Cảm giác đau khổ, cùng với sự ám ảnh về cái đêm đó không thể nguôi ngoai trong lòng của Nhã Kiều.
Cô càng ôm chặt lấy cơ thể của Bán Nguyệt hơn, miệng không ngừng lẩm bẩm:
"Đừng rời xa con..."
Ở khoảng cách gần như thế này, cậu có thể nghe rõ được tiếng lòng của cô.
Cảm giác thật đau khổ pha trộn một chút sự hối hận và xót xa.
Bán Nguyệt vỗ nhẹ tay lên lưng của cô mà thì thầm:
"Ngoan, mọi chuyện ổn rồi, ngươi đừng có lẩm bẩm nữa, ta không có ngủ được."
Phải chăng do lời an ủi của cậu đã khiến cho cô bớt đi được nỗi sợ hãi trong giấc mơ? Nhã Kiều đã ngừng run rẩy, khuôn mặt cô cũng lên sắc hẳn, không còn tràn đầy sự sợ hãi nữa.
Nhã Kiều cứ thế mà chìm vào giấc ngủ một cách ngon lành.
Hôm qua tiếp xúc cơ thể với cô, cậu đã ngủ rất ngon, nhưng không hiểu tại sao, bây giờ cảm giác nhiệt độ cơ thể rất lạ.
Nó nóng bừng và khô khan, giống như có một ngọn lửa đang đốt cháy trong lòng cậu vậy.
"Chuyện gì thế này? Sao cơ thể mình lại nóng vậy chứ? Lẽ nào mình đã trúng thuật pháp gì đó của con quỷ?"
Trong lòng Bán Nguyệt đã suy đoán về hướng tiêu cực hơn, khi bị ngất, cậu chắc đã bị quỷ hạ thuật chú gì đó rồi, nên cơ thể mới khó chịu đến như vậy.
Hiện tại sức mạnh của cậu chỉ còn lại một ít, cần cơ thể của Nhã Kiều bổ sung thêm.
Bán Nguyệt không thèm nghĩ nhiều nữa, cậu lén hôn lên môi cô, hút một chút sức mạnh.
Trong nháy mắt, cơ thể của Bán Nguyệt như được tiếp thêm sức sống.
Đôi mắt đỏ sáng rực lên, móng vuốt dài ra cùng với chín cái đuôi hồ ly hiện lên.
Điều này nằm ngoài dự đoán của cậu, không ngờ hôn môi lại có thể tăng sức mạnh lớn đến như vậy.
"Lạch cạch...."
Cơn bão bên ngoài ngày càng lớn hơn, phá tan luôn cánh cửa của căn nhà.
Tiếng động đã đánh thức giấc ngủ của Nhã Kiều.
Cô bật dậy, cảnh giác cầm thanh kiếm lên phòng bị.
Ánh mắt trở nên sắc bén liếc nhìn xung quanh.
Ngay tại cánh cửa chính bị gió đập nát đó, xuất hiện một cái người phụ nữ với y phục màu đỏ tươi như máu.
Mái tóc xoã dài đến tận gót chân, không thể nhìn rõ được khuôn mặt của ả ta được.
Quỷ nữ vừa bước chân vào trong, ngọn lửa mà cô tạo ra liền bị dập tắt hoàn toàn, thay vào đó, căn phòng được thắp sáng bởi cái đèn lồng giấy cũ nát trong tay quỷ nữ.
"Leng keng..."
Tiếng chuống gió lại vang lên, nó nhịp nhàng và hoà quyện cùng với từng bước chân của quỷ nữ.
Không khí căn phòng trở nên lạnh lẽo hơn bao giờ hết, luồng sát khí mà ả ta toả ra vô cùng man rợ, khiến cho tóc gáy của cô cũng phải dựng hết lên.
"Trả mạng....trả mạng lại cho ta...."
Từng câu nói cứ như nhát dao cắt thẳng vào từng da thịt của cô.
Cảm giác sợ hãi này là gì? Một sát thủ như cô lại sợ một con quỷ nữ không rõ lai lịch kia sao? Nhã Kiều tự trấn an lại cảm xúc của bản thân mình.
Cô dồn ngọn lửa của bản thân vào thanh kiếm trong tay, khiến nó bùng lên một ngọn lửa cháy hừng hực.
"Đừng có mà lảm nhảm mấy câu vớ vẩn đó với ta! Đi chết đi!!!!"
Dứt lời, cô lao đến nhắm thẳng vào cái cổ của con quỷ.
Một đường kiếm với uy lực lớn chém rơi đầu của nó xuống đất.
Thế nhưng, không một giọt máu nào rơi xuống đất mà thay vào đó là một làn khói đen bốc lên, trói chặt lấy cơ thể của Nhã Kiều.
Bán Nguyệt cảm thấy tình hình không ổn, cậu nhanh chóng tiến đến tạo một lốc xoáy lớn thổi bay cơ thể của quỷ nữ ra ngoài.
"Kinh nghiệm giết quỷ của ngươi kém thật sự đấy nhỉ? Kiếm pháp thì cũng tạm được."
"Tôi là sát thủ mà, đâu phải pháp sư đâu!"
Cô vừa trả lời, vừa cố gắng thoát khỏi sự trói buộc của đám khói đèn kì lạ này.
Tất cả sức lực mà cô cố gắng vùng vẫy đều trở nên vô dụng đối với chúng.
Đám mây thì cũng chỉ là đám mây, sao nó trói còn chặt hơn cả dây thừng vậy? Nhã Kiều bất lực, cô không thể nào phá bỏ được nó.
"Leng keng..."
Tiếng chuông gió lại nổi lên, bên ngoài xuất hiện một dàn cương thi xếp thành từng hàng một, giống như một đội quân vậy.
Cảnh tượng này càng làm cho Nhã Kiều sợ hãi hơn, liệu với sức của hai người thì có thể đánh bại được đại quân này sao? Chuyện này thực sự khó mà thực hiện được.
Đối với Bán Nguyệt thì đây là một trận pháp do quỷ nữ vừa nãy tạo ra, chỉ cần tìm cách phá hủy nó là được.
Cậu ra hiệu chia cho mỗi người một việc:
"Ngươi đi tìm thế thân thực sự của quỷ nữ, sau đó đâm thẳng vào tim của nó.
Ta sẽ cầm chân bọn cương thi này."
Chỉ thấy Bán Nguyệt búng nhẹ tay một cái, đám mây bao phủ trên người của Nhã Kiều liền biến mất hoàn toàn.
Bây giờ đã được tự do nhưng cô không biết xác định vị trí của ả ta thì sao mà giết được.
Đám cướng thi chờ trực sẵn ở ngoài, trong tay cầm một thanh kiếm lao đến tấn công cả hai người họ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...