Thượng Quan Yên Uyển bị hắn hôn đến ngây người. Nàng ôm chặt eo hắn, nương theo đầu lưỡi của hắn mà chơi đùa.
Khuôn mặt nhỏ càng ngày càng đỏ bừng, như sắp chảy máu đến nơi, âm thanh lưu luyến của môi răng quấn quýt lấy nhau tràn ngập khắp căn phòng.
"Vậy huynh hãy trừng phạt muội thật nặng, phạt cả đời này cũng được."
Hình phạt ngọt ngào này tan biến cùng sự quấn quýt triền miên của hai người.
Khi sương mù dần tan đi, Thượng Quan Yên Uyển nằm trong lòng ngực của Vân Y Phỉ thở gấp, đầu ngón tay nhẹ nhàng quấn quanh mái tóc bạc của hắn.
"Y Phỉ ca ca, hôm nay huynh đến cung Trùng Hoa, ngoại trừ việc an ủi muội, huynh còn có việc khác đúng không?"
Vân Y Phỉ nhẹ nhàng vuốt lưng nàng, ánh mắt thâm thúy ôn nhu, thanh âm thì thầm triền miên kéo dài.
"Hôm nay ta đi yết kiến bệ hạ."
Thượng Quan Yên Uyển nhìn hắn với vẻ mặt khó hiểu, trong nháy mắt lại nghĩ đến một việc.
"Y Phỉ ca ca, huynh định nói chuyện của chúng ta cho phụ hoàng biết phải không?"
“Đúng vậy, ta sợ đêm dài lắm mộng, Uyển Uyển nhà ta tốt như vậy, nhỡ có người cướp đi mất thì phải làm sao?”
Nói xong, hắn cúi đầu nhìn nàng, thấy vẻ mặt không vui của nàng, trong lòng hắn nhói đau, thận trọng hỏi, “Uyển Uyển, muội không vui sao?
Có phải muội cảm thấy ta không cùng muội bàn bạc trước, mà tự mình quyết định, nên muội tức giận phải không?
Muội muốn đợi thêm một chút nữa? Chờ mọi việc lắng xuống rồi mới nói chuyện của chúng ta cho bệ hạ biết?
Nhưng làm sao bây giờ? Ta thật sự không thể chờ đợi được nữa rồi.
Hơn nữa, nhìn muội đau khổ như vậy, ta càng kiên quyết hơn với quyết định của mình, không thể chờ đợi thêm được nữa.
Truyện edit bởi nhà YuXu, mọi người có thể xem bản chính thức tại web thiên sách.
Muội vẫn như vậy, khi an ủi người khác luôn tỏ ra vẻ mình rất mạnh mẽ không quan tâm đến việc gì, nhưng bản thân muội từ bao giờ lại lún sâu vào trong vũng lầy của quá khứ?"
Vân Y Phỉ luôn nói với Thượng Quan Yên Uyển hãy quên đi những chuyện ở kiếp trước, hãy coi nó như là một giấc mơ, nhưng hắn thì sao? Hắn vẫn luôn lún sâu vào trong vũng lầy quá khứ, không phải sao?
Mỗi khi nghĩ đến cảnh Thượng Quan Yên Uyển mặc hỉ phục màu đỏ không một chút nuối tiếc buông tay hắn, lao vào trong lồng ngực của Tôn Khải Yến, trong lòng hắn không kìm được mà đau đớn.
Mỗi khi mơ thấy toàn thân Thượng Quan Yên Uyển mặc hồng y rách nát bị ném vào bãi tha ma, trên mặt nàng hằn in những vết kiếm đan xen vào nhau làm cho mọi người không ai có thể nhận ra được, hắn liền bừng tỉnh khỏi giấc mộng.
Mặc dù bây giờ đã có được nàng nhưng khi hai người xa cách, hắn vẫn không kìm được mà nghĩ đến. Dù sao số phận đã định sẵn hắn phải cô độc suốt phần đời còn lại, nếu chống lại số phận sẽ xảy ra những chuyện khó lường.
Dù hắn nắm trong tay rất nhiều quyền lực, hiểu rất rõ chuyện thiên hạ nhưng vẫn không thoát được nàng. Cho nên hắn muốn giữ nàng ở bên cạnh mình, ôm nàng vào lòng, khắc cốt ghi tâm suốt đời, hắn không thể tha thứ cho bất cứ sai lầm nào của bản thân được nữa.
Vân Y Phỉ biết rằng Thượng Quan Yên Uyển đang có tính toán khác, nhưng hắn không thể không nhịn được mà ra tay trước nàng, bởi hắn không có can đảm để đánh cược.
Nếu giữa chừng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hối hận cũng sẽ không kịp.
Tuy trên mặt hắn nở một nụ cười tự tin, nhưng trong lòng lại có chút lo lắng.
Nhìn vẻ mặt phức tạp trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, lần đầu tiên Vân Y Phỉ cảm thấy căng thẳng, suýt chút nữa tim hắn đã nhảy ra khỏi lồng ngực.
Nghe xong lời hắn nói Thượng Quan Yên Uyển im lặng suy nghĩ một hồi, đột nhiên nàng nở một nụ cười, một tay đẩy hắn xuống giường, cả người đè ở trên thân hắn.
Vân Y Phỉ nằm ở trên giường, mái tóc bạc mềm mại như lụa che phủ toàn thân, che đi hạ thân được điêu khắc tinh tế.
Đối diện với tình huống bất ngờ đột nhiên xảy ra, hắn còn có chút hoảng hốt, ánh mắt tối sầm lại.
Trong lòng hắn lại nghĩ, Uyển Uyển thật sự tức giận rồi sao? Đây là muốn đích thân trừng phạt hắn là sao?
"Uyển Uyển, muội thật sự tức giận sao?"
Hai tay của Thượng Quan Yên Uyển đặt trên ngực hắn, bình tĩnh mà nhìn hắn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...