Hai vợ chồng trong coi tiểu thư viện cũng coi như là thích ý, chỉ có mộtchuyện là thê tử của tú tài vẫn luôn không có thai, làm hai người vẫn ưuphiền cho tới nay.
Tú tài vì làm thê tử mang thai cũng dốc hết sức lăn lộn,các loại biện pháp đều thử nhưng vẫn vô dụng.Thê tử trong lòng tự trách, cho rằng là trách nhiệm của mình, lo lắng sẽ làmđứt hương khói nhà hắn, liền mạnh mẽ cân nhắc nạp tiểu thiếp cho hắn nốidõi tông đường.Đêm đó ăn cơm xong hai vợ chồng ở trong sân hóng mát, thê tử liền đề ra ýtưởng này với tú tài, tú tài sửng sốt, lời lẽ nghiêm khắc cự tuyệt, cũng đèthê tử săn sóc hiểu chuyện ở dưới giàn nho trong viện hung hăng yêuthương một phen.Vốn tưởng rằng chuyện này cứ như vậy đi qua, lại không ngờ rằng sự tìnhlúc này mới vừa lúc bắt đầu.Ngày đó quá đi, thê tử từ bỏ cái ý niệm này, dưới đáy lòng tú tài là thoángnổi lên tâm tư, ai cũng không muốn mình đoạn hậu không phải sao, nếu thêtử đều săn sóc tỉ mỉ đưa ra, nghĩ đến hẳn là nàng cũng không ngại.Thê tử làm sao hiểu được người đọc sách, bọn họ vốn quen trước mặt mộtkiểu, phía sau một kiểu, chỉ cho rằng tú tài là thật tình đối đãi tốt với nàng.Chuyện nạp thiếp, tú tài đã sớm nghĩ tới, chỉ lo lắng thê tử không muốn,nháo lên làm mất thểdiện của người đọc sách, ngay cả người được chọn hắn cũng sớm đã có rồi.Học đường có đứa bé tên là Nguyên Bảo, trong nhà cha mẹ chết sớm, ca canăm trước mới cưới vợ, trong nhà còn một tỷ tỷ đợi gả.Từ thời gian trước, đại tẩu sinh nhi tử béo cho đại ca, đại tẩu ở trong nhàthắt lưng liền cứng lên, bắt đầu kén cá chọn canh với bọn họ, hai ngày trướccòn nháo không cho Nguyên Bảo đi học.
Tỷtỷ của Nguyên Bảo gọi là Nhị Nha, lớn lên cũng thực đạt yêu cầu, trướcngực tròn trịa, cái mông cong cong, đều là bộ dáng có thể sinh trẻ con, chỉcần hắn đưa tiền lễ hỏi cao một chút, việc này nhất định có thể thành.Ngày ấy nhân lúc thê tử về nhà mẹ đẻ, tú tài liền hành động, chuẩn bị đitrấn trên tìm bà mối đến nhà Nhị Nha cầu hôn.
Đi trấn trên là phải vượtngọn núi phía sau nhà mình, cho nên trời chưa sáng tú tài đã thay đổi bộ đồmới tinh rồi xuất phát.Cũng không biết có phải hắn bị ảo giác hay không, hắn cứ cảm thấy hômnay trời sáng muộn, lẽra lúc này phải sáng hẳn rồi?248Tú tài trong lòng lo sợ, đang nghĩ ngợi tới có nên quay đầu trở về haykhông, đột nhiên nghênh diện một người đi tới, thế nhưng là Nhị Nha!Nhị Nha ở chỗ này đụng phải hắn cũng rất là ngoài ý muốn, hỏi: “Tiên sinhđây là đi làm cái gì?Nguyên Bảo nói hôm nay học đường nghỉ, tẩu tẩu ta không tin, cho là nónói dối, cứng rắn muốn ta đi một chuyến, chính miệng hỏi ngài một chút.”Tú tài ngây ngốc nhìn Nhị Nha cười, một hồi lâu mới gật đầu nói: “Đúngvậy, hôm nay học đường có đại hỉ sự, nghỉ một ngày.”Nhị Nha hỏi là hỉ sự gì, tú tài cười mà không đáp, chỉ nói nàng chờ lát nữaliền biết.Nhị Nha liền không hỏi, nàng đã hỏi rồi, đương nhiên nên về nhà, vừa lúctiện đường với tú tài.Trai đơn gái chiếc đi ở trong rừng đen nhánh, tú tài có chút tâm viên ý mã,cố ý đến gần Nhị Nha hơn chút, đi sát lại gần.Nhị Nha không cảm thấy có cái gì không đúng, cùng hắn đi như vậy, thấyNhị Nha không bài xích hắn tiếp xúc, tú tài lập tức trong lòng nghĩ đến,chẳng lẽ là Nhị Nha cũng vừa ý hắn?Cũng đúng, hắn chính là người có học thức cao nhất trong phạm vi mấy cáithôn này, mà lớn lên còn anh tuấn, tiểu cô nương không phải đều thích nhưvậy sao?Tú tài muốn mở miệng đáp lời cùng Nhị Nha, lại không biết nên nói cái gì,nghĩ nghĩ, vẫn là nên mở miệng từ trên người Nguyên Bảo.
Đang muốn nóichuyện, không ngờ là Nhị Nha lại mởmiệng trước.“Tiên sinh có thể kéo ta đi hay không, ta sợ tối, nếu không phải tẩu tẩu cứngrắn, ta cũng không dám một mình đi ở trong rừng.” Nhị Nha nói thế rồi anhanh khóc lên.Tú tài lập tức vỗ ngực nói: “Nhị Nha đừng sợ, có ta ở đây.” Nói rồi kéo tayNhị Nha.Tú tài gắt gao nắm tay nhỏ mềm mại của Nhị Nha, nhịn không được nhéonhéo, đang muốn lại trộm bóp một chút, đột nhiên Nhị Nha lảo đảo một cái,bổ nhào vào trong lòng hắn.Tú tài theo bản năng đỡ lấy, ôm đầy cõi lòng.Tú tài sửng sốt, lại gắt gao ôm Nhị Nha không buông tay, vẫn là Nhị Nhahô lên làm hắn hoàn hồn lại, “Tiên sinh, ngươi ôm thật chặt, ép đến ngực tađau.”Ép đến ngực nàng đau? Hắn mới đau đâu này, hai cái thứ lớn như thế để ởtrên ngực hắn, mềm mại đến kỳ cục, tiểu huynh đệ của hắn đã cứng đếnphát đau!“Tiên sinh xoa xoa cho nàng liền không đau.” Tú tài ma xui quỷ khiến nóinhư vậy.Vừa dứt lời, tay liền sờ vào xiêm y Nhị Nha, bắt đầu vuốt ve một đôi ngựcmềm.“Thật là không đau nữa, tay tiên sinh xoa người ta thật thoải mái.” Nhị Nhacao hứng nói.“Còn có càng thoải mái, Nhị Nha có muốn thử xem?” Tú tài nói, hôn lênmôi Nhị Nha, trên người thiếu nữ có hương khí đặc biệt, hoàn toàn phóngthích dục vọng trong lòng hắn.
Cái gì 249luân lý cương thường, cái gì đạo lý thánh hiền, trong nháy mắt hoàn toànquên hết.
Hắn gấp không chờ nổi mà xé rách quần áo trên người Nhị Nha,vùi đầu hôn hít bộ ngực mềm mại của nàng, một tay sờ đến giữa hai chânnàng, trêu đùa cái huyệt non mềm chưa ai từng thấy.“Tiên sinh sờ chỗ người ta đi tiểu làm chi? Sờ đến người ta thật là thoảimái.”Bị dâm dục hôn mê đầu óc, tú tài hoàn toàn không nghĩ nhiều, chỉ cho làtiểu nha đầu tư xuân, dỗdành nói: “Tiên sinh làm nàng càng thoải mái.”Tú tài ỷ vào bốn bề vắng lặng, đem tiểu nha đầu ngây thơ vô tri gian dâmmột lượt, nùng tinh ngâm tưới vào chỗ sâu bên trong của tiểu nha đầu, màkhông khỏi cảm thán, quả thực mới vừa khai bao, non nớt lại càng chặt chẽ,không phải nương tử nhà mình có thể so sánh được.“Nhị Nha yên tâm, tiên sinh sẽ phụ trách nàng, trời sáng tiên sinh liền đinhà nàng cầu hôn.” Tú tài vỗ ngực bảo đảm.Nhị Nha vội lắc đầu, nói: “Tiên sinh trăm triệu không thể, nếu bị tẩu tẩu tabiết chúng ta còn chưa thành thân mà đã có đầu đuôi, nhất định sẽ đánh chếtta, còn thỉnh tiên sinh thương tiếc, tạm thời đừng đi cầu hôn, chờ ta nóixong với tẩu tẩu rồi lại bàn.”Tú tài nghe Nhị Nha nói như thế vẫn không nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy tiểunha đầu thật đáng thương, một bầu tình cảm thương tiếc tức khắc hóa thànhdâm dục, đè nặng tiểu nha đầu lại tới một hồi nữa.Nói xong với Nhị Nha, tú tài liền không cần phải đi trấn trên nữa, đưa NhịNha ra khỏi cánh rừng liền trở về.Hắn đánh ngáp một đường, nghĩ đến hôm nay dậy quá sớm, tú tài vừa ngáp,vừa buồn bực, lúc nào thì trời đã sáng như thế?Tú tài vẫn chưa nghĩ nhiều, trở về lại bò lên giường, một giấc ngủ đến trờitối om.Ngủ dậy tùy ý đối phó một bữa, nhìn bên ngoài màn đêm đen nhánh, tronglòng nghĩ nương tửsao còn chưa trở về?Hắn lại đợi, nương tử còn chưa trở về, hắn nghĩ nghĩ, quyết định đi đónnương tử một chút.Tú tài lấy đèn lồng, lại vào rừng, lúc này vừa lúc là một con đường ngượcvới buổi sáng, hắn đi rất lâu, còn chưa gặp nương tử, không khỏi nghĩchẳng lẽ nương tử hôm nay không trở về?Tú tài lại đi tiếp, vẫn không gặp nương tử, nghĩ nương tử hẳn là hôm naykhông về, liền tính toán trở về, nhưng không biết thế nào, trở về đi rồi mộtlúc, theo lý hẳn là đã tới nhà, lại vẫn là ở trong rừng chưa đi ra ngoài, chẳnglẽ không cẩn thận đi lầm đường?Tú tài nghĩ như vậy, vừa định lại quay đầu trở về tìm đường, đột nhiên thấycách đó không xa có một chút ánh sáng, tú tài lại đi về phía trước, khôngphải nhà mình, là nhà của người khác, sáng lên một ngọn đèn dầu khônglớn.
Tú tài đi qua, nhìn vào bên trong cửa sổ, phòng không lớn, chỉcó một gian, bên trong chỉ có một nữ tử trang điểm thôn phụ đang giặt đồtrong phòng.
Mùa hè thực nóng, tiểu phụ nhân chỉ mặc cái áo đơn, ở trongphòng ra sức giặt đồ.Áo đơn nho nhỏ thít chặt hiện ra thân mình tiểu phụ nhân phập phồngquyến rũ, trước ngực tuyết trắng theo động tác tiểu phụ nhân giặt đồ mà lúcẩn lúc hiện.
Tú tài không khỏi nuốt nuốt nước miếng, hoàn toàn không suynghĩ vì sao tiểu phụ nhân lại vào lúc tối mịt giặt đồ ở trong phòng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...