Quốc Sư Xuyên Thành Quý Công Tử Nhà Giàu


Vương Bình vừa bước ra cửa đã cảm nhận được ánh nắng ấm áp của ngày thu, xúc động đến mức muốn ôm lấy mặt đất.
Vừa khởi động xe, hắn thấy kế bên có bán đồ uống nóng, bèn nói với Tạ Ngọc Bạch: "Thiếu gia, tôi đi mua cho cậu ly sữa bò nóng."
Thiếu gia nhà họ dùng khí lực lớn trấn quỷ, cần phải nạp trên protein và calo.
"Cám ơn chú Vương." Tạ Ngọc Bạch ở cốp sau chọn được một quyển "Lịch sử khoa học ứng dụng", tiếp thu kiến thức mới như đói như khát.

Làm nghề bói toán y lần đầu tiên nhìn thấy việc này, phải nắm chặt thời gian thông hiểu khoa học, tránh đập vỡ bảng hiệu của mình.
Tạ Ngọc Bạch đọc rồi lại đọc, có chút mê mẩn, 'con yêu tinh' khoa học này thực sự trâu bò!
Có thể lên trời lại có thể xuống biển, nâng cao cuộc sống của con người.

So với y chỉ có thể thay đổi một đoạn vận mệnh của mỗi người, khoa học thật sự vĩ đại.
Tạ Ngọc Bạch tặc lưỡi khen ngợi, trí nhớ của y cũng không khoa trương như xem qua là nhớ, nhưng tốc độ đọc sách rất nhanh, một trang lại một trang, giống như đứa trẻ ngồi sau xe ba ba lật xem truyện tranh, tràn đầy tò mò về thế giới.

Tủ lạnh hình như ở trong nhà đã thấy rồi, điều hòa máy giặt cùng đã thấy.
Máy bay được đó, muốn mua.
Du thuyền được đó, muốn mua.
Tàu sân bay được đó, muốn.....
Tạ Ngọc Bạch đang đọc thì ngẩng đầu, đột nhiên y nhìn thấy trên đường ngược chiều bên trái, một chiếc xe bốn bánh màu đen có bảng số lạ chạy qua, mà ở phó lái, không ngờ chính là anh y, dáng vẻ như muốn đến bắt em trai trốn học!
Tạ Ngọc Bạch vội vàng lấy ra một lá bùa trong túi, thò người ra dán lên trên kính chắn gió.

Một chút thủ thuật che mắt, có thể khiến cho xe ẩn thân trong thành phố, có thể nhìn thấy hình dáng, nhưng lại khiến người ta không thể phân biệt được.
Tạ Ngọc Bạch tự tin vô cùng.
Một phút sau, chiếc xe màu đen lập tức dừng phía trước xe y.
Hửm? Mèo mù vớ phải cá rán*?
*瞎猫碰到死耗子 [Mèo mù vớ phải cá rán]: dùng để ví trường hợp gặp may mà bất ngờ đạt được cái hoàn toàn ngoài khả năng của mình.
Vị tài xế đáng ghét này, bổn quốc sư ghim ngươi rồi.
Xe đến khúc ngoặt, Tạ Thầm Bạc nhìn xung quanh, "Ơ, định vị chỉ ở ngay đây mà, sao tôi lại không thấy xe của em trai."
Thương Ngôn Qua nghi ngờ nhìn anh, giúp đỡ một cách ngắn gọn: "Sau chiếc xe kia."
Tạ Thầm Bạc nhìn kĩ một lần nữa, biển số xe đúng rồi.

Kì lạ, anh vừa rồi bị mù hay sao?

Khi Tạ Ngọc Bạch cho rằng anh trai không thể nhìn thấy thì cửa xe mở ra, xuất hiện cặp chân dài được quần tây bao lấy, tiếp sau đó, mặt anh y Tạ Thầm Bạc chợt rõ ràng!
Cách một lớp kính chống đạn cũng có thể thấy được sắc mặt không tốt của anh y, sau khi lên làm Quốc sư, trừ bạo quân ra, chưa có ai dám hung với y.
Làm sao bây giờ, anh cả thoạt nhìn có chút hung dữ đó.
Giữa một đống đồ điện, quang, hỏa, thổ, Tạ Ngọc Bạch đem những vật mê tín ở ghế sau ném lên ghế trước, sau đó một tiếng răng rắc, đóng chặt Thiên Nhãn, ai cũng không nhìn.
Ô hô, như vậy sẽ không thấy sắc mặt của anh cả nữa.
Bịt tai trộm chuông làm người mù trốn anh trai.

Vương Bình cầm hai ly sữa bò nóng trở về, oan gia ngõ hẹp gặp Tạ Tổng bên ngoài xe, hoảng đến mức sữa bò đều bị đổ.
Tài xế đến gần, cửa xe tự động mở khóa, Tạ Thầm Bạc trầm khuôn mặt, một hơi mở cửa sau xe, "Tiểu Bạch, em......"
Trên mặt anh hung dữ, âm thanh lại vô cùng ôn hòa, chẳng qua là nhân lúc em trai không nhìn thấy, giả vờ làm biểu cảm chính mình là một anh trai nghiêm khắc thôi!
Vị quốc sư nào đó đánh bừa mà trúng.
Tạ Thầm Bạc cúi đầu, nhìn thấy em trai mặc đồng phục, đang sử dụng tính năng chụp ảnh đọc một cách khó khăn, ngoan ngoãn xem một quyển tài liệu phổ cập khoa học.

Thật khéo, nội dung phổ cập khoa học chính là kỹ thuật vệ tinh định vị.
Tạ Thầm Bạc xấu hổ một trận, sờ sờ cái mũi, "Sao hôm nay em đi nhiều nơi như vậy?"
Hàng lông mi thanh mảnh đen dài của Tạ Ngọc Bạch chớp chớp, ngẩng đầu lên, nói nhỏ: "Bạn học em bắt đầu thảo luận về chuyên ngành Đại học."
Tạ Thầm Bạc ôm tim.
"Anh nói không thể bói toán, nên em muốn đi học mát xa người mù." Tạ Ngọc Bạch cụp đôi mi mỏng, giọng nói kiên định, "Em muốn trở thành một người có ích cho xã hội."
Tạ Ngọc Bạch lật ra Lời mở đầu của cuốn sách "Lịch sử khoa học ứng dụng", lời nhắn nhủ của người biên tập đến các bạn trẻ.
Anh cả Tạ như chịu một đấm, đúng rồi, anh quên mất tình huống đặc biệt của em mình.

Anh thấy bằng địa vị của nhà họ Tạ, hoàn toàn có thể cho em trai một cuộc sống đủ đầy, lại quên rằng Tạ Ngọc Bạch cũng là nam nhi thân cao bảy thước.
Phản ứng đầu tiên của anh là cực lực phản đối, loại việc mát xa người mù vô cùng nặng nhọc, làm sao mà thích hợp với em trai cưng của mình.

Nhưng mà bây giờ, Tạ Thầm Bạc hơi há miệng, yết hầu căng chặt, không nói lời nào.
Anh đã phản đối Tạ Ngọc Bạch đi bói toán, nếu lại phản đối y học mát xa, chẳng phải là đang đả kích tự tôn của em trai sao?
"Vậy nên em tự mình đi ra ngoài tìm tiệm mát xa sao?" Tạ Thầm Bạc phỏng đoán, "Bên ngoài quá loạn, anh tìm giúp em."
Đầu ngón tay Tạ Ngọc Bạch lật trang sách: "Em muốn tự tìm thầy dạy."
Tạ Thầm Bạc chưa đến một giây đã thỏa hiệp, dù sao anh cũng có thể âm thầm trấn ải.
Vương Bình trợn mắt há hốc mồm, trơ mắt nhìn Tạ Ngọc Bạch thuyết phục đại thiếu gia.

Tạ Thầm Bạc nhìn thoáng qua Vương Bình cảnh cáo: " Không được dẫn thiếu gia đến nơi nguy hiểm."
Vương Bình gật đầu như giã tỏi, rõ ràng là tiểu công tử dẫn hắn đi đến nơi nguy hiểm mà.
"Em đi học đi, công ty anh còn có việc."
"Bye bye anh cả."
..........................
Thương Ngôn Qua không xuống xe, hắn tự gán cho mình thân phận là tài xế chở Tạ Thầm Bạc qua đây, việc nhà của người ta, hắn lại xem sẽ làm tổn thương đến tự tôn của tiểu công tử.
Vả lại, hắn cần một lý do tại sao hắn lại đột nhiên đi theo.
Thương Ngôn Qua một bên gõ gõ vô lăng, một bên cảm thấy tức ngực, bèn hạ cửa xe cho thoáng khí.

Chỉ là thoáng khí mà thôi — — không phải vì muốn quang minh chính đại* nghe hai anh em bên kia trò chuyện.

*正大光明 quang minh chính đại: đàng hoàng, rõ ràng, không che giấu
Nửa thân mình Tạ Ngọc Bạch đều ở trong xe, từ góc độ của hắn chỉ thấy được một phần nhỏ của tay áo đồng phục.
Đầu ngón tay lướt lướt trên màn hình, trên app bản đồ hiển thị địa chỉ của năm tiệm mát xa gần đây.
Hừm............Khoảng cách này tuyệt đối không kịp để thăm dò sâu hơn, nhiều nhất là nói được vài lời.
Thương tổng giờ phút này lộ rõ trình độ thám tử cực cao.
Khi hắn nghe đến Tạ Thầm Bạc đồng ý cho Tạ Ngọc Bạch học nghề, lông mày nhíu chặt.
Xoa bóp yêu cầu sức lực, không hợp với tiểu công tử, y mười ngón tay không dính nước xuân, không làm được việc nặng.

Cảnh tượng ngón tay đầm đìa máu trong nhà vệ sinh hiện lên trước mắt, cảm giác táo bạo quen thuộc trỗi dậy.
Thương Ngôn Qua nắm chặt tay lái, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên.
Có tiếng mở cửa xe, Thương Ngôn Qua che đậy cảm xúc hỗn loạn trong đôi mắt.
Tạ Thầm Bạc lên xe, thay đổi thành bộ dáng khí phách khi bàn chuyện kinh doanh, như một con sư tử chiến bại: "Tôi vậy mà đồng ý cho tiểu Bạch học mát xa người mù."
Thương Ngôn Qua nhàn nhạt đánh giá: "Học nghề rất mệt, anh không nên đồng ý với y."
Tạ Thầm Bạc ẩn ẩn nghe ra ý hận sắt không thành thép.
Anh thực sự đã cố hết sức rồi.
..............................
Vào năm giờ chiều, trời bắt đầu âm u, cấp ba năm giờ rưỡi tan học, Vương Bình đã sớm chở ở cổng trường đón người.
Trước khi mưa to, sấm sét ầm ầm, khi tiếng sấm đầu tiên vang lên, Vương Bình đột nhiên nhạy bén, lặng lẽ đếm tiếng sấm.

Một, hai, ba,........
Bốn mươi ba!
Mây đen vẫn dày đặc như cũ, Vương Bình nín thở, chờ đợi tiếng sấm tiếp theo.
Hiện tượng thời tiết thiên biến vạn hóa, chỉ cần một cánh bướm vỗ, cũng có thể thay đổi thời tiết.
Tiểu thiếu gia nói tổng cộng bốn mươi ba lần sét đánh, Vương Bình cảm thấy không thể nào.
Nhưng Lôi Công dường như vội tan làm để về nhà ăn cơm, một lát là ngừng đánh, cả một tiếng cũng không nghe.
Thần kỳ! Cùng với dự đoán của tiểu công tử không lệch chút nào!
Tiếng chuông tan học vang lên, mưa to ngừng hẳn.
Vương Bình nhận một cơn mưa rửa tội tâm linh, bước chân vô cùng vững vàng.
Hắn đi ngược chiều đến trước cửa phòng học, chấp nhận ngoan ngoãn đứng chờ tiểu thiếu gia.
"Đi tìm ông chủ Vương trước."
Mưa lớn làm cho cả thành phố bị ngập nhẹ, từng chiếc xe khi chạy nhanh qua, nước từ bánh xe trước sau văng lên từng đợt bọt trắng, thỉnh thoảng còn văng lên cửa nhà, cửa tiệm.
Vương Phó Dương dọn băng ghế nhỏ, tha thiết trông chờ cả một buổi chiều, gã nghển cổ lên nhìn một chiếc xe sang trọng đi qua, tâm tình lên xuống thấp thỏm, suy nghĩ việc thần tiên nhỏ rốt cuộc có đến hay không thiếu chút nữa muốn tinh thần phân liệt.

Lại một chiếc xe khác vững vàng đậu ở cửa, khi nhìn rõ biển số xe, Vương Phó Dương vỗ vỗ mông nhảy dựng lên.
Thần tiên nhỏ đến rồi!
Gã cầm lấy một bên dù, căng ra, đợi Tạ Ngọc Bạch từ trong xe đi ra, gã che dù lên đầu cho Tạ Ngọc Bạch, phòng hờ y bị ướt bởi những giọt nước nhỏ xuống từ hàng cây xanh.

Vương Bình hổ thẹn không bằng.
Nhân viên đều yêu cầu Vương Phó Dương nhanh chóng về nhà nghỉ ngơi, gã dâng lên một chén trà nóng, "Ngài trước tiên ngồi một lát đi, uống chén trà đã, không vội không vội."
Tạ Ngọc Bạch thấy gã đã gấp đến độ muốn dậm chân, ra hiệu gã ngồi xuống.
"Chuyện bắt đầu từ khi nào?"
Vương Phó Dương đau lòng kể: "Từ sau khi tôi tiếp nhận đã như vậy, cũng đã hai năm, ban đầu cũng không quá nghiêm trọng."
Cha gã không có thiên phú về mát xa, tay nghề của Vương Phó Dương là do ông nội tự mình chỉ dạy, còn khen gã trò giỏi hơn thầy, ai biết được gã còn quậy hơn cha mình.
Tạ Ngọc Bạch: "Nói cách khác, sau khi lệnh tôn mất, chuyện này mới xảy ra?"
Vương Phó Dương nhỏ giọng nói: "Tôi cảm thấy cha tôi hẳn là không muốn gây phiền cho tôi đâu."
"Không sai, cũng có thể là chú gây phiền cho cha mình đó." Tạ Ngọc Bạch an ủi Vương Phó Dương.
"Tôi mạo muội hỏi một câu, lệnh tôn* qua đời thế nào?"
*lệnh tôn: cách tôn xưng với cha của người đối diện ( trong đây là cha của Vương Phó Dương)
Nói đến đây, trên mặt Vương Phó Dương lóe lên vẻ căm hận, "Vào một ngày nọ hai năm về trước, cha tôi ra ngoài mua thuốc lá, vừa băng qua đường, nhìn thấy bên đường đang có bạo hành gia đình, cha tôi khuyên hai câu, ai ngờ được người đó có mang theo dao — —"
Tạ Ngọc Bạch truy hỏi: "Hung thủ bị phán tử hình sao?"
"Hắn đâm người xong, hoảng hốt xông ra đường lớn, bị xe tông chết."
Tạ Ngọc Bạch trầm ngâm chốc lát, chỉ có oán hận vì bị giết, không đủ để hưng phong động trạch, "Lệnh tôn cùng tên hung thủ trước kia có oán hận chồng chất?"
Vương Phó Dương ngừng một lát, "Tôi chỉ là nghe nói, tên cặn bã đó lúc trẻ để ý mẹ tôi, còn quấy rầy bà, sau này cha mẹ tôi kết hôn, cũng biết điều mà biến mất.


Mặc kệ nói thế nào, kẻ giết người chính là kẻ giết người."
Tạ Ngọc Bạch lên lầu, gỡ tấm bùa vàng trên bài vị xuống, giữa trưa hắn phát hiện có hai luồng âm khí xung đột với linh lực của mình.

Trong đó một cái mang theo oán khí cùng thiện ý, là người lúc trước gõ gõ đánh đánh ở bàn thờ, chỉ phát tác với Vương Phó Dương.

Một cái khác là bị cuốn theo mà đến, ác niệm rất nặng, làm mưa làm gió ở tiệm xoa bóp dưới tầng, đuổi bất cứ khách nào đi vào.
Oán khí thiện ý cùng ác niệm nghiệp chướng, vốn là thủy hỏa bất dung*, vậy mà chúng nó lại hoàn toàn không tách nhau được, giống như bị giam cầm ở trong vật chứa nào đó rất lâu, cùng nhau lớn dần.
*thủy hỏa bất dung: như nước với lửa xung khắc nhau, không hòa hợp được
"Nếu tôi tính không sai, lệnh tôn hẳn là hỏa táng, tro cốt được chôn tại nghĩa trang, là láng giềng với lệnh từ*."
* lệnh từ: cách tôn xưng với mẹ của người đối diện (trong đây là mẹ của Vương Phó Dương)
Vương Phó Dương: "A, đúng." Nhưng mà, có liên quan gì đến chuyện này?
"Theo tôi được biết, nơi hỏa táng trong trường hợp bình thường sẽ không dọn lò, sau khi hỏa táng, một phần tro cốt được trả lại một cách tượng trưng, trong đó có thể trộn lẫn tro cốt của một vị chết trước đó."
Đây chính là thông tin đại quốc sư lén lút tra được hồi chiều, làm nghề này phải hiểu hết đời xưa thông suốt đời nay mới được, y phải nắm vững việc đọc sách.
Tạ Ngọc Bạch từ trên cao nhìn xuống Vương Phó Dương: "Chú biết được, vị phía trước lệnh tôn là ai?"
Vương Phó Dương như bị sét đánh trúng, liên hệ những chuyện Tạ Ngọc Bạch vừa hỏi, gã lắp bắp: " Là cái tên, tên giết người đó?"
Qua đời cùng một ngày, có khả năng rất lớn.
Ai nói hỏa táng di thể không cần tụng kinh, không cẩn thận là dây dưa không dứt với kẻ thù.
Tạ Ngọc Bạch hỏi tên họ bát tự của hung thủ, gật gật đầu.
Vương Phó Dương ngạc nhiên không nói nên lời, vậy là, bên trong tro cốt của cha gã, còn trộn lẫn cả hung thủ giết người kia?
Gã còn dùng hũ sứ đã khai quang, đậy kín chặt chẽ hai người cùng một chỗ?
Sau đó còn chôn cái tên cặn bã ngấp nghé mẹ gã ở bên cạnh mộ bà?
Đờ phắc! Là người đều sẽ nuốt không trôi cục tức này! Chẳng lẽ làm ma rồi cũng không buông tha cho đứa con bất hiếu này sao!
Vương Phó Dương tự thưởng cho mình một cái bạt tai, quỳ trước bài vị cha gã, khóc lóc thảm thiết: "Con xin lỗi, ba."
Gã nhìn Tạ Ngọc Bạch: "Vậy bây giờ phải làm sao?"
Tạ Ngọc Bạch chân thành đề nghị: "Rắc tro cốt xuống biển."
Tác giả có lời muốn nói:
Tạ Ngọc Bạch: Tàu sân bay được đó, muốn....
Thương tổng: Không, em không muốn.
Tạ Ngọc Bạch: Về điểm này anh không có hào phóng bằng bạo quân đâu.
Thương tổng:........
Trước đây thiên hạ đều là của bạo quân ta, bây giờ ngay cả tàu sân bay cũng không mua nổi.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận