Khuôn mặt bà ta tối sầm lại, đôi mắt từ màu xanh dương, chuyển dần sang màu máu đỏ tươi.
Nó đang phát ra ánh sáng của địa ngục, đồng thời xung quanh bà ta xuất hiện ngày càng nhiều sát khí hơn, hoá thành mũi tên, lao đến tấn công Nhã Kiều.
Nguy hiểm đang cận kề trước mắt, thế nhưng đôi chân của cô lúc này không thể cử động dược, giống như đã dính chắc vào nền đất vậy.
Chỉ còn cách vài xăng ti mét nữa thôi là những mũi nhọn ấy sẽ xiên cơ thể của Nhã Kiều thành một con nhím.
“Xoạc...”
Lãnh Huyết đã đứng chắn trước mặt cô, phá tan đòn tấn công của bà ta.
Sắc mặt hắn trở nên khó chịu mà lên giọng cảnh cáo:
“Đừng có đụng vào người của ta, bà muốn phá huỷ giao ước à?”
Đôi mày của bà ta nhăn lại với nhau, nhìn quốc sư với ánh mắt vô cùng tức giận.
Mặc dù cả hai đã lập khế ước về ranh giới cai quản của nhau, nhưng dù có nhìn vào khía cạnh nào đi chăng nữa thì Lãnh Huyết vẫn thua bà ta một bậc về thân phận.
Chỉ thấy bà ta nhếch mép cười mà đáp lại hắn một cách chế giễu:
“Vậy sao? Nếu theo quy tắc trong hoàng cung thì cô ta cũng phải chịu hình phạt thích đáng chứ nhỉ? Lẽ nào người muốn nhận thay cô ta?”
Nhã Kiều không muốn nhận một ân tình nào từ cửu vĩ hồ cả, cô liền lên tiếng đáp thay hắn:
“Không cần tôi sẽ tự chịu hình phạt.”
Bà ta cười một cách khoái chí, “Ha, ha, ha, hình phạt này của ta có lẽ ngươi sẽ phải đi đầu thai luôn đấy.”
Đối với Nhã Kiều lúc này thì sống cũng không thể nào thoát khỏi móng vuốt của Lãnh Huyết và đám yêu ma kinh tởm kia, vậy thì chết đi sớm một chút cũng không có gì là tệ cả.
Cô dùng ánh mắt kiên định nhìn về phía thái hậu mà trả lời:
“Không sao, ta có thể chịu được.”
Lãnh Huyết không ngờ Nhã Kiều lại là một người không sợ chết.
Thế nhưng bản thân hắn vẫn cần sức mạnh của cô để thoát khỏi sự trói buộc của thái hậu.
Hiện tại hắn chỉ có thể tạm thời đánh ngất Nhã Kiều đi để tránh cô lại gây chuyện thị phi với bà ta.
Hắn bế cô lên, lạnh lùng đáp lại:
“Ta sẽ chịu thay hình phạt cho nàng ấy, từ nay đừng có đụng đến người của ta.”
Lãnh Huyết tiêu soái quay người rời đi.
Thái hậu cũng không thèm bận tâm hắn ta muốn bảo vệ ai, quan tâm ai, chỉ cần khế ước giữa bà ta và hắn vẫn còn thì chẳng ai có thể lật đổ được triều đại của bà ta cả, bà ta sẽ mãi mãi sống trường tồn cùng với thế giới này.
Chỉ cần còn ác linh, thì sẽ còn bà ta, nhưng mà vẫn phải tìm cách diệt trừ Lãnh Huyết.
Một tên hồ yêu đã sống hàng nghìn năm, phục vụ cho triều đại họ Nguyệt.
Rất có thể hắn sẽ tìm mọi cách để giải khế ước, sau đó lật đổ triều đại của con trai bà ta.
“Lãnh Huyết, sẽ sớm thôi, ngươi sẽ không còn hống hách được như thế này nữa.
Ta sẽ tiễn ngươi xuống địa ngục vào một ngày không xa.”
[.,.]
Màn đêm dần buông xuống, bây giờ chỉ có thể thấy được ánh trăng khuyết đang tỏa sáng trên bầu trời mênh mông, rộng lớn.
Nhã Kiều dần tỉnh lại sau cú đánh ngất của cửu vĩ hồ.
Cô mơ màng mở mắt ra nhìn xung quanh.
Tất cả đều rất lạ đối với Nhã Kiều.
Rèm cửa, màn cùng với chăn đều khác hoàn toàn so với cái phòng cô ở sáng nay.
“Cạch...”
Cánh cửa phòng cô đột ngột mở ra, người bước vào là Uyển Nhi, cô ấy mang một chút thức ăn cho Nhã Kiều.
Nhìn thấy cô tỉnh lại, Uyển Nhi hào hứng tiến đến hỏi thăm cô:
“Cô nương cảm thấy trong người thế nào rồi ạ? Nô tì mang đồ ăn tối cho người nè.”
Nhã Kiều vẫn không thể nào buông lỏng cảnh giác với bất kì ai trong cái hoàng cung này, kể cả đó là người hầu hiện tại của cô.
Cô đẩy đĩa thức ăn sang một bên, gặng hỏi Uyển Nhi:
“Nói thật đi, em có bỏ độc vào thức ăn để hãm hại ta hay không?”
Uyển Nhi lắc đầu lia lịa mà trả lời cô trong niềm kinh hãi: “Dạ không có ạ, em làm gì có gan làm vậy, hơn nữa quốc sư đã dặn là phải chăm sóc tốt cho người.”
Nhã Kiều lúc này mới sực nhớ ra, chính cái tên cửu vĩ hồ đó đã đánh ngất cô giữa chừng.
Lúc tỉnh lại thì đã được chuyển đến một căn phòng khác, bên ngoài vẫn có hộ vệ canh gác không rời nửa bước.
Đãng nhẽ cô phải chịu hình phạt mà thái hậu nói mới đúng chứ.
Tại sao bây giờ vẫn có thể nhàn hạ ngồi đây ăn cơm bình thường được?
Ánh mắt Nhã kiều trở nên sắc bén nhìn về phía Uyển Nhi, “Quốc sư đâu?”
Uyển Nhi kính cẩn đáp: “Ngài ấy đang ở trong phòng nghỉ ngơi ạ, cô nương muốn gặp ngài ấy sao?”
Nói thật thì bây giờ Nhã Kiều không muốn nhìn thấy bản mặt xảo trá và háo sắc của hắn một chút nào.
Tuy nhiên nhiều thắc mắc trong lòng của cô sẽ bị vướng mắc lại, không có được lời giải đáp nếu như không đi gặp hắn ta.
Với lại, còn cần tìm cách để hoàn thành nhiệm vụ đã được uỷ thác nữa.
Trốn được ra ngoài mà nhiệm vụ thất bại thì cũng đồng nghĩa với việc phải nộp mạng cho mấy con sói hoang trong làng rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...