Quốc Sắc Thiên Hương

Edited by Cigar.     

“Yến Lẫm, uống say rồi thì ngoan ngoãn ngủ đi, anh còn như vậy em sẽ giận đấy!” Mặc Lý giãy dụa đẩy hắn ra.

Kể từ khi Yến Lẫm và cậu ở bên nhau, Yến Lẫm chưa bao giờ càn rỡ như hôm nay. Mặc Lý bị hắn cả người đầy mùi rượu khóa lại trong ngực, cảm thấy cậu như cô vợ nhỏ không nghề nghiệp chỉ quanh quẩn ở nhà, còn gả cho một người chồng tồi.

Tuy rằng cậu ở nhà cả ngày gì cũng không làm, ngay cả bữa sáng và bữa trưa đều là Yến Lẫm bớt thời gian họp ở công ty đặt đồ ăn bên ngoài cho cậu. Mặc Lý chỉ nhàn rỗi ở nhà ngẩn người, nhưng điều này cũng không cản trở chuyện cậu u oán.

Bộp! Yến Lẫm đấm một cú vào đệm sofa ngay sát mặt cậu, ánh mắt nhuốm đầy men say hơi hơi nhíu tiến lại gần cậu, sợ tới mức Mặc Lý run một cái.

“Anh làm gì vậy, em sợ!”

Cậu chỉ oán thầm Yến Lẫm giống một ông chồng tồi chút thôi, đâu cần hắn hết lòng phối hợp với diễn xuất của cậu như vậy?!

“Anh làm em sợ? A, em còn có thể sợ sao, anh thấy lá gan của em lớn lắm.” Yến Lẫm uống say tựa như đã xảy ra biến dị kì lạ gì đó, đã không dỗ dành cậu thì thôi, còn dám trào phúng cậu.

Mặc Lý đang buồn vì sự nghiệp, đồng thời còn ý thức được sự khác biệt thật lớn giữa cậu và Yến Lẫm mà vạn phần chán chường thất vọng. Yến Lẫm vừa về nhà đã bắt nạt cậu như thế, nhất thời đỏ khóe mắt.

“Yến Lẫm, anh —— Sao anh lại như vậy?”

Yến Lẫm không nhìn sự ủy khuất của cậu, lấy điện thoại di động ra bấm bấm, sau đó dí vào mặt cậu.

“Em xem xem đây là cái gì. Đừng nói với anh em không biết.” Yến Lẫm bày ra khuôn mặt siêu thối, màn hình điện thoại thiếu điều chạm vào mũi Mặc Lý.

Mặc Lý nhích về phía sau, lúc này mới thấy rõ trên màn hình là video phỏng vấn của sư ca Lý Thiếu Thiên.

“Thiếu Thiên, Thiếu Thiên, lần đầu tiên được hợp tác với đạo diễn Phương, anh có cảm nhận gì? Nghe nói đạo diễn Phương thực nghiêm khắc, thường xuyên mắng diễn viên đến mức họ phải khóc, anh có suy nghĩ gì về phương thức của đạo diễn Phương?”


“Thiếu Thiên, đối với bộ phim điện ảnh đánh dấu lần đầu hợp tác với đạo diễn Phương này, anh có tin gì có thể tiết lộ cho khán giả không?”

“Thiếu Thiên, nghe nói sư đệ Mặc Lý của anh bị đạo diễn đuổi ra khỏi đoàn làm phim vì tác phong bất chính. Chuyện này là thật sao?”

“Anh thấy thế nào về scandal của Mặc Lý và anh em Yến gia?”

“Thiếu Thiên ——”

Phóng viên anh một lời tôi một câu tranh nhau đặt câu hỏi, Lý Thiếu Thiên bị một đống micro đẩy qua đẩy lại, nhưng vẫn tốt tính nở nụ cười khéo léo, nội dung câu trả lời vẫn là những câu rập khuôn sáo cũ, đều là đã chuẩn bị sẵn, không có yếu tố bất ngờ hay đột phá.

Thẳng đến khi có người trong số họ thừa dịp đang loạn chen vào hỏi mấy câu về Mặc Lý, hỏi xong liền lập tức rụt lại, ngay cả là ai hỏi cũng không tìm được.

Các phóng viên đang ồn ào trong chớp mắt liền trở nên an tĩnh, rồi sau đó bộc phát đợt sóng truy hỏi càng thêm ồn ào.

Đây mới là vấn đề mà tất cả mọi người muốn hỏi, chỉ vì đã thỏa thuận với người đại diện của đối phương nên không thể không nhẫn nhịn, lấy một vài câu hỏi không đến nơi đến chốn đậm hình thức để ứng phó.

Đã có người bắc thang, một đám phóng viên nháy mắt cuồng loạn xông lên, trường hợp nhất thời có chút không thể khống chế.

Người đại diện và trợ lý vẫn đứng ở phía sau Lý Thiếu Thiên lập tức tiến lên chắn, đẩy đám phóng viên có chút điên cuồng ra, nghiêm mặt nói: “Buổi phỏng vấn hôm nay đến đây là chấm dứt, còn những câu hỏi về nghệ sĩ khác thì thứ lỗi, chúng tôi cũng không rõ.”

Lý Thiếu Thiên bị đẩy qua đẩy lại trong đám người cũng di chuyển khó khăn, những tia flash liên tục chớp lên và các câu hỏi ồ ạt của phóng viên vẫn chưa dứt, những câu hỏi về scandal của Mặc Lý và Yến Lẫm Yến Thâm càng hỏi càng cụ thể, thậm chí có chút thêm mắm thêm muối đầy ác ý.

Lý Thiếu Thiên chau mày, trên mặt lộ vẻ không kiên nhẫn rõ ràng, người đại diện Phương Lâm ở phía trước mở đường, lôi kéo hắn chạy nhanh. Lý Thiếu Thiên lại đột nhiên hất tay Phương Lâm ra, tùy tay nắm lấy một cái micro bên cạnh, ánh mắt nhìn về phía ống kính.

“Những scandal này đều là bịa đặt, lời đồn làm mờ mắt người thông minh, hy vọng các vị phóng viên đừng vẽ đường cho hươu chạy.”


Phương Lâm tức giận đến mức giơ chân, cơ hồ phải nhảy bổ qua giật lấy micro của hắn, may mắn được trợ lý kéo lại kịp lúc, nên mới không có trình diễn một trò hay ở trước ống kính phóng viên.

“Nhưng người đăng bài có căn cứ lập luận vô cùng chính xác, thập phần đáng tin cậy, không phải một câu bịa đặt là có thể bác bỏ.”

“Sư đệ của tôi tôi biết, em ấy từ khi đến thành phố S tới giờ vẫn luôn ở nhà của tôi, dù là scandal gì cũng đều là do người có ý xấu tạo ra! Chúng tôi sẽ kiện những người đó ra tòa!”

Video đến khúc này thì bị Yến Lẫm bấm dừng lại, hắn rũ mắt nhìn biểu cảm chính trực, miệng nói lời chính nghĩa của Lý Thiếu Thiên trên màn hình, lại nhìn về phía Mặc Lý thần sắc buồn rầu, hừ lạnh một tiếng.

“Sao? Có phải bị tình sâu nghĩa nặng của sư ca tốt của em làm cho cảm động? Em nói cho anh ta, giờ mới ra mặt biểu diễn, muộn rồi! Hừ, anh ta ngay cả bã đậu cũng không bằng!”

Yến Lẫm “chua” hết sức vi diệu, hắn chính là ghét cái dáng vẻ hiên ngang lẫm liệt này của Lý Thiếu Thiên, giống như nói dối một câu vì Mặc Lý, vì Mặc Lý giận dữ với phóng viên, vì Mặc Lý mà hấp dẫn toàn bộ lửa đạn về phía hắn thì hành vi tiểu nhân như ruồng bỏ sư môn, vô sỉ lợi dụng gánh hát Mặc gia lúc trước của hắn là có thể xóa bỏ, hắn trở thành đại tình thánh vĩ đại quang huy.

Hắn càng ghét nhìn vẻ mặt phức tạp không biết là cảm động hay là tưởng niệm của Mặc Lý đối với Lý Thiếu Thiên như lúc này.

“Em là của anh.” Yến Lẫm ném điện thoại đi, hung hăng ôm Mặc Lý vào trong lồng ngực dùng sức xoa nắn mấy cái. Lại nâng cằm của Mặc Lý lên, nhìn thấy cậu vẫn là dáng vẻ không yên lòng, biết cậu là đang suy nghĩ về Lý Thiếu Thiên, Yến Lẫm tức giận há miệng cắn xuống, cúc áo ngủ của Mặc Lý cũng bị hắn giật bung ra.

“A! Yến Lẫm anh tên quỷ say rượu này! Buông!” Mặc Lý dùng hết sức lực đẩy hắn ra, đi đến phía góc sofa cầm lấy gối ôm hồ ly chống đỡ con ma men này.

Cậu mím đôi môi mỏng bị cắn ra sắc đỏ hoa đào, màu hồng phấn trên gương mặt như là đang dỗi hờn, lại cũng giống như là đang ngượng ngùng.

Áo ngủ rộng thùng thình che đi một nửa xương quai xanh mảnh khảnh, cùng với đường cong kiêu kì mà cần cổ mềm mịn trắng ngần tạo thành.

Yến Lẫm bị mê hoặc, trước mặt sắc đẹp như vậy, cơn ghen tuông trong lòng dần dần tiêu tán.

Kì thật thùng dấm chua này của hắn vốn hết sức vi diệu, chuyện này là Lý Thiếu Thiên tự chủ trương, mặc kệ trên mạng phát triển thành dạng ngôn luận gì thì cũng không liên quan gì đến Mặc Lý hết. Mặc Lý hoàn toàn vô tội.


Yến Lẫm luồn tay ra sau gáy của Mặc Lý chậm rãi vỗ về, giống như trấn an một con mèo nhỏ ngạo kiều đang xù lông.

Mặc Lý lại trở nên cố chấp, gắt gao nắm cổ áo, dứt khoát xoay người tránh né, tràn ngập cự tuyệt.

“A Ly ngoan, đừng trốn, là lỗi của anh, là do anh sai, anh giải thích với em.” Yến Lẫm dỗ dành tiếp cận, mùi rượu thoang thoảng phả vào gương mặt Mặc Lý.

Mặc Lý đỏ mắt, đôi đồng tử núp dưới hàng mi mượt mà đen nhánh nhìn hắn.

“Yến Lẫm, anh say.”

Giống như bị ai bắt nạt vậy.

Nhưng cái này thì tính là bắt nạt gì chứ? Mặc Lý lại tựa như phải chịu biết bao ủy khuất.

Yến Lẫm say khướt nhưng vẫn còn dư lực ngẫm lại chính mình. Hắn cứ nuông chiều Mặc Lý như vậy là không được.

Mặc Lý quả thật bị chiều hư rồi, cậu nghĩ rằng yêu đương chính là như hồi còn đi học sao? Chỉ được nắm tay, hôn phớt, còn thân mật hơn thế một chút, cậu lại tựa như phải chịu ủy khuất thật lớn, cứ tiếp tục vậy sao được?

Hắn từ khi còn là thiếu niên đã ôm ấp tình cảm với Mặc Lý, yêu Mặc Lý trọn cả thanh xuân, yêu Mặc Lý cho đến tận khi trưởng thành. Thời điểm những bạn cùng lứa tuổi trẻ khí thịnh dưới tác dụng của hormone rục rịch mà chơi trò mặt đỏ tim đập với những bạn nam bạn nữ khác, thì hắn sống hệt như một tu sĩ thanh tâm quả dục.

Những hình ảnh bạn cùng lứa bí mật bàn tán, hắn không hề có hứng thú. Người trong hiện thực càng không chiếm được một ánh mắt của hắn. Chỉ cần nhớ về Mặc Lý, hắn sẽ giống như những bạn nam, bạn nữ khác mà có được chốn về cho toàn bộ tình yêu của hắn, đồng thời còn có tất cả những suy nghĩ bí ẩn và những dục vọng thầm kín của hắn.

Lặng lẽ khát vọng Mặc Lý gần mười năm, Yến Lẫm còn không có biến thành một tên biến thái, đã là sự tự chủ lớn nhất của hắn mà hắn lấy làm niềm kiêu ngạo.

Yến Lẫm say bí tỉ, một bàn tay bắt lấy cổ chân mảnh khảnh của Mặc Lý, hôn một cái lên mu bàn chân trắng nõn đầy duyên dáng của cậu.

“Tiểu A Ly, đừng trốn, anh không bắt nạt em.”

Hắn đem ba phần men say phát huy thành trọn mười phần, khẩu thị tâm phi, lòng tồn ý xấu.


Mặc Lý ôm gối ôm rụt người ở trong góc sofa, cậu hiện tại không có thời gian nghĩ về Lý Thiếu Thiên. Yến Lẫm hiện tại so với ngày thường thì như một con người hoàn toàn khác mang theo hơi thở nguy hiểm chậm rãi tới gần.

Mặc Lý thật sự bảo thủ. Hoàn toàn tương phản với dung mạo xinh đẹp quá phận của cậu, quan niệm tình yêu của cậu truyền thống hệt như một tiểu thư khuê các dịu dàng, bằng không dựa vào gương mặt trêu hoa ghẹo nguyệt kia đã sớm nở rộ cả vườn hoa đào, đâu đến mức ngay cả nụ hôn đầu tiên cũng không có cho tới khi gặp Yến Lẫm. Ngay cả hoạt động tập thể ở trong trường học, cũng bởi vì cái tính bảo thủ truyền thống vi diệu này mà cậu nắm tay bạn bên cạnh cũng phải cách một ống tay áo. Nếu không phải vì cậu ngoại hình đẹp thì đã sớm bị người ta đập cho một trận.

Liền ngay cả các fan chân chính của Mặc Lý vẫn ngày đêm ở trên mạng hăng hái chiến đấu với đám antifan bịa đặt cậu có sinh hoạt cá nhân rất hỗn loạn, kì thật cũng rất khó tin tưởng idol của bản thân là một tờ giấy trắng.

Ngoại hình đẹp như thế, giới giải trí lại là âm hiểm đáng sợ không có thiên lý như vậy (?), idol nhà mình sao có thể chỉ lo cho thân mình được? Nhưng không sao, các cô chấp nhận khuyết điểm mỹ miều đó.

Song thực tế Mặc Lý thật đúng là một tờ giấy trắng, ngay cả người bạn trai chính quy là Yến Lẫm này cũng chưa chiếm được bao nhiêu tiện nghi.

“Yến Lẫm, em phản đối hành vi XXX trước hôn nhân.” Mặc Lý rụt người lại, nâng chân để lên bả vai của Yến Lẫm, nói giọng đáng thương.

Thái dương của Yến Lẫm giật giật, sự kiên nhẫn và lý trí của hắn đã muốn bị sắc tâm đang bành trướng đánh đuổi tới một góc nho nhỏ.

“Vậy quốc nội chỉ cần một ngày không lập pháp, anh một ngày vẫn chưa thể chạm vào em.”

Mặc Lý liên tục gật đầu, cậu là người được pháp luật bảo vệ.

“Anh tin lời em mới có quỷ, em lại đây cho anh.” Yến Lẫm đen mặt lộ ra sắc mặt ác bá, nắm cổ chân của Mặc Lý kéo lại đây.

“Ai nha, gãy chân gãy chân!” Mặc Lý kêu đau một tiếng, chân trắng nõn bị đặt lên vai, đôi môi vương mùi rượu của Yến Lẫm áp lên, chặn toàn bộ oán giận còn lại tại cổ họng.

Ánh sáng trong phòng hòa cùng mùi rượu khiến lòng người say bỗng trở nên mờ ảo, mỗi một hình ảnh đều mông lung hệt như một chiếc lông chim dát nắng.

Cảm giác say đã muốn tỉnh không sai biệt lắm của Yến Lẫm lại nhiều thêm vài phần. Thiếu niên mà hắn tương tư gần mười năm, thuở ban đầu chính là thiếu niên từ trên trời giáng xuống rơi vào trong lồng ngực hắn mà làm cho tim hắn đập loạn nhịp. Ở trong ký ức của hắn, thân thể kia mềm mại nức hương, gương mặt tươi đẹp tựa đào hoa. Ánh mắt đầu tiên của hắn lầm tưởng Mặc Lý thành con gái, nhất kiến chung tình, giống một thiếu niên lần đầu tiên được nếm vị tình đầu.

Hắn cách nghìn trùng biển cả theo dõi Mặc Lý dần dần lớn lên, ngoại hình xinh đẹp không ai bì nổi biến thành tuấn mỹ nam tính của một chàng trai, hắn lại bắt đầu lén XX thân thể xinh đẹp ngây ngô có cấu tạo giống như hắn.

Khoảng cách giới tính đã bị Yến Lẫm bỏ qua nhẹ nhàng như vậy. Hắn chính là một lòng một dạ yêu say đắm Mặc Lý, đối phương là nam hay nữ cũng không quan trọng.

Thời gian ở trong bầu không khí chuếnh choáng men say trở nên mơ hồ, thẳng đến khi âm thanh chuông điện thoại chói tai vang lên mới đột ngột đánh nát tầng giới hạn vô hình này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui