Ân Tịch Ly thấy Viên Liệt nhào thẳng vào hắn thì cũng bị dọa đến thất kinh, đến khi kịp hoàn hồn lại có cảm giác rất khó thở, chung quy Viên Liệt nặng muốn chết đang đè trên người, đã vậy còn ngậm tóc của hắn nữa…
Viên Liệt hiện tại cảm xúc dâng trào, dường như không thể khống chế được bản thân, vô thức ôm chặt lấy Ân Tịch Ly, tức thì phản ứng gì nên có cũng đều có, tâm can rối loạn, cuồng nhiệt như thể muốn ăn tươi nuốt sống đối phương!
Đang trong lúc cao hứng, bất chợt Ân Tịch Ly đưa tay đẩy hắn một phát, “Ngươi làm cái gì vậy? Chó dữ muốn cắn người a? Bữa tối đã ăn gì thế? Miệng thối!”
Cả khối nhiệt huyết của Viên Liệt đang dâng trào đến tận đỉnh đầu lập tức nguội lạnh mà rút ngược trở về, ngước mặt nhìn Ân Tịch Ly ở trước mắt, bắt gặp hắn đang thể hiện ra một thái độ hết sức khó hiểu…Vừa tựa như cười, lại vừa có vẻ bực bội, đồng thời còn thêm vào chút mỉa mai.
Viên Liệt thực sự không cam tâm a, vì cớ gì bản thân cứ bị mỗi ánh mắt, mỗi cử chỉ tùy tiện của Ân Tịch Ly khiến cho lòng dạ nhiễu loạn như vậy, hắn – Viên Liệt, chưa hề lâm vào tình cảnh này bao giờ?!
“Xùy xùy xùy.” Sau một chiêu ‘đình chiến’ tài tình, bất chợt Ân Tịch Ly dùng mũi chân đạp đạp vào đầu gối Viên Liệt, “Tránh ra đi, nặng muốn chết!”
Viên Liệt quan sát hắn một lúc lâu, cuối cùng chậm rãi ngồi dậy, mang theo chút tức tối nhìn hắn, nhịp thở vẫn còn bất ổn.
“Nhìn cái chi a?” Ân Tịch Ly bực bội, tên này lại muốn gì đây?
Viên Liệt hít sâu một hơi rồi không để ý tới hắn nữa, bước xuống, quay trở về bên giường của mình, ngả đầu nằm ngủ.
Ân Tịch Ly bị hắn phá cho rối tinh rối mù lên, tên này thực sự khó hầu a! Xong chuyện cũng xoay người vỗ giấc. Nằm trên giường được một hồi mới sực nhớ, la lên, “Ai, tắt đèn đi chứ.”
Một lúc sau, Viên Liệt mới đáp trả lại, “Sao ngươi không tự tắt đi?”
Ân Tịch Ly nghĩ bụng, tên này đang định chọc tức hắn a, có điều để đèn sáng thật sự rất khó ngủ, hắn đành ngồi dậy, chạy đến bên bàn chuẩn bị thổi tắt ánh nến.
Thế nhưng, hắn vừa hít vào một hơi còn chưa kịp thổi ra thì đột nhiên Viên Liệt vung tay áo… Phốc… Bóng tối bao trùm.
Ân Tịch Ly ngẩn người, quay sang nhìn, chỉ thấy trong bóng tối, Viên Liệt đang đối hắn cười xấu xa, Ân Tịch Ly thẹn quá hóa giận, đưa tay cầm ngọn nến lên, hung hăng chọi vào tên kia.
Viên Liệt dễ dàng bắt được rồi trở mình ngủ tiếp, tự nhủ, yêu nghiệt đáng chết, ngươi đừng đắc ý, đừng tưởng rằng cả thiên hạ ai cũng bị ngươi nắm ở trong tay, Viên Liệt ta không dễ dàng để cho ngươi thao túng như thế đâu!
….
Cả một đêm, Ân Tịch Ly ngủ ngon lành, Viên Liệt thì lại trằn trọc lăn qua lăn lại mãi đến quá nửa đêm mới miễn cưỡng chợp mắt được.
Lúc Viên Liệt tỉnh giấc, trời đã sáng trưng.
Viên Liệt cố trở người ngồi dậy, thầm mắng mình hồ đồ, trước giờ, mỗi ngày đều dậy sớm luyện công, hôm qua chẳng biết bị Ân Tịch Ly làm cho mê muội kiểu gì mà lại ngủ thẳng đến lúc muộn như vậy.
Nghĩ tới đây, Viên Liệt đưa mắt sang giường Ân Tịch Ly, nhận thấy người đã đi mất, chăn đệm cũng được xếp lại chỉnh tề rồi.
Viên Liệt càng bất mãn, tự nhắc bản thân, nếu cứ tiếp tục thế này, sớm muộn gì cũng giống như Trần Tĩnh, vì mỹ nhân mà trở thành vong quốc chi quân! Viên Liệt phiền muộn lắc đầu, đứng dậy, chợt nghe bên ngoài có tiếng cười nói.
Hắn có chút nghi hoặc, đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài, thấy Ân Tịch Ly đang ngồi ăn điểm tâm, cạnh đó là Hạ Vũ và Tiêu Lạc…còn có cả Viên Lạc nữa.
Viên Liệt khẽ nhíu mày, sao Viên Lạc lại đến đây?
Bất chợt, không biết Viên Lạc đang nói gì với Ân Tịch Ly mà khiến hắn cười ha hả.
Viên Liệt lẳng lặng đứng nhìn một hồi, chợt cảm thấy buồn bực.
Lúc bấy giờ, chợt nghe Viên Lạc khẽ hỏi, “Đại ca đâu? Sao còn chưa ra nữa? Để muộn không khéo sẽ bị Tước Vĩ lão gia tử mắng.”
Đang nói dở dang thì Viên Liệt đẩy cửa bước ra.
“Đại ca.” Viên Lạc cười hề hà chào.
Viên Liệt gật đầu, tiến lại gần hỏi, “Đã hết bệnh chưa?”
“Khỏi rồi, có gọi lang trung xem qua.” Viên Lạc trả lời.
Ân Tịch Ly ngồi một bên, vừa uống đậu hũ hoa, vừa định đưa tay lấy một cái bánh bột mì, lúc này bên trong vỉ hấp chỉ còn lại một cái, Viên Liệt trông thấy, nhanh tay đoạt mất, ngậm vào miệng, rồi vội đi tìm Tước Vĩ.
Ân Tịch Ly lập tức phát hỏa, mắng, “Viên Liệt, ngươi dám học theo Tước Vĩ phàm ăn đi giành phần của ta?!”
Viên Liệt đã đi tới cửa, gặm bánh bột mì nói, “Ngươi ăn ít ít lại thôi, trông cái bụng ngươi phình cả ra rồi!”
“Hả?” Ân Tịch Ly ngạc nhiên đưa tay sờ sờ bụng, làm gì có? Toàn thân hắn chỉ được mấy lượng thịt lại còn có thể có bụng sao?
Bực bội đưa mắt nhìn lên thì Viên Liệt đã đi mất.
“Ta béo thật sao?” Ân Tịch Ly ngó sang hai bên, hỏi Viên Lạc và Hạ Vũ.
Hạ Vũ cười ra một tiếng, tựa hồ tâm trạng rất tốt, rồi đứng dậy, vội vàng tiến về hướng dược phòng.
Tiêu Lạc đứng lên, bám theo hỏi, “Ai, Hạ Vũ, làm gì mà lúc nào ngươi cũng khẩn trương vậy? Theo ta ra phố đi, hôm nay ta có hẹn vài người cùng đến uống rượu.”
“Không rảnh.” Hạ Vũ thản nhiên nói, “Ngươi rủ mấy kẻ suốt ngày ăn không ngồi rồi ấy.”
Ân Tịch Ly giật giật mí mắt, lão tử đã trêu ai chọc ai hả.
Viên Lạc thấy mọi người đều khích Ân Tịch Ly, bèn nói, “Tịch Ly a, ngươi đã ăn no chưa? Ta và ngươi lên phố ăn chút gì nha?”
Ân Tịch Ly cau mũi, nói, “Ai…Quên đi, không ăn nữa, mới sáng sớm mà bụng dạ đã bực bội rồi.” Nói đoạn, đứng dậy rồi chạy đi.
“Ngươi đi đâu vậy?” Viên Lạc đuổi theo Ân Tịch Ly.
“Đến kỹ viện.” Ân Tịch Ly tức tối đáp.
“Hả?” Viên Lạc nhíu mày, “Ngươi đến kỹ viện làm cái gì?”
Ân Tịch Ly thấy hắn hoảng hốt, đâm ra phải bất đắc dĩ giải thích, “Tước Vĩ muốn thăm cố nhân của hắn.”
“Nga, ra là thế.” Viên Lạc thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại hoài nghi, thật sự không ngờ tới a, Tước Vĩ đã lớn tuổi như vậy mà vẫn còn có nhã hứng để hưởng thụ.
Đến chỗ Tước Vĩ, liền trông thấy Tước Vĩ đang ngồi trong bàn nói gì đó với Viên Liệt.
Ân Tịch Ly bước vào, hỏi, “Lão đầu, khi nào thì đến kỹ viện?”
Viên Liệt mở to hai mắt nhìn hắn, Tước Vĩ kéo Viên Liệt lại nói cho hắn nghe về chuyến đi đến Nghi Phượng Các hôm nay, Viên Liệt gật đầu, Viên Lạc liền mở lời, “Ta cũng muốn đi.”
“Không được đi!” Viên Liệt nghiêm mặt, “Phải về nhà tiếp tục nghỉ ngơi.”
Viên Lạc hơi thất vọng, nói, “Thấy các ngươi đi điều tra vụ án ta cũng muốn theo, bệnh của ta đỡ rồi mà.”
Viên Liệt sầm mặt xuống khiến Viên Lạc có hơi sợ hãi, Ân Tịch Ly thấy được bèn nói với Viên Liệt, “Uy, sao ngươi lại như vậy a?”
Viên Liệt sửng sốt.
Ân Tịch Ly bất mãn, “Hắn đã lớn thế này rồi, hơn nữa còn có địa vị trong quân ngũ, cũng là một cá nhân độc lập như ngươi, đừng tưởng ngươi là đại ca của người ta là có quyền quản lý người ta.”
Sắc mặt Viên Liệt liền càng trở nên khó coi hơn, phán, “Huynh đệ chúng ta, không cần ngoại nhân xen miệng vào.”
Ân Tịch Ly nhướn mi một cái, cười khẩy, “Vậy sao, huynh đệ a, nói thật là dễ nghe…”
Viên Liệt có chút kinh động, nhận ra Ân Tịch Ly đã bất ngờ đổi sang vẻ mặt mờ ám, đôi mắt kia dường như có thể xuyên thấu tâm can, lợi hại đến mức khiến Viên Liệt bất chợt toát mồ hôi lạnh.
Ân Tịch Ly thấy Viên Liệt bắt đầu khó chịu, liền nhanh chóng thu hồi ánh mắt lại, cúi xuống uống trà.
Tước Vĩ bất đắc dĩ lắc đầu.
Viên Lạc hầu như chẳng hiểu gì cả, tưởng rằng vì mình mà Ân Tịch Ly và Viên Liệt mới tranh cãi, bèn giảng hòa, “Hay là…ta không đi nữa, kỳ thực hôm nay cha cũng có việc bảo ta làm.”
Viên Liệt nhìn hắn, hỏi, “Phụ thân kêu ngươi làm cái gì?”
“Nga… Thì chuyển vài thứ đến tổng doanh trại, đại loại là cấp cho các binh sĩ mở tiệc.” Viên Lạc trả lời.
“Vậy sao còn chưa đi?” Viên Liệt nói, “Làm xong sớm để còn về nghỉ ngơi, phải chờ đến khi ngươi khỏi bệnh đã.”
“Nga.” Viên Lạc gật đầu, có hơi miễn cưỡng hướng qua Ân Tịch Ly vẫy tay, chào, “Tịch Ly, ta về trước đây, bao giờ xong việc ở quân doanh sẽ trở lại tìm ngươi.”
Ân Tịch Ly gật đầu, Viên Lạc cũng rời đi.
Tước Vĩ vừa dùng xong điểm tâm, lên tiếng, “Đợi ta thay y phục là chúng ta khởi hành ngay, đúng rồi, gọi cả Tô Mẫn luôn, chẳng biết nàng có thể đi lại được chưa.”
Ân Tịch Ly gật đầu, “Ta đã phái người đến báo cho nàng… Phải rồi, ngài thay y phục để làm gì?”
“Ai.” Tước Vĩ khoát tay, trịnh trọng nói, “Đi gặp mỹ nhân, đương nhiên cần sửa soạn sao cho dễ nhìn chứ.”
Ân Tịch Ly dở khóc dở cười, quay đầu lại, chợt bắt gặp Viên Liệt đang lạnh lùng nhìn mình.
Ân Tịch Ly nhướn mày, cười hỏi, “Viên đại ca, làm sao vậy?”
Viên Liệt sắc mặt khó coi, nói, “Chuyện của huynh đệ bọn ta ngươi đừng can thiệp vào.”
Ân Tịch Ly thản nhiên cười cười, bảo, “Viên Liệt.”
Viên Liệt nhìn hắn khó hiểu, đột nhiên Ân Tịch Ly lấy mu bàn tay gõ nhẹ vào ngực hắn, rồi vừa cười vừa tiếp cận lại gần, lời nói ái muội, “Những gì ngươi nghĩ trong đầu, so với ngươi ta còn biết rõ hơn.”
Mặt Viên Liệt biến sắc.
Ân Tịch Ly thu hồi bộ dạng tươi cười, “Ngoài mặt ngươi biểu hiện như một quân tử, nhưng kỳ thực chỉ là kẻ tiểu nhân mà thôi.”
“Ngươi…” Mặt Viên Liệt tối sầm, đưa tay xiết chặt cổ tay Ân Tịch Ly, “Ngươi thôi nói xằng nói bậy đi!”
Ân Tịch Ly cười, đáp, “Bất quá ngươi cũng là ỷ lại bản thân có chút thiên phú nên mới kiêu ngạo, ngang ngược … Nhưng rốt cuộc, so ra với người huynh đệ của ngươi chẳng hơn được bao nhiêu, người đứng ở phía trên tốt nhất là nên cẩn thận một chút, tránh để người khác gạt mình xuống dưới.”
Viên Liệt vừa thu tay về, Ân Tịch Ly lập tức đau đến rùng mình, nhưng chỉ cười chứ không giận, rồi chỉ vào mũi hắn, nói, “Vẫn là câu trước đây, ngươi vẫn còn non nớt lắm, lại hay phí thời gian vào những việc không đâu, không bằng ngươi cứ nhìn mà xem, nữ nhân toan tính quá thì có thể làm nên chuyện, nhưng nam nhân vọng tưởng quá chỉ khiến khí phách mai một đi!”
Viên Liệt chấn động, tưởng chừng như bị tát nước vào mặt, không nói nên lời.
Ân Tịch Ly thấy hắn bất động, bèn rút tay về.
Trầm mặc một hồi lâu, cuối cùng Viên Liệt cũng định thần lại, tuy trong lòng vẫn không ngừng dao động bất ổn, gật gù, “Ngươi nói quả không sai, không sai!”
Ân Tịch Ly mỉm cười, xoay người bỏ đi, đột nhiên bị Viên Liệt kéo lại.
“Làm gì vậy?” Ân Tịch Ly lườm hắn một cái, “Ta cũng muốn đi thay y phục đẹp để gặp mỹ nhân!”
Viên Liệt nhìn hắn xoi mói, phán, “Ngươi còn muốn đổi xiêm y đẹp để gặp mỹ nhân sao?”
Ân Tịch Ly giật giật mí mắt, chợt nghe Viên Liệt phát ngôn cợt nhã, “Dù ngươi có mặc phá bố lạn sam (trang phục tồi tàn), cả thiên hạ cũng chẳng có mấy mỹ nhân có thể sánh được với ngươi?”
“Thối tha!” Ân Tịch Ly nghe chói tai, tung chân đá Viên Liệt.
Viên Liệt xoay người tránh né, rồi thật nhanh túm lấy cánh tay Ân Tịch Ly khóa lại trước ngực, tay Ân Tịch Ly bị nắm chặt, vùng vẫy mấy cái mà vẫn không thoát ra được, nổi giận nói, “Viên Liệt, ngươi lại muốn đánh nhau hả!”
Viên Liệt mỉm cười, “Ngươi muốn đánh với ta sao? Vậy thì đánh đi chứ?” Nói đoạn, đưa tay nâng cằm hắn lên.
Ân Tịch Ly thấy Viên Liệt ngạo nghễ như thế, đâm ra uất ức, trừng mắt nhìn hắn.
Viên Liệt trái lại rất thản nhiên, nhanh chóng thả tay hắn ra, cười bảo, “Chẳng phải ngươi luôn tự cho rằng bản thân mình rất giỏi giang sao?”
Ân Tịch Ly sửng sốt.
Bất ngờ Viên Liệt nheo mắt lại, túm lấy cổ áo hắn rồi nói, “Chẳng phải ngươi cũng ỷ vào chút thông minh vặt vãnh cùng với cái mặt dày kia mà hoành hành ngang ngược sao?! Đã vậy còn không chịu thừa nhận kẻ khác cũng nhìn ngươi như thế… ngươi nghĩ ngươi là cái thá gì?”
Ân Tịch Ly vung tay định giáng cho hắn một đòn, Viên Liệt dễ dàng bắt lấy cổ tay hắn, “Cứ cho rằng bản thân ngươi có chút bản lãnh đi, thì trên đời này không phải bất kỳ ai nhìn thấy ngươi cũng si mê ngươi đến thất điên bát đảo đâu. Viên Liệt ta bất quá chỉ bị diện mạo của ngươi mê hoặc, nhưng không có nghĩa là đã bị ngươi thu phục, nếu ngươi muốn giương oai thì trước tiên phải biết chọn đối tượng đã!”
Không ngờ, Ân Tịch Ly vẫn tiếp tục xuất ngôn đùa bỡn với Viên Liệt, “Viên Liệt, ngươi con mẹ nó thật sự chẳng ra gì cả, nếu ngươi cứ tiếp tục như vậy suốt đời cũng đừng vọng tưởng đến chuyện được ta coi trọng!”
“Ngươi muốn khinh thì cứ việc khinh đi.” Viên Liệt cũng ngoan cố không chịu thua kém, “Ngươi chướng mắt ta, ta còn chướng mắt ngươi hơn, ngươi thay y phục ta cũng thay y phục, để xem những mỹ nhân kia thích loại thư sinh càn quấy như ngươi hay là đại tướng quân ta đây!”
“A phi!” Ân Tịch Ly nghe vậy liền nổi trận lôi đình, tên Viên Liệt này hôm nay dám cả gan hơn thua tới cùng với hắn sao, hai người đang ở trong viện đối mặt trừng nhau đằng đằng nộ khí, chợt nghe cách đó không xa có tiếng cười khe khẽ vọng tới.
Cả hai ngẩn người quay đầu lại, phát hiện Tước Vĩ hai tay chống cằm ngồi ngay cửa nhìn bọn hắn, phán, “Ai…Hai người các ngươi thật sự là rất tầm phào, lớn đến thế rồi mà cãi nhau còn thiếu đạo lý hơn cả tiểu hài tử.”
Thấy hai tên ngốc cứ ngây người ra nhìn mình, Tước Vĩ lấy giọng điệu của tiểu hài tử rồi mô phỏng.
“Ngươi xấu lắm, một điểm cũng không hảo! Ta đi tìm người tốt chơi đây!”
“Chính ngươi mới xấu nha, ta cũng đi tìm người tốt hơn một vạn lần so với ngươi mà chơi!”
“Ta không thèm thích ngươi!”
“Ta cũng không thích!”
“Người tốt hơn ngươi có cả đống a!”
…
Tước Vĩ bắt chước xong, liền quay sang trách móc đôi câu với hai kẻ đang tự cảm thấy xấu hổ, “Ai…Thật mất mặt, hai ngươi không cần thay y phục nữa, có đi ra ngoài cũng đừng xưng là đồ đệ của Tước Vĩ ta.”
Nói xong, lão gia tử đứng lên, thủng thỉnh bước ra cửa, phân phó với nha dịch, “Ai, tìm vài người chuẩn bị một cỗ kiệu cho tử tế, đưa Tô Mẫn cô nương đi theo ta.”
“Rõ.” Đám nha dịch tuân mệnh.
Ân Tịch Ly và Viên Liệt đưa mắt nhìn nhau, Viên Liệt buông lỏng tay ra, Ân Tịch Ly cũng quay người theo sau lão đầu, thế nhưng đi được vài bước vẫn thấy không cam tâm bèn quay lại hung hăng đạp một cước vào đùi Viên Liệt.
“Ngươi…”
Viên Liệt trợn tròn hai mắt nhìn hắn, nhưng khi bắt gặp vẻ mặt bất mãn của Ân Tịch Ly thì trong lòng lại khẽ động, thôi quên đi, chẳng qua chỉ có một cước, cứ nhường cho hắn đá vậy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...