Sáng sớm ngày thứ hai, Khang Thuận Phong đã tỉnh dậy.
Thấy Lưu Bằng vẫn còn ngủ thì không gọi hắn, một mình đi ra tìm nơi nào đó vận động chút, sau đó đến ký túc xá lấy điệt đả dược của htt, thấy sắp chín giờ hơn mười giờ rồi, liền mua đồ ăn sáng trở về khách sạn.
Lúc này, Vương Vinh và Lưu Nguyên đã dậy, ngồi bên giường nói chuyện với Lưu Bằng.
Qua một đêm, cái mặt Lưu Bằng đã đỡ sưng hơn, nhưng sắc mặt thì vẫn xám xịt, trông còn sợ hơn. Khang Thuận Phong đưa điểm tâm cho Lưu Nguyên và Vương Vinh nói: “Hai người ăn trước đi, mình đắp thuốc cho Bằng Tử đã”
Trải qua chuyện lần này, quan hệ giữa ba người thân thiết hơn nhiều, hai người cũng không khách khí, liền sang bên cạnh ăn luôn, không tranh ăn thịt ai ăn dưa.
Khang Thuận Phong mở gói thuốc trên tay ra, bôi cho Lưu Bằng, vừa bôi vừa nói: “Ở nơi này không có thân thích, như vậy quay về trường khó ăn khó nói. Thuốc này của mình tuy nhanh lành, nhưng cũng ba bốn ngày cũng mới hoàn toàn hết sưng tấy”
Lưu Bằng còn chưa lên tiếng, Vương Vinh đã nói: “Không cần tìm người quen, mình vốn định thuê phòng bên ngoài, đã nhờ một công ty môi giới, có một phòng nhưng một người ở thì rộng quá, hiện mình thuê vậy, đến lúc mấy người ở, có chuyện gì cũng tiện”
Nói rồi hắn ta cười hì hì.
Lưu Nguyên nói: “Tên cẩu này cười dâm đãng thật, chắc chắc đang nghĩ chuyện gì chẳng mấy hay ho”
Vương Vinh liền lấy chân đá hắn một cái: “Vậy tên chính nhân quân tử cậu sau này đừng có mà đem gái về phòng đấy”
Hai người này lại bắt đầu chì chóe.
Khang Thuận Phong thấy vấn đề này được giải quyết rồi, liền yên tâm thoa thuốc cho Lưu Bằng.
Vương Vinh lúc này liền gọi điện, nói chuyện thuê phòng với bên kia, nếu đã quyết định thuê thì phải thuê ngay, nếu không để lâu lại mất tiền thuê.
Vương Vinh vốn không nghĩ gì, nhưng hắn thấy bộ dạng Khang Thuận Phong xót tiền như vậy, nên không nỡ lòng nào.
Vương Vinh nói chuyện điện thoại xong quay sang thông báo: “Được rồi, đặt phòng rồi, chủ nhà đó sẽ đưa chìa khóa, chúng ta đi xem phòng thôi. Nghe nói là đồ dùng đầy đủ, ba phòng một sảnh. Lưu Nguyên, cậu không phải chính nhân quân tử sao? Vậy thì ngủ ở phòng khách đi!”
Lưu Nguyên liền giơ vuốt ra bổ tới, kết quả bất cẩn bị ngã xòe xuống thảm, nhưng vẫn với tới chỗ Lưu Bằng, Khang Thuận Phong đang ngồi, thấy hắn ngã liền qua đỡ.
Mấy người cùng cười ồ lên.
Khang Thuận Phong cười nói: “Vương Vinh, mình mượn di động cái, cần gọi một cuộc”
Lưu Nguyên vô tư ngây ngô nói: “Trong phòng không phải có điện thoại bàn sao? Miễn phí thì lại không dùng”
Vương Vinh trừng mắt nhìn hắn, Lưu Nguyên liền cười trừ không nói gì nữa.
Khang Thuận Phong nhận lấy di động, không nói gì, đi vào phòng tắm, đóng cửa lại, sau đó ấn số của Dương lão đầu.
Là con nhỏ Dương Tịnh Dư nghe máy.
Con nhỏ đó vừa nghe Khang Thuận Phong tìm ông nội đã trêu: “Bạn Khang, đã nhớ ông nội mình nhanh thế sao?”
Khang Thuận Phong chỉ biết cười khan, lúc sau Dương lão đầu nghe máy, Khang Thuận Phong kể lại mọi chuyện cho ông nghe.
Dương lão đầu suy nghĩ rồi nói: “Đế Đô là sản nghiệp của Bân Thịnh Đường, nghe nói chủ nhân là phụ nữ, người trong đạo không ai biết tên thật, chỉ gọi là Thịnh Thư. Họ vốn là một nhóm người từ Đông Bắc hay hà Bắc xuống, mấy năm trước bị chèn ép, tuy tàn bạo nhưng không làm chuyện phi đạo lý, coi như cũng có nghĩa khí. Thủ lĩnh của chúng ban đầu là nam, là Bân Ca, về sau bị người của Vạn Hòa chém chết trong một lần ẩu đả. Mọi người cứ tưởng Bân Thịnh Đường thế là xong, ai dè lại có người phụ nữ này xuất hiện, dẫn dắt cả bang, ban đêm đột nhập Vạn Hòa chém hết lũ cầm đầu. Vạn Hòa sụp đổ, chúng chiếm luôn địa bàn của Vạn Hòa, khiến mấy lão đại đương thời cũng phải toát mồ hôi, định liên thủ ại dạy bảo. Người phụ nữ đó liền tổ chức tiệc ở khách sạn Minh Châu, mời Trần lão gia tử của Hồng Môn ra nói chuyện, thể hiện mình chỉ cần địa bàn của Vạn Hòa, cho thủ hạ kiếm miếng ăn. Khi đó mấy lão đại đều mang theo người, cũng không muốn phá sát giới, nên liền đồng ý. Nói chung uy tín của Bân Thịnh Đường mấy năm nay cũng tốt lắm”
Khang Thuận Phong ồ một tiếng, rồi nghe Dương lão đầu nói tiếp: “Nhưng nghe nói sau khi Bạch Nhãn Lang của Hà Nam bang thượng vị liền nhắm vào chúng, liên thủ mấy lão đại trẻ tuổi mới nổi lại, chuẩn bị đối phó với chúng. Mấy lão đại này, không trọng đạo nghĩa như trước, ứng phó với chúng khá vất vả đấy!”
Khang Thuận Phong thầm nghĩ: “Thảo nào Bân Thịnh Đường muốn kéo mình vào, tranh giành trong hắc đạo khác với đánh nhau trước kia,có một thủ lĩnh tốt thì có thể chiếm được không ít thượng phong”
Dương lão đầu thấy hắn không nói liền lên tiếng: “Có phải cậu lại gây chuyện với Bân Thịnh Đường rồi, có chuyện gì nói ta nghe, lời nói của Dương gia chúng ta cũng có vài phần trọng lượng ở S thị này”
Khang Thuận Phong đã có quyết định, thế là bỏ qua tâm tư nói: “Không có gì, có chuyện cháu nhất định sẽ tìm ông giúp đỡ! Còn một chuyện nữa, trong hắc đạo S thị, có ai họ Thang mà lợi hại chút không?”
Lão đầu Dương Chấn Lâm nói: “Họ Thang, có một người, nhưng không phải khá lợi hại, mà là vô cùng lợi hại. Trung Nghĩa đường Thang gia, tách ra từ Hồng môn, khá lâu rồi. Giờ đương gia Thang Thần Long rất có đầu óc. Em trai hắn Thang Thần Hổ luyện Bát Cực, vô cùng cao tay, lại nuôi một đám đệ tử, thứ lực Thang gia, ở S thị, không có mấy người dám động vào đâu”
Khang Thuận Phong liền nhỏ tiếng nói: “Cái này, có thể nhờ lão gia tử một chuyện được không ah, giúp cháu điều tra xem Thang gia có đứa con nào tên là Thang Văn Sinh nào không, cũng học cùng trường cháu”
Dương Chấn Lâm nói: “Cái này không vấn đề gì, không phải cậu lại gây chuyện với Thang gia đấy chứ? Nếu đúng, thì ta nói giúp vài lời, cái mặt này của ta, trước mặt huynh đệ Thang gia vẫn chìa ra được. Chỉ cần không phải tử thù, giết con cướp vợ thì không vấn đề gì!”
Khang Thuận Phong không khỏi bật cười, nhưng lại thầm cảm kích tấm lòng bảo hộ mình của lão gia tử, thầm nghĩ muốn chen chân vào hắc đào có nên đến chỗ lão gia tử, tin là sẽ có một vị trí tốt không. Rồi lại nghĩ, Dương gia cũng là có thế gia lực mạnh, thêm mình thì cũng chẳng chật, mà bớt mình đi cũng có sao. Mình ở đó, làm việc thì được, nhưng muốn thượng vị thì gần như không thể nào. Mà Bân Thịnh Đường lại đang lúc cần người, chính là cầu phú quý trong hiểm cảnh, không tranh đấu mà muốn thượng vị, thế gian này làm gì có chuyện đó. Thế là hắn quyết định nói: “Vậy phiền ông giúp cháu điều tra Thang Văn Sinh, còn có cần ông ra mặt không thì hiện vẫn chưa cần. Không phải cháu gây sự với hắn, mà là một người bạn thân của cháu”
Dương lão đầu liền nhận lời: “Không vấn đề gì” Nói rồi lại mời Khang Thuận Phong đến nhà chơi, hắn chỉ nói khi nào rảnh sẽ tới, rồi lão đầu cúp máy.
Khang Thuận Phong đi ra, trả điện thoại cho Vương Vinh, rồi nói với Lưu Bằng: “Khả năng là cậu gây chuyện với người không nên gây chuyện rồi, gia thế của Thang Văn Sinh không đơn giản đâu, lão đại của hắc bang S thị Trung Nghĩa đường cũng là họ Thang, khả năng có quan hệ với Thang Văn Sinh, mình đã nhờ người đi điều tra rồi, chắc nhanh có kết quả thôi”
Lưu Bằng liền lo sợ nói: “Mẹ kiếp, Tiểu Dương, cùng lắm lão tử cùng hắn mạng đổi mạng”
Khang Thuận Phong liền nói: “Đừng xúc động, cậu còn cha mẹ mà!”
Lưu Bằng nghe vậy liền cúi đầu xuống.
Vương Vinh và Lưu Nguyên nhìn nhau, mãi mới lên tiếng: “Ký túc xá mình toàn vip à, Thuận Tử cậu có võ công lợi hại, Thang Văn Sinh có gia thế đáng sợ …” Sau đó hai người lại nhìn Lưu Bằng: “Bằng Tử, một con lợn … ha ha ha”
Lưu Bằng đang tức mà cũng phải bật cười, đá chân tới, nhưng hai người kia lại tránh được.
Khang Thuận Phong cũng cười, liền nói: “Hiện thế này trước đã, Bằng Tử đến chỗ Vương Vinh ở, đừng xuất hiện trước mặt Thang Văn Sinh, hắn nếu đã ngầm làm chuyện này, cũng không muốn bỏ mặt nạ ra. Chúng ta tốt nhất cứ giả vờ không biết, xem thế nào rồi tính”
Thế là mấy người thu dọn đồ đạc, Khang Thuận Phong thấy Vương Vinh muốn bỏ hai cái bánh thừa đi, vội nói: “Đừng lãng phí” Rồi giật lại, nhét hết vào miệng mình.
Vương Vinh liền nói: “Cậu mới là lợn đó!”
Khang Thuận Phong liền nói: “”Cậu không biết, ở nhà mình quanh năm không có thứ ngon thế này mà ăn đâu. Em gái mình đi học phải vay tiền học phí, vì vậy có thể không lãng phí thì không nên lãng phí, nhìn tiếc lắm”
Vương Vinh ngẩn ra không nói gì, cha hắn làm ăn rất thành công, hắn từ nhỏ muốn gì được nấy, hắn thực không tưởng tượng được cuộc sống đó ở nhà Khang Thuận Phong! Mấy cái bánh mà ba đồng được cả rổ, hắn có ăn được không?
Khang Thuận Phong không chú ý đến biểu hiện của Khang Thuận Phong, lúc này thấy cái túi tài liệu đựng năm vạn đồng liền cầm lên, mở ra, lấy một vạn trong đó đưa cho Lưu Bằng: “Bằng Tử, một van này cậu cầm đi”
Lưu Bằng nhảy lên như bị lửa châm: “Thuận Tử, cậu có ý gì!”
Khang Thuận Phong nói: “Các cậu bị thương, những cái này hoàn toàn là bồi thường tiền thuốc và Bân Thịnh Đường!”
Lưu Bằng liền nói: “Đây là tiền người ta cho cậu! Nếu không có cậu thì chúng ta còn không được cho người ta một vạn, có thể kéo mình ra khỏi nơi địa ngục đó là tốt lắm rồi, sao có thể cầm tiền của cậu được”
Khang Thuận Phong không biết nên nói gì nữa, hôm qua mình nói lại hết những gì Bân Thịnh đường nói rồi, nếu không còn có thể nói có một vạn là tiền thuốc.
Lưu Bằng thấy hắn không biết làm thế nào, liền lấy túi tiền trong túi hắn, nhẹt một vạn vào rồi nói: “Đừng vậy Thuận Tử, giao tình giữa chúng ta dù gì cũng đáng mười vạn tám vạn mà …”
Nói rồi hắn bật cười, tự vả miệng mình, nghiêm mặt lại nói: “Chút tiền này, nói thật, gia cảnh nhà ba bọn mình cũng được, không thiếu một vạn này, nhưng cậu thì khác, giữ lại mà lo sinh hoạt, đừng làm bản thân chịu thiệt. Còn thừa thì gởi về cho cha mẹ tiêu, Bân Thịnh đường đó nói không sai, cha mình phát muộn, đến giờ mỗi lần nhắc đến ông bà nội đều rất chua xót. Con muốn dưỡng mà cha mẹ không còn, đó là chuyện khiến mọi người chưa xót nhất!”
Khang Thuận Phong nói: “Nhiều tiền thế này, gởi về một lúc, mình là họ sợ chết mất, họ nhất định mình học không tốt!”
Lưu Bằng vừa đặt tiền vào tay hắn vừa nói: “Một tháng cậu gởi về một nghìn, nói là tiền làm thêm!”
Khang Thuận Phong khó xử ngẩng mặt lên: “Nhiều tiền thế này làm thế nào, mình không thể cầm cả ngày được" mọi người đều cười ồ lên: “Cậu ngốc thật hay giả ngốc, gởi vào ngân hàng ý”
Khang Thuận Phong liền ngần ngại nói: “Từ nhỏ tới giờ, mình chưa ra ngân hàng lần nào”.
Ba người liền hóa đá … bị câu nói này của Khang Thuận Phong giáng cho một đòn không nhẹ!
Đều đến người không, cũng chẳng có gì thu dọn, Khang Thuận Phong và Lưu Bằng một trước một sau đi ra, Lưu Nguyên đến vỗ vai Vương Vinh vẫn còn đang ngớ ra nói: “Đừng đứng đó nữa, đi thôi, biết Thuận Tử khó khăn là được rồi, chúng ta lưu tâm hơn đến chuyện của cậu ấy”
Vương Vinh gật đầu, hai người cũng đi ra.
Xuống lầu, Lưu Bằng bắt hai chiếc xe, Khang Thuận Phong muốn ngồi bus, nhưng thấy Lưu Bằng làm vậy thì đành chịu! Hắn tưởng rằng nhiều hơn chục đồng thì không cần thể diện, nhưng Lưu Bằng không phải là hắn.
Căn nhà Vương Vinh thuê, chắc chắn không xa trường, vì đến đồng hồ số trên xe còn chưa nhảy. Bốn người lên lầu, công ty môi giới và chủ nhà đã đợi đó rồi.
Đi vào xem, căn nhà quả không tồi, bày trí không cũ lắm. Vương Vinh, Lưu Nguyên và Lưu Bằng đều cảm thấy rất hài lòng. Khang Thuận Phong ngó nghiêng, hắn cảm thấy căn nhà này có thể dùng từ hào nhoáng để hình dung, lần đầu tiên hắn nhìn thấy một căn nhà đẹp thế này.
Nhưng vừa nghe giá tiền mà hắn lập tức ngẩn ra, một tháng hai nghìn rưỡi!
Ba tên kia nghe xong thì không biến sắc, chỉ thương lượng thêm với chủ nhà, xem có thể rẻ hơn không, thể hiện ý thuê lâu dài, nếu thích hợp thì thuê hẳn bốn năm.
Chủ nhà là một người đàn ông nhỏ bé, nghe xong liền gọi điện, nghe khẩu khí thì có thể như xin ý kiến vị lãnh đạo của hắn. Một lúc sau, hắn cúp máy nói: “Như vậy đi, hai nghìn ba!”
Lưu Bằng nghe vậy liền nói: “Rắc rối, hai nghìn cho xong”
Chủ nhà không đồng ý.
Cuối cùng Vương Vinh nói: “Hai nghìn hai đi, hai nghìn hai thì cháu thuê, không thì thôi”
Chủ nhà cuối cùng đã đồng ý, người công ty môi giới thấy giao dịch đã thành thì không nói gì nữa, chỉ nói với chủ nhà phí giao dịch rồi đi trước.
Chủ nhà dặn dò ba người từng tý một cách sử dụng các thiết bị trong nhà.
Sau đó lấy của Khang Thuận Phong nửa năm tiền thuê và thêm một tháng tiền đặt cọc đưa cho chủ nhà, một lúc tiêu hết một vạn năm nghìn tư, điều này khiến Khang Thuận Phong rất chấn động! Hẳn cảm thấy tiền chưa ấm tay thì đã tiêu hết, chỉ là tiền thuê nhà nửa năm. Còn mình thì lại lo gởi về nhà quá nhiều, họ sẽ lo lắng lai lịch số tiền!!! Tại sao? Cuộc sống vì sao lại như vậy? Cha mẹ mình không cần lao ư? Họ một năm bốn mùa không được ngơi tay một lúc, mẹ thì bạc trắng tóc rồi, cha thì lưng đã còng! Họ không đủ thông minh sao? Tay nghề cha năm đó không phải ai cũng phải khen ngợi đó sao?
Đợi chủ nhà đi rồi, mấy người mới thả lỏng mình, đi lại trong mấy gian phòng. Khang Thuận Phong thì ngồi xuống sofa trong phòng khách, sofa rất mềm, rất thoải mái! Nhưng trong lòng hắn lại có một sự chua xót chưa từng có.
Trước đó, cả đời hắn từng thấy nhiều nhất là số tiền ăn hỏi của chị gái hắn Khang Thuận Đệ.
Đó là một vạn đồng, vì một vạn đồng đó, chị hắn phải nghỉ học, theo một người đàn ông mà mình không thích. Tuy nhiên, quan hệ giữa chị hắn và anh rể tốt hơn nhiều, nhưng hắn không quên được đêm trước khi gả chị hắn đi, chị ôm chặt hắn, một tay ôm em gái Thuận Đệ, nước mắt lưng chòng rớt trên má hắn.
Nước mắt mằn mặn, giống như nước mắt hắn.
Tiền ăn hỏi của chị gái khi đó là lớn nhất trong bốn làng tám thôn, khuê nữ nhiều nhà đều ghen tỵ Khang gia sinh được cô con gái tốt. Nghe người khác nói chuyện tán thưởng mà hắn còn kiêu ngạo những mấy ngày. Nhưng hôm nay, hắn lại cảm thấy sự kiêu ngạo ngày ấy thực tức cười. Hắn hiểu rằng, hôm đó chị ôm hai anh em hắn khóc, không chỉ vì không nỡ rời xa hai em, mà còn xót xa cho phận mình.
Khang Thuận Phong ngồi đó, lần đầu tiên nghĩ đến hai chữ vận mệnh.
Bao năm nay, hắn bôn ba ở Khang Gia Nguyên và Nhai Thượng Trại, học võ công. Bôn ba ở huyện thành và trấn Bình Hầu học văn hóa. Hắn chưa từng nghĩ đến hai chữ vận mệnh, hắn chỉ đơn giản nghĩ ai cũng sống như những người trên Khang Gia Nguyên. Các bạn học trên huyện coi thường hắn, hắn cũng có thể xem thường những người nghèo hơn. Tuy tu dưỡng của hắn sẽ không giúp hắn coi thường người khác, nhưng hắn luôn tưởng rằng, ai cũng như nhau, đều có thiếu sót, nhìn lên thì chẳng bằng ai, nhìn xuống thì chẳng ai bằng mình.
Nhưng hôm nay hắn lần đầu tiên nghĩ đến cuộc đời, nghĩ về vận mệnh.
Hắn thông thuộc Tam Quốc Diễn Nghĩa từ nhỏ, hắn luôn cho rằng, mình trưởng thành hơn các bạn cùng lứa, có sự khoan dung và khoáng đạt mà chúng không có. Nhưng chuyện hôm nay khiến hắn lần đầu tiên nhìn lại hiện thực.
Sắc mặt hắn nghiêm túc chưa từng thấy, Lưu Bằng nhanh chóng nhận ra, ra hiệu cho Lưu Nguyên và Vương Vinh đang ồn ào, ba người nhìn Khang Thuận Phong với ánh mắt kỳ lạ. Cuối cùng, Lưu Bằng không nhịn được lên tiếng dè chừng nói: “Thuận Tử, cậu sao thế?”
Khang Thuận Phong giờ mới tỉnh lại, hắn cố cười, nhưng cảm thấy mình không cười nổi, hắn khoát tay bất lực nói: “Không có chuyện gì, các cậu cứ kệ mình”
Bọn Lưu Bằng vẫn lo lắng nhìn hắn, Khang Thuận Phong liền đứng dậy, rời khỏi sofa.
Đến trước cửa sổ, hắn thấy cảnh tượng những tòa nhà chọc trời của S thị, thấy dòng xe hơi đi lại trên đường, những dòng người vội vã, nghĩ đến thúc thúc bá bá sau một ngày vất vả, cầm một bát cơm lên mà gương mặt tươi cười tự hào.
Nếu không học đại học, đến S thị phồn hoa, nếu không phải bọn Lưu Bằng xảy ra chuyện, cho hắn tiếp xúc với thế giới giàu có bên ngoài, hắn cũng không có cảm xúc ngày hôm nay.
Nghĩ đến bệnh của cha, sự mệt mỏi của mẹ, nghĩ đến lời của Thịnh Thư và Lưu Bằng rằng con muốn dưỡng mà cha không còn, Khang Thuận Phong cuối cùng đã hạ quyết tiếp, gia nhập Bân Thịnh Đường.
Khang Thuận Phong lập tức cảm thấy ánh mắt quan tâm của ba người phía sau, quay đầu lại cười nói: “Mình không sao, ba cậu đừng có nhìn mình như mẹ thế, làm tóc gáy mình dựng hết lên rồi!”
Ba người thấy hắn không sao, đều tỏ ra yên tâm! Lưu Bằng nói: “Cậu, về sau đừng làm thế dọa bọn mình” Khang Thuận Phong vừa nãy bị hiện thực làm cho lạnh buốt tâm khảm, nhưng lại vui vẻ ngay trở lại.
Nhìn đồng hồ đã sắp 1 giờ rồi, tất cả xuống lầu đi ăn.
Nhìn chung, toàn nhà này nằm trong khu cũng đẹp, cây xanh phủ bóng, nhìn xanh ngát, bên trong còn có mấy phòng tập, diện tích lớn. Khang Thuận Phong thấy trong bãi cỏ có một nơi trong bằng phẳng khoảng mười mấy mét vuông, chắc là nơi mấy người cao tuổi tập dưỡng sinh, nơi đó luyện quyền thì còn gì bằng, thầm nghĩ: Ở đây đúng là không tồi, luyện công tiện. Nhưng nghĩ đến giá thuê mà lại xót ruột. Nghĩ đến cha mẹ, mọi người ở quên, người thành phố đa phần không hiểu sao người nông thôn lại trọng nam khinh nữ! Thực ra họ không hiểu được gánh nặng trên vai những đứa trẻ nông thôn mới đúng.
Ra khỏi khu này là có mấy tiệm ăn nhỏ, mấy người chọn một quán trông sạch sẽ chút, khi ăn cơm thì bàn bạc mọi chuyện, buổi chiều thì Khang Thuận Phong, Lưu Nguyên và Vương Vinh đi chuyển đồ, Lưu Bằng thì ở phòng mới nghỉ ngơi.
Khi Khang Thuận Phong, Vương Vinh và Lưu Nguyên về kí túc xá, Vương Phàm đang ngồi không trên giường liền nhảy xuống nói: “Mọi người tối qua đi đâu, làm mình lo quá. Còn không quay về là mình báo thầy đó. Thạch Thanh Hàm hôm nay đến hỏi mấy lần rồi, cứ thúc mình đi báo thầy”
Ba người ngại quá,quên mất báo cho Vương Phàm một câu.
Lý Giang Giang cũng đứng dậy, tuy không nói gì, nhưng Khang Thuận Phong thấy mặt hắn dường như bớt lo âu hơn.
Khang Thuận Phong lấy ra chín trăm hôm trước lấy của Lý Giang Giang, nói: “Cảm ơn cậu”
Lưu Nguyên và Vương Vinh cũng tới cảm ơn hắn.
Lý Giang Giang đỏ mặt, từ nhỏ giờ hắn không quen được người khác cảm ơn lắm.
Đúng lúc này, di động của Vương Phàm đổ chuông, Vương Phàm vội bắt máy: “Họ quay lại rồi, không có vẻ là có chuyện, các cậu đừng lo! Đương nhiên, hiện báo thầy làm gì …” Nói rồi quay sang nói: “Là bọn Thạch Thanh Hàm, nói muốn đến thăm”
Khang Thuận Phong không thân với họ lắm, không nói gì, chỉ nhìn Lưu Nguyên và Vương Vinh.
Vương Vinh và Lưu Nguyên lại nhìn nhau nói: “Thôi, chúng ta đi chuyển đồ, liên lạc sau vậy, mọi người cùng đi ăn thôi”
Vương Phàm liền nói: “Các cậu chuyển đi đâu?” Vừa hỏi vừa đưa điện thoại lên tai: “Họ bận chút, nói là cùng ăn cơm sau, mọi người tối rảnh không? Vậy đường, hẹn gặp lại!”
Cúp máy rồi liền hỏi: “Các cậu không ở ký túc nữa ah?”
Vương Vinh liền nói: “Mấy ngày trước mình ra ngoài tìm phòng, thuê được rồi, chuyển tới ở, ở ký túc bất tiện lắm”
Vương Phàm gật đầu, tỏ ra thông cảm nói: “Cả bốn người chuyển đi à?”
Vương Vinh và Lưu Nguyên chưa kịp nói, Khang Thuận Phong đã lên tiếng: “Là ba người họ, mình vẫn ở lại đây, phòng đắt quá, mình không gánh được!”
Lưu Nguyên bèn nói: “Cậu còn không gánh được, không phải là …” Chưa nói dứt lời đã bị Vương Vinh chặn lại: “Không cần cậu trả tiền, chỉ cần ở thôi”
Khang Thuận Phong liền nói: “Mình không chuyển diddaau, nhưng, cho mình một chìa, chưa chừng có hôm nào không về trường được thì có thể đến đó ngủ lang”
Vương Vin vẫn còn muốn khuyên, nhưng lại nghĩ đến những ngày vừa rồi, Khang Thuận Phong rõ ràng hành sự trưởng thành hơn họ, đành không khuyên nữa, nói: “Đương nhiên rồi, bọn mình sẽ đánh cho cậu một chìa”
Mấy người mải nói chuyện, không chú ý đến Lý Giang Giang đang ngồi trên giường cầm một quyển sách úp vào mặt mà tai lại vểnh lên nghe, khi nghe họ bảo chuyển đi thì mặt thất vọng, nhưng khi nghe Khang Thuận Phong nói ở lại thì lại mỉm cười, quay sang đọc sách.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...