưởng đoạt giang sơn, không để ngươi lấp đầy mắt nữa, về phần Viên Lạc, ngươi nghiêm túc cân nhắc, nếu không thích thì đi kiếm người khác, có là ai, cũng cùng ta không can hệ.”
Ân Tịch Ly mỉm cười, “Viên Liệt…”
Viên Liệt khoát tay ngăn lại, “Chờ đã, ta vẫn chưa nói xong đâu.”
Ân Tịch Ly dừng lại nghe hắn nói tiếp, trong đầu cũng hỗn loạn.
“Chủ ý này, ta đã nghĩ đến rất lâu rồi, thế nhưng ta không thể gạt được chính mình.” Viên Liệt nói, “Bất kể tình huống như thế nào, ta vẫn động tâm với ngươi, ta không khống chế nổi bản thân, vì vậy chúng ta hãy lập ra một ước định?”
Ân Tịch Ly khó hiểu, “Ước định cái gì.”
“Nếu có một ngày, ta thực sự không còn cách nào tự kiềm chế với ngươi nữa, thì chúng ta cũng đừng bận tâm đến ai cả, ta sẽ đưa ngươi cao chạy xa bay, được không?”
Ân Tịch Ly sửng sốt, “A?”
Viên Liệt cắn nửa cái đùi gà, nói, “Nếu chúng ta ở cùng nhau, nhất định cha ta không tán thành, Viên Lạc thì trở mặt với ta, sẽ có rất nhiều người phản đối…Cho nên, ta sẽ dứt khoát từ bỏ ngôi vị hoàng đế đi.”
“Ngươi… Đầu bị vô nước rồi sao?”Ân Tịch Ly đưa tay ôm đầu Viên Liệt lắc lắc xem có thể khiến nước chảy ngược ra không.
Viên Liệt vẫn gặm đùi gà, nghiêm túc nói, “Chắc không phải tất cả các ngươi đều nghĩ ta rất xem trọng ngôi vị hoàng đế chứ?”
Ân Tịch Ly im lặng.
“Đích thực là ta rất muốn được hoàng vị, thế nhưng trong một kiếp nhân sinh, muốn hoàng vị thì dễ, có được một người hữu tình lại khó.” Viên Liệt cười, nói, “Nếu ta đã tìm mọi biện pháp để không yêu ngươi, nhưng kết cục vẫn cứ yêu ngươi, vậy chứng tỏ đối với ta mà nói ngươi quan trọng hơn ngôi vị hoàng đế rất nhiều, cho nên ngươi hãy theo ta! Chúng ta sẽ đến một nơi không có hoàng vị, sống trọn một đời!”
Ân Tịch Ly không rõ rốt cuộc biểu hiện của mình ra sao, là gật đầu, hay ngơ ngác nhìn chằm chằm Viên Liệt, dù sao hắn cũng ý thức được rằng bản thân tuyệt đối không lắc đầu.
Nhưng lúc bấy giờ Viên Liệt chỉ điềm nhiên như không, cái bộ dạng vừa gặm đùi gà vừa thốt ra lời ước hẹn ấy, vẫn luôn khắc thật sâu trong lòng hắn, bất luận ngày sau phải đối mặt với những năm tháng đau thương đến mức nào, hình ảnh đó vẫn giúp hắn tràn đầy dũng khí, hạnh phúc không gì sánh được.
Vừa thanh tỉnh trở lại, Ân Tịch Ly chợt nghe thấy một thanh âm kỳ quái… Thanh âm, của tiếng lòng khẽ động.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...