Quốc Sư Đích Mỹ Vị Thực

Sắc mặt hắn càng thêm kích động, hắn lộ diện trước mặt hoàng thượng, Hoàng Thượng còn nhớ kỹ họ của hắn, chỉ sợ cả triều văn võ, Hoàng Thượng nhớ được họ cũng không quá vài người, tiền đồ của hắn là một mảnh quang minh nha.

Nếu không phải đang đứng trước mặt dân chúng thiên hạ, hắn khả sẽ mừng đến chà xát hai tay, lộ ra ra nụ cười tươi roi rói.

Vu Thất Nương chưa từng thấy qua đông người như vậy, bị một đám dân chúng không quen biết nhìn chằm chằm, nàng có chút nhuyễn chân được trượng phu ôm lại gần, mà Tôn Tăng Phương vì tạo ra hình tượng trượng phu thâm tình, đối nàng càng thêm ôn nhu chân thành.

“Chỉ sợ ở đây có vài người không biết rõ ác quỷ quấn rầy ngươi và phu nhân như thế nào, ngươi uy vũ bất khuất ra sao, thề sống chết chống cự, không bằng lúc này ngươi lại hướng mọi người kể lại một lần nữa đi.” Ma Ngạo mặt không đổi sắc phân phó.

Quốc sư biết thời biết thế, muốn hắn ở trước mặt hoàng thượng tăng thêm ấn tượng, hắn sao có thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy được? Tôn Tăng phương mừng thầm trong bụng, cảm giác đối với quốc sư cực kỳ tốt, tâm tình không thoải mái lần trước ở phủ quốc sư lặp tức tan biến.

Hắn liền phát huy tài ăn nói, đem sự tìn thêm mắm dặm muối kể lại thêm một lần, nói đến chính mình đôi mắt hàm lệ, cầm lấy tay thê tử càng thêm chặt, tuyên thệ hai người sinh cùng chỗ, chết chung huyệt, dù có đại sự gì cũng không tách rời được bọn họ.

Chuyện của hắn sớm đã truyền khắp kinh thành, nhưng khi nghe bản thân của hắn nói thêm một lần, càng làm cho một số người lệ rơi ướt áo, nhất là Tĩnh Bình quận vương ngồi ở một góc trên lan can hậu viện, không ngừng khóc lên, cũng không có biện pháp, hắn chính là chịu không nổi mấy câu chuyện tình yêu loại này a.

Hắn cả đời chuyện tình không trôi chảy, tự nhiên đối với những người hữu tình như vậy càng hâm mộ cùng cảm động gấp bội.

Mà nói, quốc sư chịu đi đuổi ác quỷ Bạch Nguyệt Quý, vậy chứng minh Nguyệt Quý công tử ở bên cạnh y, cùng ác quỷ Nguyệt Quý trong miệng Tôn Tăng Phương, hẳn là trùng tên trùng họ mà thôi. Hắn thấp thỏm bất an suy xét.

“Vậy bắt đầu đuổi quỷ đi.”


Ma Ngạo vẻ mặt đông lạnh, từ vừa xuất hiện chính là lãnh ngôn thiếu ngữ, hắn tay áo vung lên, nắm lên một nắm đất, sau lại ném xuống, trời thanh gió mát, ngàn dặm không mây, lại đột nhiên xuất hiện một tia sét đánh vào trong đất, đánh đến một mảnh đất trở nên khô cằn, mọi người che miệng kinh hô, tia chớp kia qua đi, trong đất bỗng nức ra một người.

Người kia chính là người Tôn Tăng phương đã nói —— ác quỷ Bạch Nguyệt Quý.

Bộ mặt kia thật đáng ghê tởm, gầy như que củi, thân thể nhỏ gầy tựa như nhiều năm qua không có phát dục, lòng bàn tay lại càng giống ưng trảo khô héo, những người nhát gan xung quanh đã nhịn không được mà hét ra tiếng, lá gan lớn một chút, cũng nhịn không được đầu đổ mồ hôi lạnh. Ác quỷ này diện mạo hảo dữ tợn, thật là khủng khiếp nha.

“Ác quỷ Nguyệt Quý, trên có thiên là, dưới có địa võng, còn không bó tay chịu trói, nhìn xem bổn quốc sư đem ngươi đánh xuống mười tám tầng địa ngục, nhận hết các loại khổ hình.”

Giống như không hề nghe thấy, ác quỷ Nguyệt Quý kia đi về phía trước, liền nhào vào bên váy Thất Nương, giống như trong mắt của y chỉ thấy được mỗi mình Thất Nương, điều này làm cho Tôn Tăng phương tức giận đá y một cước, đem thê tử bảo hộ ở sau người, sở hữu các phu nhân cô nương đều sùng bái mà phát sinh một tiếng thở dài.

Không thể làm thê tử một người như vậy, cũng muốn làm thiếp của hắn nha, nam nhân có nghĩa có tình bực này, như thế nào chính mình lại không gặp được?

Mà Tĩnh Bình quận vương lại càng kích động đến đứng dậy khỏi chỗ ngồi, nhưng hắn không phải bởi vì cảm động, mà là bộ dáng của ác quỷ Nguyệt Quý kia, sao lại giống Nguyệt Quý công tử ở bên người quốc sư đến thế? Chỉ là khuôn mặt này ghê tởm, dữ tợn hơn rất nhiều, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra? Tâm hắn lại thấp thỏm.

“Ác quỷ Nguyệt Quý, còn không quy phục!”

Đầu ngón tay Ma Ngạo vừa búng, một đạo phù lệnh bay ra, trên không trung hóa thành ngọn lửa xanh lấp lánh, lao thẳng tới ác quỷ Nguyệt Quý.

Ác quỷ Nguyệt Quý ngửa mặt lên trời điên cuồng hét lớn, sau đó lục hỏa kia bắt đầu châm vào ngực y, nháy mắt lan ra toàn thân, người y tựa như làm bằng giấy, một tấc lại một tấc đốt hóa thành tro, mà bụi rơi xuống nền đất, bị gió thổi một cái liền vô tung vô ảnh.


“Quốc sư giỏi quá!”

“Quốc sư là thần nhân, chỉ một phát ác quỷ liền hóa thành tro.”

“Ác quỷ Nguyệt Quý xuống mười tám tầng địa ngục đi!”

“Ác quỷ này sớm nên bị đứng núi đao ngồi chảo dầu, Diêm vương gia cùng tiểu quỷ sẽ không bỏ qua cho hắn.”

Thoáng chốc, tiếng vỗ tay vang triệt cả đỉnh núi, ngay cả hoàng thượng ở sau bức màng mỏng cũng đưa tay lên vỗ. Chiêu trừ tà này của Quốc sư trước đây chưa từng gặp, làm người ta xem đến no mắt.

Tôn Tăng Phương nét vui mừng càng lộ rõ trên mặt. Tràn pháo tay này tuy là dành cho quốc sư, nhưng cũng có một nửa là dành cho mình. Hắn lôi kéo thê tử vội vàng nói tạ.

Ma Ngạo nguyên bản đều là vẻ mặt lãnh khốc, hiện tại mới lộ ra mỉm cười, bất quá nụ cười kia… rất lạnh.”Đừng nóng vội nói lời cảm tạ, gọi hồn, mới chỉ bắt đầu.”

“Cái gì?”

Tôn Tăng Phương nhất thời nghe không hiểu, lại nghe thấy dân chúng a một tiếng, mà vợ hắn vừa rồi nhìn thấy ác quỷ Nguyệt Quý không có phát ra thanh âm khủng hoảng, hiện tại lại hét chói tai lui vào trong lòng ngực hắn, hắn không rõ ngẩn đầu, liền thấy được một người, lảo giả khoảng tám mươi tuổi, xuất quỷ nhập thần đứng ngay trước mặt bọn họ.

Hắn không biết lão giả xuất hiện như thế nào, nhưng thê tử sợ đến phát run, trên người lão giả truyền đến một cỗ cảm giác quái dị, nham hiểm ác độc hoàn toàn viết ở trên mặt, ngay cả hắn nhìn, cũng nhịn không được mà nổi da gà.


“Vu Thất Nương, người ta muốn là ngươi, ngươi và người nhà của ngươi lại qua loa tắc trách tìm Bạch Nguyệt Quý đến thay, sau đó lại dọn khỏi thôn trang, nếu không phải ngươi đem thanh danh của ác quỷ Nguyệt Quý nháo cho lớn như vậy, ta còn không tìm ra ngươi.”

“Cái gì?”

Tôn Tăng Phương có chút không rõ tình trạng, lão giả đã một phen đẩy hắn ra, ngón tay kia tựa như cành khô, móng tay nhộm màu tiêm nhiễm giống như là có kịch độc, hại hắn sợ tới mức không dám che chở thê tử nữa.

Vu Thất Nương ngã ngồi trên mặt đất, liều mạng lắc đầu kêu to, hiển nhiên đã nhận ra lão giả là ai.

“Chú vương đại nhân, người tế một lần chỉ cần một người, đã đưa Bạch Nguyệt Quý đi, ta liền thoát rồi mà.”

“Phi, người trong thôn thay phiên hiến tế, lần trước là nam, lần sau tất phải là nữ, nguyên bản nên đến phiên Vu Thất Nương ngươi, đưa Bạch Nguyệt Quý này nam cho ta làm cái gì?”

“Nhưng Bạch Nguyệt Quý đã đưa đi, ngài tạm tha ta đi.”

“Phi, Bạch Nguyệt Quý là thay ngươi làm tế phẩm, tâm hắn không cam lòng, không quá hai ba ngày sẽ chết, sơn thần hiện tại đang rất sinh khí, cho nên không phải ngươi thì không được.”

Vu Thất Nương thần tình hàm lệ. Nàng sợ chết, sợ cực kỳ, trước kia nàng khóc, liền có người thay nàng đi hiến tế, hiện tại ai sẽ chấp nhận hy sinh tính mạng mà giúp nàng.

Tôn Tăng Phương đồng ý sao?

Nghĩ đến đây, nàng lại run rẩy không thôi. Chỉ cần có thể sống, kêu nàng nói cái gì nàng cũng nguyện ý nói, bao gồm cả bí mật không thể lộ ra kia.


“Nguyệt Quý nói y cam tâm tình nguyện, người nhà của ta dụ dỗ y, nói y là đại ân nhân của gia đình ta, chờ y trở về sẽ đem ta gả cho y, hơn nữa mấy năm trước y còn trở về tìm ta, y không có chết, Bạch Nguyệt Quý chưa chết, ngài đi tìm y đi, nhất định là y giả chết lừa ngài đó.”

“Y thật chưa chết? Y lừa ta?” Lão giả chần chờ.

Nàng gật đầu như đảo tỏi, “Y không có chết, lúc y trở về đúng lúc ta sắp xuất giá, cha ta sợ y phá hoại hôn sự, cầm lấy cái cuốc đánh chết y, nhưng trên người y có pháp lực kỳ dị che chở, cho nên cha ta căn bản giết không được y, y hoang mang nhìn ta cùng với cha ta, sau đó đờ đẫn xoay người, trước khi rời đi có nói khi nào chết sẽ cho người thông báo với ta một tiếng, những năm gần đây y hoàn toàn không có tin tức, cái này chứng minh —— y không có chết.”

“Câm mồm! Thất Nương.” Nghe đến đó, Tôn Tăng Phương lớn tiếng quát ngừng.

Lão giả kia nhất thời biến mất, không còn thân ảnh của lão ngăn ở trước mặt, Vu Thất Nương nhẹ nhàng thở ra, nhưng vừa định đứng lên, lại nhìn đến một biển người.

Có dân chúng, quý nhân, thậm chí… Ánh mắt nàng hướng lên trên, thậm chí còn có thiên tử, tất cả mọi người đều nghe những gì nàng nói, người người đều mở lớn mắt, thần tình kinh ngạc nhìn nàng, tựa như đang hoài nghi những gì mình nghe được là thật hay giả.

Những người này nguyên bản nhìn nàng tràn đầy đồng tình cổ vũ, hiện tại trong ánh mắt là hiểu rõ cùng lĩnh ngộ.

Chính miệng nàng đã nói Nguyệt Quý không có chết, vậy chứng minh Bạch Nguyệt Quý không có khả năng biến thành ác quỷ dây dưa nàng, hơn nữa theo như lời nàng nói, Bạch Nguyệt Quý có đại ân đối với nàng, là cha nàng lại vi phạm lời hứa, muốn giết hại nam nhân đáng thương thật vất vả mới trở về được kia!

Nào có ác quỷ quấn thân, bọn họ căn bản là ác nhân cáo trạng, đem trắng nói thành đen, bọn họ bịa đặt nói dối, khiến cho mọi người đồng tình, không phải là vì phú quý danh lợi sao?

Vu Thất Nương tay chân phát run, căn bản là không đứng dậy nổi, bởi vì từng đạo ánh mắt đều giống như châm, đâm vào da thịt cả người nàng đau vô cùng, nàng hận không thể đem chính mình lui thành một đoàn.

Sau đó một viên đá ném tới, lại bởi vì khí lực nhỏ, chỉ có thể ném đến bên chân nàng, một đạo tiếng nói trẻ con vang lên: “Ngươi là nữ nhân xấu xa, người ta giúp ngươi như vậy, ngươi còn bôi đen thanh danh của y, nữ nhân xấu xa, cha mẹ, đó là một nữ nhân xấu xa.”

Đá ném lên người nàng càng thêm nhiều, có cả một quả trái cây, có thể là người trên lầu ăn, thật mạnh tạp đến mặt của nàng, đau đến nàng kêu thảm thiết. Theo tiếng hét thảm này, càng nhiều đồ vật cùng lời lẻ mắng chửi bay tới, nàng sợ đến mức lui lại phía sau lưng trượng phu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận