Cuối ngày, mặt trời vừa xuống núi, Thượng Quan Yên Uyển mang theo Thu Khinh và Đông Âm xuất cung, ra đến cổng Thần Ngọ, liền đi thẳng đến trấn Thanh Bình.
Thân thể Đông Âm thẳng tắp, sắc mặt nghiêm túc nói, "Công chúa, người yên tâm đi, lần này nô tì tuyệt đối sẽ không ngất xỉu nữa."
Thượng Quan Yên Uyển liếc nhìn nàng ta, không có đáp lại, mà chỉ hơi gật đầu.
Thế nhưng Thu Khinh lại đáp lời, tiếc là không phải lời cổ vũ gì, mà là dội cho Đông Âm một thùng nước lạnh, "Đông Âm a, có nhiều thời điểm muốn ngất xỉu hay không, không phải là chuyện bản thân chúng ta có thể khống chế được."
Khuôn mặt Đông Âm đang tươi cười, nghe vậy liền ủy khuất nhìn nàng ta, sau đó giận dỗi mà xoay đầu đi.
Bên này ba người vừa xuống xe ngựa, ngẩng đầu nhìn thấy tiệm hoành thánh, mơ hồ có thể thấy được một bóng người đang bận rộn, người đó đúng là Triệu Đại Hữu.
Bây giờ là buổi tối đúng thời điểm dùng bữa, trên đường người đến người đi, trong tiệm hoành thánh cũng đã có vài người ngồi.
Triệu Đại Hữu vừa mới làm xong hoành thánh cho một vị khách, liền nhìn thấy bốn nam nhân, trong đó có một người tương đối cao, ba người còn lại thì thấp hơn một chút.
Bốn người đều đeo mặt nạ, che đi một nửa khuôn mặt, đứng ở nơi đó không làm gì nhưng cũng không giấu được khí chất, vừa nhìn thấy đã biết là người không phú cũng quý.
Đặc biệt là người đứng trước, trên người mặc là vân sa cẩm y, dù có ra giá cao cũng không có người bán!
Triệu Đại Hữu đánh giá bốn người một lượt, vội vàng tiến lên trước cung kính hỏi, "Bốn vị quan khách muốn ăn hoành thánh phải không?"
Thu Khinh tiến lên một bước, ghé sát vào tai hắn thấp giọng nói, "Ngươi là Triệu Đại Hữu phải không? Chúng ta là người của Quỷ Môn Quan."
Triệu Đại Hữu vừa nghe xong liền ngẩn người, theo bản năng muốn quỳ xuống đất dập đầu, bị Xích Ly nhanh tay kéo lại.
Thượng Quan Yên Uyển đi lên trước, lãnh đạm nói, "Đưa chúng ta đi xem nhi tử của ngươi."
Triệu Đại Hữu cảm thấy cánh tay như bị kìm sắt kẹp chặt, thân thể làm thế nào cũng không cúi xuống được, chỉ có thể lần nữa đứng thẳng thân thể, vội vàng gật đầu.
Bốn người Thượng Quan Yên Uyển đi theo Triệu Đại Hữu về tiểu viện phía sau của tiệm hoành thánh.
Đôi mắt đánh giá khắp nơi trong nhà, nhưng càng đi vào trong, âm khí xung quanh càng nặng.
Đôi chân mày của nàng dần dần nhăn lại, trong lòng thầm nghĩ, quả nhiên là có điều cổ quái, âm khí nhiều như vậy, tám chín phần là có quỷ lui tới.
Vừa mới nghĩ xong, Triệu Đại Hữu đã dừng trước cửa một gian phòng, tiến lên trước gõ cửa, "Thúy Hoa, mau mở cửa, có đại nhân tới muốn xem bệnh cho Nhị Cẩu."
Giọng nói vừa dứt, cửa lập tức mở ra, sau cửa xuất hiện khuôn mặt của một phụ nữ trung niên, chính là Thúy Hoa người mà Triệu Đại Hữu vừa mới gọi.
Nàng ta nhìn thấy mấy người đứng trước mặt, kích động đến nỗi nói năng có chút lộn xộn, "Đại, đại nhân, mời vào trong."
Thượng Quan Yên Uyển đang muốn đi vào, Xích Ly lại bước vào trước nàng một bước, nhìn xung quanh, rồi mới gật đầu ra hiệu cho mọi người vào.
Đông Âm bắt Lấy cánh tay Thu Khinh, chạy từng bước nhỏ mà vào, thân thể nhỏ bé còn run rẩy.
Thượng Quan Yên Uyển theo Thúy Hoa đi vào bên trong, mới bước vào được một bước.
Ngẩng đầu nhìn qua, ánh mắt liền lạnh đi, thấp giọng nói, "Xích Ly! Đóng cửa! Dán búa trấn quỷ!"
Mọi người còn chưa kịp phản ứng, cửa tức khắc "Rầm" một tiếng đóng lại, Xích Ly lấy từ bên hông lấy ra một tấm hoàng bùa, trực tiếp dán lên cửa.
Mọi việc diễn ra trong nháy mắt, Thúy Hoa được Triệu Đại Hữu ôm vào trong ngực, còn Đông Âm nắm chặt tay áo của Thu Khinh.
Bốn người quay đầu nhìn về phía cửa, ánh mắt phát sáng.
Truyện edit bởi nhà YuXu, mọi người có thể xem bản chính thức tại web thiên sách.
Triệu Đại Hữu nhìn tấm hoàng bùa vừa được dán lên cửa, dùng sức nuốt nước miếng hỏi, "Đại nhân, trong nhà có quỷ thật sao?"
Thượng Quan Yên Uyển đi tới trước giường, nhìn thấy người nằm trên đó là một đứa trẻ gầy trơ cả xương, mặt mày càng nhăn chặt.
Nghe được câu hỏi thì mới quay người lại, đôi mắt thẳng tắp nhìn về phía cửa, nhỏ giọng nói, "Đúng là có quỷ, ta đoán không sai, là một con quỷ bệnh."
Mấy người nghe xong câu nói của Thượng Quan Yên Uyển, ánh mặt không tự chủ được nhìn xung quanh, biểu tình trên khuôn mặt đều không giống nhau..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...