Tiếu Hoán Chương như có điều suy nghĩ:- Ta đúng là từng nghe tới tên của Diêm Bình Sĩ. Chỉ là do hắn là lang trung vân du tứ hải, dân gian cũng đồn đại y thuật của hắn rất cao minh nhưng ta chưa thấy tận mắt bao giờ.Hắn ngạc nhiên nói:- Sở lão đệ, ngươi tới Thanh Đường huyện là muốn tìm Diêm Bình Sĩ sao? Hẳn là Diêm Bình Sĩ đã xuất hiện tại Thanh Đường huyện à?Sở Hoan do dự một chút, rốt cục nói chuyện mình đã trải qua. Thần sắc Tiếu Hoán Chương kịch biến, lạnh lùng nói:- Ngươi nói là Chu Nhân Khang dụ ngươi vào bẫy, có ý đồ hành thích ngươi sao?Sở Hoan gật đầu nói:- Theo lời kẻ bị bắt, chuyện này có quan hệ với một nơi gọi là Hồ Lô trại.- Hồ Lô trại sao?Tiếu Hoán Chương cười lạnh nói:- Sở lão đệ, ngươi có điều không biết. Hồ Lô trại này hiện giờ là một khối u ác tính của Tây Quan Đạo các ngươi. Phần đông nạn trộm cắp của Tây Quan Đạo đều do bàn tay của Hồ Lô trại.Sở Hoan ngồi thẳng người lên, hỏi:- Tiêu đại nhân, thực lực Hồ Lô trại rất mạnh sao?- Hồ Lô trại ở trên Hồ Lô sơn, ở giao giới giữa Tây Quan Việt Châu và Thiên Sơn Sa Châu. Năm đó phân chia hai đạo này chính là lấy Hồ Lô sơn làm ranh giới.Tiếu Hoán Chương giải thích.- Hồ Lô sơn là sơn mạch lớn nhất Tây Quan Đạo, dài hơn trăm dặm, dãy núi trùng điệp, thung lũng tung hoành. Trong núi có sông, trong sườn núi có động. Hồ Lô trại đã kêu gọi tới vài ngàn người, mà quan trọng nhất chính là người của Tiên phong doanh quân Tây Bắc vào thời điểm chiến loạn đã tới hết Hồ Lô trại!Sở Hoan vuốt cằm nói:- Thì ra là thế.- Người Tiên phong doanh đều đã trải qua huấn luyện quân sự cả.Tiếu Hoán Chương thở dài.- Những người này tới Hồ Lô trại, ngươi nói Hồ Lô trại còn là một đám ô hợp được không?- Chẳng lẽ không ai tiêu diệt đám loạn phỉ này sao?- Cũng không phải như vậy.Tiếu Hoán Chương nói:- Thật ra lần này ta tới, thứ nhất là để thăm Sở lão đệ, thứ hai cũng là để nói cho Sở lão đệ một chút tình huống Tây Quan. Loạn phỉ của Tây Quan chỉ sợ còn nghiêm trọng hơn là Sở lão đệ nghĩ đấy. Lão tướng quân Dư Bất Khuất trước khi đi đã điều ba vạn đại quân Tây Bắc tới Nhạn Môn Quan, xây dựng Tam Thập Lục Ổ Bảo. Đây là vì đề phòng người Tây Lương. Tại phía Ninh Sơn kia vẫn còn gần ba vạn người. Trong lúc này, Dư lão tướng quân mang tới hai vạn quan binh quân Tây Bắc tới quan nội, còn thêm gần vạn tên quan binh quân Tây Bắc nữa. Dư lão tướng quân tập hợp thành Bình Tây Quân, chủ yếu là để bình định loạn phỉ Tây Bắc.- Bình Tây Quân sao?Tiếu Hoán Chương gật đầu nói:- Đúng vậy. Bình Tây Quân chia là Bát Đại doanh. Sau khi Dư lão tướng quân qua đời liền do Chu Lăng Nhạc tạm thời quản lý.- Chu tổng đốc vẫn còn ở bên Ninh Sơn sao?- Đã về Thiên Sơn rồi.Tiếu Hoán Chương nói:- Ninh Sơn Bình Tây Quân đều bị điều đi bình phỉ hết. Sở lão đệ cũng nên biết rõ, người Tây Lương đánh tới, tất cả quân các châu đã sớm không còn tồn tại rồi. Cho nên bốn châu Tây Quan, Kim Châu có một doanh, Hạ Châu có một doanh, Việt Châu bốn doanh, Giáp Châu Ninh Sơn còn lại hai doanh. Trước khi quân tại các châu được gây dựng lại, bọn họ chỉ có thể dựa vào Bình Tây Quân để ổn định cục diện!- Hiện tại ai quản lý Bình Tây Quân vậy?- Đông Phương Tín.Tiếu Hoán Chương như cười như không nói:- Trước kia Chu Lăng Nhạc quản lý thống nhất quân cận vệ dưới quyền. Sau này Chu Lăng Nhạc giao binh quyền Bình Tây Quân cho Đông Phương Tín.Sở Hoan lại nhớ kẻ này. Hắn trở về từ Tây Lương, trong một tiệc rượu đã gặp người này. Người này lần đó say rượu trong bữa tiệc.- Đông Phương Tín đã nắm binh quyền Bình Tây Quân, không nghĩ tới chuyện đi tiêu diệt Hồ Lô trại sao?- Hai tháng trước, hắn phái mấy ngàn binh mã đi đánh Hồ Lô trại, đại bại mà về.Tiếu Hoán Chương nói.- Đông Phương Tín điều bốn doanh trong Bình Tây Quân ra, trú đóng tại Việt Châu. Lúc này ngoài thành Việt Châu có rất nhiều trộm cướp nhưng thế lực lớn nhất là Hồ Lô trại. Chỉ là lần trước tuy đã phái ra mấy ngàn binh mã đi đánh Hồ Lô trại mà lại chẳng thể bước vào Hồ Lô trại nửa bước!Hắn như cười như không, vuốt râu nói:- Cũng không biết là Bình Tây Quân vô dụng hay là Hồ Lô trại quá lợi hại. Nhưng địa hình của Hồ Lô trại đúng là quá phức tạp, kỵ binh không thể dùng. Đến bộ binh cũng không được. Nghe nói đại doanh của Hồ Lô trại ở nơi hiểm trở nhất Hồ Lô sơn, nhất định phải đi vào bằng hai cầu treo, dù là thần tiên cũng không vượt qua nổi.Sở Hoan vuốt cằm nói:- Nói như vậy thì bọn họ hành thích bổn quan cũng không phải lo lắng gì, cảm thấy quan binh không làm gì được bọn chúng phải không?- Theo đám giặc trên Hồ Lô trại thấy thì chưa chắc đã vậy.Tiếu Hoán Chương nói:- Bọn chúng làm hại Việt Châu, cướp người đốt nhà, còn hung tàn hơn cả quân Tây Lương. Dân chúng Tây Quan thiếu cơm áo nhưng nghe nói trong Hồ Lô trại nhờ đánh cướp lại có rất nhiều lương thực. Sở lão đệ, Tây Quan Đạo muốn khôi phục nguyên khí, dân chúng muốn an cư lạc nghiệp thì không thể không trừ Hồ Lô trại này.Sở Hoan khẽ vuốt cằm, chắp tay nói:- Đa tạ Tiêu đại nhân chỉ giáo.- Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, Hồ Lô trại tại sao lại phải dùng trăm phương ngàn kế để hành thích đại nhân chứ?Tiếu Hoán Chương vuốt râu, như có điều suy nghĩ nói:- Chu Nhân Khang dù sao cũng là mệnh quan triều đình. Hắn ở Giáp châu, Hồ Lô trại tại Việt Châu. Hai nơi xa nhau như thế, Hồ Lô trại sao có thể lợi dụng Chu Nhân Khang để dụ Sở lão đệ vào bẫy được chứ? Tên Chu Nhân Khang này cấu kết với người Hồ Lô trại sao?Sở Hoan lại cười nói:- Thật ra đây cũng là chỗ mà Sở mỗ nghĩ mãi không hiểu.- Phàm là làm việc gì thì cũng phải có mục đích.Tiếu Hoán Chương nghiêm nghị nói:- Hồ Lô trại gây chiến, không ngại đường xá xa xôi, từ Hồ Lô sơn Việt Châu tới Thanh Đường hành thích đại nhân, bọn chúng có toan tính gì đây? Giặc cướp vào nhà cướp là chuyện thường, nhưng dùng trăm phương ngàn kế hành thích quan viên thì lại là chuyện hiếm thấy. Hơn nữa bọn chúng hành thích Sở lão đệ thì có lợi gì? Chẳng lẽ chỉ bởi sợ Sở lão đệ nhậm chức xong sẽ vây quét chúng sao?Sở Hoan cười nhạt nói:- Sở mỗ cũng cảm thấy nguyên nhân này cũng không thuyết phục lắm.Tiếu Hoán Chương cười nói:- Ta cũng cảm thấy hơi kỳ quặc.Hắn nghĩ ngợi rồi lại hỏi:- Sở lão đệ hẳn có kẻ thù nào ở Tây Bắc phải không? Quỷ kế ác độc như vậy đó là muốn đưa Sở lão đệ vào chỗ chết mới cam tâm. Có thể khiến huyện lệnh Thanh Đường huyện nghe theo sự điều khiển, ta cảm thấy Hồ Lô trại chưa có năng lực đó.- Kẻ thù sao?Sở Hoan cười khổ nói:- Sở mỗ mới tới, sao đã có kẻ thù được?Tiếu Hoán Chương gật đầu nói:- Điều này cũng đúng.Như có điều gì suy nghĩ, lông mày hắn bỗng nhiên nhíu chặt, lẩm bẩm:- Chẳng lẽ là...Dường như hắn ý thức ra điều gì, lập tức cười nói:- Cũng may là Sở lão đệ gặp dữ hóa lành, ngày sau nhất định phải chú ý cẩn thận. Tây Bắc không yên ổn, đây không phải chỉ là chuyện nói suông đâu. Phải luôn luôn đề phòng mới được.Sở Hoan nói:- Làm phiền Tiếu đại nhân lo lắng rồi. Sở mỗ vô cùng cảm kích. Đúng rồi, Tiếu đại nhân dường như đã nghĩ tới chuyện gì nhưng khó nói phải không?- Không có, không có.Tiếu Hoán Chương khoát khoát tay áo, lập tức hạ giọng nói:- Sở lão đệ, ngươi gặp Chu Lăng Nhạc chưa?- Từng có vài lần duyên phận!- Ngươi thấy hắn là người như thế nào?Tiếu Hoán Chương nâng chung trà lên. Nước trà bên trong đó đã nguội nhưng Tiếu Hoán Chương lại rất thoải mái nhấm nháp.Sở Hoan nói:- Vẫn nói Chu tổng đốc dũng cảm đứng ra lúc nguy nan. Khi thiết kỵ của Tây Lương tiến sát tới Tây Bắc, quân đội tan rã, chính Chu Lăng Nhạc mang cấm vệ quân Thiên Sơn đạo đi tiền tuyến, lợi dụng cấm vệ quân để tập hợp quân Tây Bắc, lúc đó mới ngăn cản được quân Tây Lương, chờ được Dư lão tướng quân tới Tây Bắc.- Đúng là thế thật.Tiếu Hoán Chương dùng nắp trà hớt hớt lá trà:- Hiện giờ Chu Lăng Nhạc có uy danh hiển hách tại Tây Bắc, nguyên nhân chính là bởi như vậy. Nếu không thì hắn cũng không thể nắm toàn bộ ba đạo quân Tây Bắc!- Tiêu đại nhân nói là Chu Lăng Nhạc đã từng nắm chính sự của quân Tây Bắc sao?Sở Hoan hỏi.Tiếu Hoán Chương đặt chén trà xuống nói:- Ta bị đau ốm, lúc người Tây Lương đánh vào, thân thể yếu ớt, cái mạng già này suýt nữa là mất luôn. Hắn điều quân ba đạo Tây Bắc đi hết, tham gia chiến cuộc thì ta cũng không phản đối. Chẳng qua vị Chu tổng đốc này cũng không nghĩ tới, đánh người Tây Lương thì được, nhưng móc rỗng hết quân đội đi, để xảy ra đạo phỉ thì phải làm sao? Ta đã từng nói với hắn chuyện này nhưng ý hắn là quốc nạn làm đầu, chỉ có thể đi quản người Tây Lương, tạm thời không thể nghĩ tới nội loạn được.- Sau đó thì sao?- Giống như ta dự đoán, binh lực các châu yếu đi, phía trước bị tấn công, phía sau tất nhiên có loạn phỉ nổi lên. Bản đốc tận mắt thấy loạn phỉ tàn sát bừa bãi nhưng trong tay căn bản không đủ binh lực.Tiếu Hoán Chương thở dài:- Đây cũng không phải chuyện quan trọng nhất. Đợi tới sau khi Tây Lương rút lui về, vị Chu tổng đốc kia lập tức thượng tấu, vạch tội quan lại Tây Bắc. Tấu chương nói quan viên Tây Bắc ngồi không ăn bám, tướng sĩ tiền tuyến chém giết đẫm máu nhưng sau đó quan viên Tây Bắc ngay cả chuyện trộm cướp ở địa phương cũng không bình định được, khiến phía sau Tây Bắc bất ổn. Mười mấy quan viên từ trên xuống dưới bởi chuyện này mà nhẹ thì bị bãi quan, nặng thì bị chém đầu thị chúng, bảo lại muốn giết đám tham quan, bình ổn dân tâm Tây Bắc.Sở Hoan lại không biết chuyện này, chưa kịp nói gì thì Tiếu Hoán Chương đã cười khổ lắc đầu nói:- Quân các châu bị điều đi, làm sao mà bình định phản loạn được? Bản đốc thượng tấu lên triều đình, giải thích việc này mà như đá ném xuống biển rộng. Thật ra trong lòng bản đốc cũng rất rõ ràng, công lao Chu Lăng Nhạc hiển hách, có công lớn với đất nước, triều đình tất nhiên là tin tưởng vào tấu chương của hắn!Nói tới đây, hắn lập tức khoát tay cười tự giễu, nói:- Mà thôi, nói tới nói lui cũng chỉ là kể khổ trước mặt Sở lão đệ mà thôi, để ngươi phải chê cười rồi.Sở Hoan lắc đầu nói:- Tiếu đại nhân nói chuyện với ta như vậy là thành thật với nhau, Sở mỗ sao dám chê cười.Tiếu Hoán Chương lộ vẻ khen ngợi, nói:- Nói hay lắm. Sở lão đệ, thánh thượng coi trọng ngươi, phái ngươi tới Tây Bắc khống chế thế cục, tất nhiên là có thành tựu riêng. Chẳng qua thế cục Tây Bắc không sáng sủa, rất nhiều chuyện chưa chắc đã thuận lợi. Phe Tây Bắc tuy ta và ngươi thuộc hai đạo khác nhau nhưng cũng vì muốn mưu phúc cho dân chúng Tây Bắc. Tây Bắc gặp nạn, Bắc Sơn sẽ không thể ngồi yên không để ý tới. Ngày sau nếu cần Bắc Sơn trợ giúp, Bắc Sơn ta nhất định sẽ không nề hà gì.Sở Hoan đứng dậy, vái thật sâu. Tiếu Hoán Chương cười kéo hắn ngồi xuống:- Sở lão đệ, không cần phải như vậy. Ta và ngươi đều ủng hộ lẫn nhau. Cũng không nói là Bắc Sơn chúng ta giúp ngươi, ngày sau không chừng còn cần Sở lão đệ trợ giúp. Ta là người Tây Bắc, nói chuyện vẫn thẳng thắn. Ngươi đã xem ta là người một nhà, Tiếu mỗ cũng coi ngươi là người nhà.Mặt Sở Hoan lộ vẻ tươi cười nhưng trong lòng đột nhiên hiểu ra. Tiếu Hoán Chương này đường đường là Tổng đốc tôn sư lại ở tại huyện nhỏ thành hoang như vậy, hóa ra là muốn kết minh hữu với mình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...