Khang Thuận Phong trở lại doanh địa huấn luyện quân sự thì trời đã tối, thao trường đã không còn ai, xem ra đều trở lại doanh trại rồi. Hắn không về doanh trại, trước hết tới chỗ của Tằng Cần Sinh.
Tiểu Hạ Thấy hắn tới, suỵt một tiếng, sau đó chỉ vào trong phòng.
Khang Thuận Phong cười, nhẹ bước chân đi vào bên trong, nhìn qua một chút, Tằng Cần Sinh đang ở trên bàn viết cái gì. Hắn không nói gì, từ trong người lấy ra hai bao thuốc tốt mà Tam Tử tiện tay đưa cho, giao cho Tiểu Hạ, chỉ chỉ vào bên trong.
Tiểu Hà cười gật đầu, nhận lấy bao thuốc, giơ bàn tay biểu lộ ý OK.
Khang Thuận Phong phất tay áo với hắn, nhẹ nhàng đi ra ngoài.
Đi ra ngoài, nhìn thao trường không còn ai, trong lòng hiện lên thái cực quyền học được của Nhạc Càn Sinh, tìm một góc, bắt đầu luyện tập. Luyện tập một chút, Khang Thuận Phong liền cảm nhận được khác biệt, lúc trước luyện hồng quyền, chú ý mềm, nhanh, luyện thập đại bàn, tuy rằng chậm, nhưng nhuyễn thập bàn là hàm tâm dưỡng khí, ngạnh thập bàn là triển cân đằng mô, mà Thái Cực lại tuyệt nhiên khác biệt.
Thái cực quyền không chỉ bao hàm một chữ chậm, loại vận động này như toàn thân chỗ nào cũng biến thành một vòng tơ quấn thành hình xoáy trôn ốc, có thể khiến khí huyết lan tràn toàn thân, đây là yêu cầu về mặt thần ý: tĩnh trong động, đồng do tĩnh, loại yêu cầu về thần ý này khiến tâm hắn hơi rung động, thoáng cái khiến động tác đều có cảm giác biến hóa linh hoạt sung sức hơn, đúng là như hổ thêm cánh! Như hổ thêm cánh! Khang Thuận Phong không nhịn được mà kích động.
Một cao nhân luyện hồng quyền tới đỉnh cao, cũng chỉ có người luyện với cảnh giới này mới cảm nhận được diệu dụng của thái cực.
Loại tĩnh trong động, động do tĩnh này chậm rãi ngưng luyện ra, trở thành một loại thói quen của thân thể, quyền pháp trong hư có thực, không chỉ có biến hóa ở các chiêu pháp, mà còn bao hàm bên trong mỗi chiêu pháp. Nếu như nói hồng quyền chỉ trên đánh dưới, chỉ trái đánh phải, thiểm kinh xảo thủ, ba chiêu pháp hư thực diễn dịch ra mà nói, như vậy loại tĩnh trung động, động do tĩnh này quả thực đem hư xen với thực, khiến bản thân giơ tay nhấc chân đều có cảm giác biến ảo khó lường.
Khang Thuận Phong chìm đắm trong quyền pháp, không thể tự thoát ra được, một lần, hai lần, ba lần, thân thể hắn dần ấm lên, không phải là nhiệt độ tăng lên do luyện quyền lâu, mà mỗi cơ thể, mỗi tấc da thịt, mỗi đoạn mạch mách, mỗi lỗ chân lông đều phát nhiệt, từng tế bào như bốc cháy lên, khiến cho hắn không nhịn được xúc động muốn hét lên, nhưng hắn không hét, mà dùng hô hấp dài để áp chế loại xung động này, lần dần quy về phía đan điền, sau đó tán ra mọi ngóc ngách trong thân thể.
Hắn không thể nghĩ ra nổi lúc trước Trần Vương Đình hay vị tông sư nào có thể sáng tạo ra loại phương pháp luyện công này, quả thực thần kỳ. Hôm nay hắn đã cảm thụ được, như cũng chỉ là cảm thụ việc khai sáng thái cực quyền, nhưng vị đại sư kia là sáng tạo ra, còn hắn chỉ mô phỏng theo mà thôi.
Một tiếng điện thoại nhỏ vang lên, giữa thao trường yên tĩnh lại vô cùng rõ ràng, khi điện thoại run lên một khắc, Khang Thuận Phong theo bản năng run vai trái lên, bày ra một thế kháo vô ý thức, sau khi hắn ý thức được, mới từ túi quần móc điện thoại ra, mở màn hình vừa nhìn, là điện thoại của Tằng Cần Sinh, liền nhận điện, đã nghe thấy giọng nói phía bên kia: "Tiểu Khang, về rồi sao? Có thể qua đây một chút không? Có cần anh gọi điện xin phép giáo viên của chú không?"
Khang Thuận Phong liền cười nói: "Không cần, em đang ở thao trường, còn chưa về doanh trại."
Bên đầu dây kia liền cười rộ lên: "Thì ra chú đang luyện công, cứ qua đây trò chuyện một chút, sau đó trở về thích luyện gì thì luyện..."
Khang Thuận Phong đáp ứng, liền cúp điện thoại.
Cất điện thoại đi, hắn mới nhớ tới cái phản ứng kia, một chiêu kháo ý vô thức của vai trái, căn bản chỉ là bản năng của đại não, thì ra đây là Tùng Nhu!
Tùng Nhu thì ra là cảm giác bộc phát do thần ý tĩnh trong động, động do tĩnh xúc tác.
Thế nhưng hắn không rõ, mình mới bắt đầu luyện thái cực, lẽ nào có thể đạt được cảnh giới Tùng Nhu mà người khác luyện nhiều năm không thành chứ? Hồng quyền hắn biết mình mới bước vào Nhu cảnh giới, thế nào lại có cảm giác này?
Hắn chậm chạp đi tới nơi ở của Tằng Cần Sinh, nhưng lại đau khổ suy tư về vấn đề này, đến tận của phòng Tằng Cần Sinh, đột nhiên linh quang vừa hiện, hắn nhớ tới công pháp ý động toàn thân mà mỗi tối lên giường hắn thường luyện, đây là công pháp Hồ Tà Tử bảo hắn luyện, vừa rồi vai trái khẽ động, giống như mỗi tối luyện vai vậy! Đều là trước tiên thu lại, sau đó bắn ra! Công pháp kia là Hồ Tà Tử trao đổi được từ một sư phụ thái cực, loáng thoáng nhớ kỹ, lúc đó Hồ Tà Tử bảo thái cực sư phụ kia nói, phân nửa diệu dụng của thái cực đều ở trong công pháp này.
Đột nhiên, hắn nhớ tới lời của Nhạc Càn Sinh, muốn luyện thái cực quyền phải luyện được quanh thân không chỗ nào không có đạn hoàng hắn không nhịn được xúc động, lẽ nào là nói công pháp này, luyện xong liền có thể khiến cơ thể không chỗ nào không có đạn hoàng. (Đạn hoàng = lò xo).
Thái cực! Thái cực! Đúng là quá ngưu, nằm trên giường cũng có thể nâng cao cảnh giới.
Hắn ngơ ngác đứng đó suy tư, nhưng lại có người chờ không được, vừa mở cửa, Tằng Cần Sinh hoảng sợ, nói: "Tiểu Khang, chú còn không vào, đứng ở đây dọa người hả?"
Khang Thuận Phong từ trong suy tư tỉnh lại, có điểm ngây ngô nở nụ cười, may mà trong bóng tối không nhìn rõ lắm, nếu không Tằng Cần Sinh còn tưởng hắn ra ngoài vài ngày, gặp phải đả kích to lớn nào rồi.
Vào phòng, Tằng Cần Sinh nói với Tiểu Hạ đang dọn phòng: "Tiểu Hạ, cậu đi nghỉ ngơi đi, tôi đi ngủ bây giờ, không cần thu dọn đâu. Còn nữa, gọi điện thoại cho doanh trại bên kia, xin phép giúp Khang Thuận Phong, nói tôi có chuyện cần bàn với Tiểu Khang, bảo hắn về doanh trại muộn một chút."
Tiểu Hạ đáp ứng trước tiên pha cho Khang Thuận Phong một ly trà, sau đó đi ra ngoài, trước khi đi ra còn giúp bọn họ đóng cửa.
Tằng Cần Sinh thấy Tiểu Hạ đi ra ngoài, liền nâng ly trà lên miệng, nói: "Hôm nay cũng muộn rồi, vì thế anh lấy trà thay rượu cảm ơn chú!"
Khang Thuận Phong nâng ly trà lên, lại nói: "Vì sao lại cám ơn em?"
Tằng Cần Sinh vui vẻ cười nói: "Giả bộ hả? Bắt anh nói sao, được, anh nói cho chú, ai khiến anh vui vẻ nhưng lại cố tình không nói nhỉ? Chuyện của anh thành công, nào, chạm chén, vui vẻ một chút."
Khang Thuận Phong cầm chén, nói: "Từ từ, buổi tối em không uống trà, đổi nước lọc được không thế?"
Lần này đến mức Tằng Cần Sinh không nhịn được: hừ! một tiếng nói: "Chú dám đùa giỡn anh?"
Khang Thuận Phong cười nói: "Thật mà, trà là trăm bổ một hại, buổi tối uống chính là hại tinh thần!"
Nói xong, đứng dậy lấy cái chén khác, rót một chén nước trắng, giơ về phía Tằng Cần Sinh một cái, sau đó uống một hơi.
Tằng Cần Sinh chờ hắn ngồi xuống lần nữa, mới nói: "Khiến lão đệ chê cười rồi! Chú không biết việc này có ý nghĩa với ca ca thế nào đâu, bộ đội chuyển ngành, chắc chắn là về thị trấn nhỏ ở Quý Châu, cũng chỉ là quan chức nhỏ thôi, vậy phấn đấu gần nửa đời người đều uổng phí rồi! Anh cực khổ nhiều năm như vậy, đến ngủ cũng không có ngon, vì sao, là vì bản thân không thể giúp con trai thoát khỏi cái vòng tiểu trấn nhỏ bé kia! Hiện tại có thể rồi, cứ đà này, tương lai ở lại thành phố S công tác không phải là vấn đề!"
Khang Thuận Phong nhìn bộ dạng kích động của hắn, chỉ biết than thở: "Người sống một đời, thật không dễ dàng!"
Tằng Cần Sinh cười rộ lên, nói: "Lần này đều dựa vào Tiểu Khang chú, phần tình này trả sao đây?" Tằng Cần Sinh chỉ vào trái tim mình, nói: "Hay là móc ra trả cho chú?"
Khang Thuận Phong nói: "Huynh đệ một nhà, khách khí cái gì? À, lần này em nghỉ phép, tới thăm Dương tiên sinh, ông ấy bảo anh lúc rảnh đến thăm nhà Tham mưu trưởng đi."
Tằng Cần Sinh cười nói: "Hẳn phải thế! Nghe nói lần này là tên kia cố tình dìm anh, khiến mấy tên lão làng đều khó hiểu, mấy người dụng tâm kín đáo còn tưởng hắn có thù với anh, liền đánh tiếng với hắn, kết quả bị hắn nói là chuyện chọn người hắn không quan tâm, nhưng đại ý lại là nếu như không chọn anh, vậy là đắc tội với hắn... quả thực buồn cười!"
Khang Thuận Phong thong thả nói: "Có gì mà buồn cười, anh không phải là tâm cao khí ngạo, cũng không đắc tội với hắn, tự nhiên trên đường vấp phải hắn, tha về một đại lão hổ a!"
Tằng Cần Sinh mặt đỏ hồng, xấu hổ nói: "Ăn một vố này, lần sau không ngu thế nữa!"
Hai người cùng nhau cười rộ lên, Khang Thuận Phong thấy không còn sớm, liền từ biệt rời đi, Tằng Cần Sinh mở ngăn kéo, lấy ra một phong thư nói: "Trong đây có một vạn đồng, chú cầm dùng trước đi, đừng ngại ít, phần nhân tình này cả đời anh không quên, sau này không dám nói đến dầu sôi lửa bỏng, nhưng vạn sự không từ nan là thật!"
Khang Thuận Phong không nhận, nhìn thẳng vào mắt hắn, nói: "Em thiếu tiền sẽ hỏi anh! Nhưng mà hiện tại em chưa cần, lần này buôn bán có chút lời, cũng đủ cho em đến trường, cải thiện cuộc sống cha mẹ. Anh đang bận việc, chắc chắn cần dùng tiền, giao tình của chúng ta không phải chỉ ngày một ngày hai, những ngày sau này còn rất dài."
Tằng Cần Sinh biết Khang Thuận Phong nói là thật, tuy rằng sự việc cơ bản đã xong, nhưng cụ thể được phân vào vị trí nào cũng rất quan trọng, nhưng mà chung quy vẫn cảm thấy không bỏ ra chút gì thì áy náy, nghe Khang Thuận Phong nói vậy, muốn khách khí cũng không khách khí nổi, còn khách khí nữa thì lại thành không nể tình, Tằng Cần Sinh cất tiền đi, gật mạnh đầu, không nói gì nữa.
Khang Thuận Phong cũng gật đầu một cái, Tằng Cần Sinh tiễn hắn ra ngoài, nhìn bóng lưng hắn dần hòa vào bóng tối, nhưng vẫn đứng yên ở đó nhìn theo thật lâu.
Khang Thuận Phong trở lại doanh địa, đã tới giờ tắt đèn, mọi người chuẩn bị lên giường đi ngủ.
Thấy hắn tiến vào, Lưu Bằng, Lưu Nguyên, Vương Vinh mấy người đều dồn ánh mắt nhìn bộ dạng xuất quỷ nhập thần của hắn. Tối vừa cảm thấy hắn về, thì hắn không về, hiện tại chuẩn bị đi ngủ thì hắn lại về.
Khang Thuận Phong đón ánh mắt quan tâm của mọi người, cười đáp trả, nhưng đổi lại là hai ánh mắt trợn trừng của Vương Phàm và Lưu Chính Vĩ.
Lưu Bằng mặc một chiếc quần cộc, thoáng cái nhảy lên, đánh tới, mắng: "Tiểu Khang tử, vài ngày không gặp, một cuộc điện thoại cũng không có, trong lòng còn nhớ đến đám bạn này không hả?"
Khang Thuận Phong không khỏi cảm động, nghĩ thầm, mình đúng là đầu heo, thực sự đã quên mất mấy người bọn họ, trong lòng nghĩ thế, nhưng bước lên một bước, chân trái đưa lên, không khách khí nói: "Té đi, làm như oán phụ ngâm khúc, quả thực khiến tao nổi da gà."
Đám còn lại đều cười ầm lên.
Lưu Bằng nhìn một cước tùy thời có thể đá tới, vội vàng ngừng lại, miệng kêu lên: "Lần trước ra ngoài còn biết mà mang thẻ vip về, lần này mang thứ gì về bồi thường cho sự lo lắng của chúng tao đây hả?"
Khang Thuận Phong móc từ trong túi ra một gói thuốc, ném qua, Lưu Bằng và Lưu Nguyên, Vương Vinh đều hút thuốc.
Lưu Bằng nhận gói thuốc, vừa nhìn đã nói: "Fuk! Hùng miêu cơ à." liền vội vã tìm bật lửa châm một điếu, sau đó ném vài điếu cho mấy tên khác. Lưu Bằng châm thuốc, nhưng lại lẻn tới gần Khang Thuận Phong, bộ dạng thần bí, nói: "Mày đi hai ngày, có một người tìm đó..."
Khang Thuận Phong còn chưa kịp nói gì, chợt nghe bên ngoài vang lên tiếng của giáo viên: "Lập tức tắt đèn, ngủ!"
Hắn vội khoát tay với Lưu Bằng, Lưu Bằng chạy nhanh về chỗ nằm.
Ngày thứ hai, Khang Thuận Phong xếp hàng trong đội ngũ, chung quy vẫn cảm thấy có điểm sai, vừa chuyển đầu đã thấy một ánh mắt u oán, đúng là nha đầu Trang Phỉ, thấy hắn quay đầu, hung hăng trừng mắt nhìn hắn, răng bặm vào môi nhìn hắn.
Những ngày tiếp theo, Khang Thuận Phong thành thật huấn luyện, buổi tối ăn xong liền chui vào rừng luyện thái cực, hắn càng ngày càng mê đắm cái cảm giác này. Trang Phỉ một lần tới gặp hắn yêu cầu dạy võ công, nhưng mà Khang Thuận Phong không có bởi vậy mà dễ dàng cho nàng, bình thường nàng luôn dùng khuôn mặt hồ ly của mình, ném cho hắn từng ánh mắt sát thương cực lớn.
Khang Thuận Phong vài lần quay ra cười đáp trả, bên kia luôn hừ nhẹ một tiếng xoay đầu rời đi.
Huấn luyện quân sự có thể mang lại lợi ích gì cho mọi người sau này thì còn chưa ai biết, nhưng chỗ tốt hiện tại chính là nhiều cặp nam nữ thành đôi. Lưu Bằng và Thanh Thanh Hạm, tình cảm của Vương Phàm và Tiểu Tiểu cũng cấp tốc phát triển, bình thường luôn cùng một chỗ thỏ thẻ, không biết là nói cái gì, chung quy chỉ là nam nữ hoài xuân. Lưu Nguyên và Vương Vinh cũng đều xác định được mục tiêu, tên nhà quê Lưu Chính Vĩ càng ghê gớm hơn, không ngờ có con gái theo đuổi. Tuy rằng không phải là cô gái xinh đẹp lắm, nhưng cũng là gái thành phố, Lưu Chính Vĩ ban đầu còn đẩy đưa, e ngại không dám nói gì. Nhưng cô gái kia thì rất tốt với hắn, hắn cũng dần thả lỏng, không chê bai người ta, cuối cùng trở thành một đôi tình lữ.
Khang Thuận Phong ngày càng thích thái cực, hắn học là Trần thức nhất lộ, tuy rằng không học nhị lộ pháo chủy, nhưng hồng quyền pháo chủy hắn vẫn luyện mỗi ngày. Nghe Nhạc Càn Sinh nói, Trần Thức vốn có năm lộ thái cực, một lộ trường quyền cùng một lộ pháo chủy. Tuy không biết Trần gia vì sao bỏ bốn lộ khác, nhưng trường quyền cùng pháo chủy phỏng chừng cũng có thể bổ sung cho hồng quyền của bản thân đi.
Bây giờ hắn đang chờ huấn luyện quân sự kết thúc, đi theo Nhạc Càn Sinh cần cù học tập nhị lộ pháo chủy cùng thôi thủ.
Trong lúc này, hắn cũng nhận được vài lần điện thoại của Thịnh tỷ, một lần thông báo đã bái kiến Dương lão thái gia, một lần thông báo đã bái làm môn hạ của Bạch lão gia tử Thanh Bang, làm đồ tôn, Bưu Thịnh Đường bắt đầu đối phó với Hà Nam bang. Có hai lần tranh đấu với Hà Nam bang, nhờ hắn cho ý kiến.
Thang Văn Sinh vài ngày nay tâm trạng không tốt, hắn đã nhận được điện thoại của Phòng Tam, biết Bưu Thịnh đường đã qua cơn sóng gió, tạm thời muốn bắt Thịnh tỷ là chuyện không tưởng.
Lúc hắn đang nổi giận đùng đùng, lại nghe Phòng Tam báo cáo Bưu Thịnh đường làm sao sống lại từ đường cùng, Á tỷ phía sau nhẹ nhàng bóp vai cho hắn.
Thang Văn Sinh vẻ mặt âm trầm, hắn biết mình xem thường thực lực Bưu Thịnh đường cùng đầu óc của Thịnh tỷ kia. Phòng Tam thấy tâm tình của hắn không tốt, nói an ủi vài câu, vừa lúc Thang Thần Long gọi điện hỏi hắn vài câu, liền mượn cớ rời đi.
Thang Văn Sinh nhắm mắt lại, trước mặt hiện lên khuôn mặt Khang Thuận Phong, mặt Lưu Bằng, hắn siết chặt cái đệm ghế sô pha, dường như muốn bóp nát hai người vậy.
Hắn dường như cảm giác được mình đang bị hai người cười nhạo.
Trước mặt dần hiện ra thân hình mê người của Thịnh tỷ, mẹ! Ả đàn bà thối! Hắn hung hăng mắng trong lòng, nhưng túm lấy tay Á tỷ, thô lỗ xé vạt áo trước người nàng.
Á tỷ thấy hắn không thoải mái, nhẹ nhàng lay tay hắn.
Thang Văn Sinh như bị kích thích hung tính, mạnh mẽ ôm thân thể đẫy đà của nàng vào, một trận đau đớn lan tràn trên khuôn ngực Á tỷ, nàng không khỏi ôm chặt hắn, nhẹ giọng rên rỉ lên.
Thang Văn Sinh dường như một con thú, cào cấu trên da thịt Á tỷ mà phát tiết cỗ tà hỏa nghẹn ứ trong lòng hắn.
Thang Thần Long đang ở hội quán, nhưng mà hắn đang ở phòng cao nhất chỉ có mấy người thuộc cao tầng mới có khả năng tới. Hắn gọi Phòng Tam lên, chủ yếu là hỏi chuyện Bưu Thịnh đường, hắn biết đứa con thứ ba bảo Phòng Tam nhúng tay vào chuyện của Bưu Thịnh đường, nhưng hắn không ngăn cản. Hà Nam bang dẫn đầu đối chọi với Bưu Thịnh đường, là đã được hắn ngầm đồng ý, Bạch Nhãn Lang tới gặp hắn, hắn tuy rằng không gặp, nhưng hướng dẫn cho hắn làm.
Phòng Tam vào thang máy, không có ấn tầng cao nhất, mà ấn vào ký hiệu micro trong thang máy, nói vào: "Tôi là Phòng Tam", thang máy trực tiếp chuyển tới tầng cao nhất.
Thang máy mở thì một hán tử mặc áo đen đã chờ hắn ở cửa.
Hắn liền bước theo sau, đi vào phòng làm việc của Thang Thần Long.
Hán tử mặc đồ đen chính là người chuyên dẫn đường, bình thường Thang Thần Long muốn gặp ai, để hắn đứng ở cửa thang máy dẫn người tới. Nếu như không phải hắn dẫn vào, bảo vệ tầng này không quen biết, lập tức bắt giữ.
Phòng Tam đi theo hán tử đồ đen tới phòng làm việc chuyên dụng của Thang Thần Long, chỉ thấy Thang Thần Long đang nghiêm mặt ngồi ở bàn làm việc, hai bên trái phải là Thang Thần Hổ cùng Mân sư gia.
"Thang tiên sinh, nhị tiên sinh, Mân sư gia." Phòng tam vội vã chào hỏi ba vị trong phòng, Thang Thần Hổ phất tay áo với hắn bảo miễn lễ, Mân sư phụ cười, Thang Thần Long không chút biểu tình, chỉ là tay chỉ vào một cái ghế.
Phòng Tam liền đặt mông ngồi xuống cái ghê, nói: "Thang tiên sinh, tìm tôi có chuyện gì?"
Thang Thần Long nói: "Đem chuyện chú biết về Bưu Thịnh đường và Hà Nam bang tỉ mỉ kể lại một lần đi!"
Phòng Tam liền một mạch kể lại mọi chuyện từ đầu tới cuối một lần.
Mân gia sư kia vê cằm lắng nghe, khi thì gật đầu, khi thì lắc đầu, chờ Phòng Tam nói xong, Thang Thần Long liền nhìn Mân sư gia nói: "Mân lão, ông thấy thế nào?"
Mân sư gia thở dài, nói: "Cao nhân! Bưu Thịnh đường có cao nhân! Một kế hoạch vạch ra, có thể nói là khâu trời không vết may, thiếu sót không đáng kể, sau này phải chú ý đường khẩu này, đừng lơ là, khéo lại bị dính chút sóng gió, làm ướt thân thể mình."
Vị Mân sư gia này chính là dòng dõi Thiệu Hưng sư gia, nhiều đời tổ tiên đều làm nghề này, trên thông thiên văn dưới tường địa lý, mưu kế tính người lại càng là bậc cao tay. Hiện tại dòng dõi chính tông Thiệu Hưng sư gia không còn nhiều, nhưng Trung nghĩa đường vẫn duy trì truyền thống này. Địa vị của Mân sư gia ở Trung Nghĩa đường không thua kém gì nhị gia Thang thần hổ.
Thang Thần Long nghe xong Mân sư gia đánh giá, nói: "Thật sự lợi hại như vậy? Nhưng mà, lần này Bưu Thịnh đường chuyển bại thành thắng, đúng là ngoài ý liệu của tôi, hơn nữa lần này Thịnh Thanh Hoa bái nhập vào môn hạ của Bạch lão gia tử, chuyện này lại càng không thể để yên rồi, nếu làm không tốt sẽ xuất hiện một cỗ thế lực mới đó."
Thang Thần Hổ lại nói: "Bạch lão gia tử đó là anh hùng hết thời, có thể làm chuyện gì chứ?"
Mân sư gia nghe xong, cười nói: "Nhị gia có điều chẳng hay, bạch lão gia tử là một con cọp không răng, tự nhiên không đáng sợ, nhưng Bưu Thịnh đường là một con cọp bị nhốt trong lồng, lúc này ra khỏi lồng sắt, muốn thu thập bọn họ, đúng là có chút khó khăn. Bưu Thịnh đường trước đây là một đường khẩu thiếu nhuệ khí, không đủ bối cảnh, mang tiếng phản thúc, hiện tại có danh phận của Bạch lão gia tử, thế lực Thanh bang tuy rằng suy yếu, nhưng không thể coi thường!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...