Quốc Sắc Sinh Kiêu

Hoàng Thiên Đô không hiểu, Hồ Bất Phàm cũng không hiểu, nhưng An Quốc Công không có hứng thú giải thích, chỉ thản nhiên nói:- Không rõ, phải chính mình chậm rãi suy nghĩ, có một số việc tự mình nghĩ mới hiểu được, cuối cùng so với việc được người khác giải thích sẽ tốt hơn.Hồ Bất Phàm chỉ có thể đứng dậy chắp tay nói:- Lão quốc công, hạ quan sẽ trở về thảo tấu chương, quay đầu lại hạ quan sẽ suất lĩnh quan viên Hộ bộ cùng dâng lên.An Quốc Công khẽ gật đầu, đúng vào lúc này, lại nghe ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa. Hoàng Thiên Đô cho người đó tiến vào. Người nọ sau khi đi vào, đi thẳng tới bên cạnh An Quốc Công nói nhỏ vài câu.Hồ Bất Phàm trong lòng tò mò, An Quốc Công cũng đã nhìn về phía y, hỏi:- Sở Hoan đi đến phủ Lang Vô Hư, việc này ngươi có biết không?- Hạ quan không biết.Hồ Bất Phàm sửng sốt, nhưng lập tức nói:- Tuy nhiên đây cũng là việc hạ quan đã căn dặn. Lang Vô Hư là người tinh ranh, hạ quan chỉ bảo hắn nên đi lại nhiều với Sở Hoan nhằm tìm cho ra nhược điểm của tiểu tử này.Hoàng Thiên Đô ở bên cười lạnh nói:- Tiểu tử thúi kia thật đúng là rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt. Ta phái Trương Đấu Lợi ra ám hiệu cho hắn, tiểu tử này đúng là hồ đồ, tới lúc này vẫn chậm chạp không đến phủ ta yết kiến, xem ra hắn quyết tâm cùng với Doanh Nhân lăn lộn cùng một chỗ.Hồ Bất Phàm vội nói:- Theo hạ quan biết được, mấy ngày phía trước, Sở Hoan còn từng cùng Doanh Nhân đến phủ Thái tử.- Việc này lão phu sớm đã biết được.An Quốc Công cười lạnh nói:- Xem ra Doanh Nhân cũng không thành thật gì đâu, là muốn cùng Doanh Tường hiệp minh.Hồ Bất Phàm không kìm nổi hỏi:- Lão quốc công, Hán Vương điện hạ nghĩ gì về việc này?An Quốc Công vuốt râu nói:- Điện hạ cũng không nói chuyện, tuy nhiên cho rằng chuyện Doanh Tường tìm đến Doanh Nhân, xem ra cũng là nỗ lực cuối cùng khi tuyệt vọng, chỉ cần có chút hy vọng là hắn liền đem hết toàn lực đi lôi kéo.Dừng một chút, lão cau mày nói:- Lang Vô Hư đầu kia, nhắc hắn bám sát một chút, nếu không nắm chắc, các ngươi cũng không nên hành động thiếu suy nghĩ. Đối phó Sở Hoan, hoặc là bất động, một khi triển khai, nhất định phải khiến hắn chết không có chỗ chôn!Hồ Bất Phàm nói:- Hạ quan hiểu. Lang Vô Hư làm việc vẫn còn có chút thủ đoạn đấy. Sở Hoan bất quá là một đứa trẻ con, có Lang Vô Hư nhìn chằm chằm vào hắn, không sợ hắn không lộ ra sơ hở.Lang Vô Hư đúng là đang nhìn chằm chằm vào Sở Hoan.Tuy nhiên nụ cười trên mặt y thoạt nhìn rất thân tình. Bên trong sảnh, ngoại trừ chủ tọa Lang Vô Hư, chỉ có Sở Hoan là khách nhân, trên bàn thức ăn phong phú, giữa sân có bốn vũ cơ đang nhảy múa.Lang Vô Hư hiển nhiên là người rất biết hưởng thụ, dụng cụ dụng cơm cũng đều là đồ đặc biêt, hơn nữa đãi khách rượu ngon hương thơm bốn phía, trộn với mùi thơm trên người vũ cơ, rượu ngon giai nhân, hương bay đầy đình.Lang Vô Hư là Hộ bộ Thị lang. Hộ bộ cũng không chỉ quản lý tiền lương mà thôi, lớn như tiền lương khoáng thạch, nhỏ như dầu muối trà rượu, đều do Hộ bộ quản lý. Cho nên Hộ bộ xưa nay là nha môn công tác phức tạp và tỉ mỉ. Cái gọi là gần quan được ban lộc, Lang Vô Hư thân là Hộ bộ Thị lang, tuyệt đối là nhân viên quan trọng của Hộ bộ, trà rượu tự nhiên không thiếu người hiếu kính.Bốn vũ cơ đều rất xinh đẹp, phục sức cực kỳ thoáng, lộ ra cánh tay tuyết trắng, eo thon tinh tế, kỹ thuật vũ đạo nóng bỏng mà tuyệt đẹp, nương theo tiếng đàn mà uốn éo, múa may. Mông đong đưa. Nhũ gợn sóng. Gương mặt lúng liếng câu dẫn lòng người. Cả bốn người tận lực thể hiện sự quyến rũ chết người, sự mềm dẻo chết người, phong hoa tuyết nguyệt chết người.Trên da thịt trắng nõn rịn mồ hôi, nên cho dù gương mặt luôn mỉm cười say lòng người, nhưng nội tâm tràn đầy ai oán phận cầm ca, nhất là đối với thực khách ngồi nghe như đàn gảy tai trâu trước mặt.Cơ thể đẹp như vậy, vũ đạo đẹp như vậy, đúng là điểm nào cũng khiến nam nhân say mê. Nhưng Sở Hoan lại tựa hồ như không chú ý gì cả, chỉ nâng cái chén lên, như thoáng chút suy nghĩ.Câu cửa miệng nói rất hay, thiếu niên thích hào nhoáng. Sở Hoan tuổi còn trẻ, đang ở tuổi mê sắc đẹp. Bốn mỹ cơ trong sảnh đều là những người Lang Vô Hư tự tay lựa chọn, nhưng ánh mắt Sở Hoan rất ít khi nhìn bốn người này, cho dù nhìn xẹt qua, thì cũng là liếc mắt một cái, không biểu lộ thái độ nào cả. Điều này làm cho Lang Vô Hư trong lòng thật đúng là có chút kỳ quái, chẳng lẽ người trẻ tuổi kia tầm mắt đúng cao như thế, ngay cả bốn mỹ cơ này cũng không đáng lọt vào mắt hắn. Người trẻ tuổi kia trong lòng rốt cuộc suy nghĩ cái gì.Lang Vô Hư là kẻ từng trải, quen biết bao người, nhưng chẳng biết tại sao, lúc này, lại khó có thể tìm được manh mối nào từ trên gương mặt trầm tư của Sở Hoan.Sở Hoan đúng là đang mải suy nghĩ.Chuyện hắn nghĩ cũng rất đơn giản. Lang Vô Hư nhiệt tình như vậy, sáng biếu trà, tối thiết yến, lại là rượu ngon lại là giai nhân, đãi như thượng khách, so với thái độ ngày hắn mới vào Hộ bộ, quả nhiên là thay đổi 180°.Vô sự mà ân cần, phi gian tức trộm.Sở Hoan trong lòng cảm thấy người này khẳng định đang cố ý làm vậy, nhưng trong khoảng thời gian ngắn thật đúng là nhìn không thấu y muốn làm trò quỷ gì, trong lòng cực kỳ đề phòng, vô cùng cẩn thận.- Sở hiền đệ, Sở hiền đệ!Bên tai hắn vang lên giọng nói của Lang Vô Hư. Sở Hoan lấy lại tinh thần, ngẩng đầu nhìn, thấy Lang Vô Hư đang cười khanh khách nhìn mình, lập tức nâng chén nói:- Đại nhân, hôm nay được khoản đãi, hạ quan mời ngài một ly!Lang Vô Hư cười nói:- Đây là cơm nhà, cũng đừng có một đại nhân hai đại nhân như vậy nữa.Y đưa tay chỉ vào bốn mỹ cơ nói:- Sở đại nhân, bốn vũ cơ này vũ đạo thế nào?- Tốt lắm, tốt lắm!Sở Hoan gật đầu nói.Lang Vô Hư mỉm cười nói:- Không dối gạt Sở hiền đệ, bốn vũ cơ này phải mất số tiền lớn mới mời đến được.Thân hình y hơi hơi nghiêng về phía trước, cười tủm tỉm nói:- Đều là xử nử hết.Y vừa dứt lời, bốn vũ cơ trên mặt đỏ như áng mây hồng.Sở Hoan "ồ" một tiếng, cũng không biết nên trả lời như thế nào.- Sở hiền đệ thấy vũ đạo tốt, lại không biết đệ cảm thấy dung mạo các nàng như thế nào?Lang Vô Hư mỉm cười vuốt râu hỏi.Sở Hoan miễn cưỡng cười nói:- Đều rất đẹp!Lang Vô Hư nói:- Sở hiền đệ nếu vừa ý, ta sẽ tặng các nàng cho đệ, thế nào? Ta nghe nói quý phủ chỉ có một nha hoàn thô kệch, lạnh lùng vô cùng. Bốn vũ cơ này đến, lúc nhàm chán, có thể khiến các nàng ca múa cho vui, đệ thấy được không?Sở Hoan lập tức lắc đầu nói:- Đại nhân ân trọng, tại hạ tuyệt không dám nhận.Hắn nói như đinh đóng cột, Lang Vô Hư khẽ nhíu mày, trong lòng cho là Sở Hoan ngay cả các vũ cơ này cũng chướng mắt.Lang Vô Hư phất tay, bốn vũ cơ mồ hôi đầm đìa, trong lòng đang thầm oán thán lấy đàn gảy tai trâu, ước gì được lui xuống đi, Lang Vô Hư vừa vung tay lên, lập tức giống như bốn đóa mây nhẹ nhàng đi xuống.- Sở hiền đệ dường như có tâm sự gì?Lang Vô Hư nhìn chằm chằm Sở Hoan hỏi:- Có cái gì khó xử việc, không bằng nói nghe ra đi, nói không chừng ta còn khả năng giúp đỡ Sở hiền đệ cũng nên.Sở Hoan nói:- Không có, chỉ có điều đại nhân hậu đãi như thế, hạ quan được sủng ái mà lo sợ.Lang Vô Hư ha hả cười, đột nhiên hỏi:- Sở hiền đệ, Thánh Thượng có phải hay không chuẩn bị chấn chỉnh Hồ Bộ đường?Y hỏi vô cùng đột nhiên, không có bất kỳ dấu hiệu nào khác.Sở Hoan phản xạ tức thì:- Làm sao ngài biết?Hắn lập tức tỏ thái độ như đã lỡ lời, liên tục khoát tay nói:- Đại nhân, hạ quan... Ai nha, ta... !Lang Vô Hư sâu trong mắt hiện ra sự tỉnh ngộ "quả nhiên là thế", cũng không có tiếp tục truy vấn, chỉ cười nói:- Nay mời Sở hiền đệ lại đây, thật ra là muốn cùng nhau đàm luận trà đạo, nếu là rượu đã đủ, không bằng đi phòng trà thưởng thức trà!Y làm như căn bản chưa từng hỏi qua một câu kinh tâm động phách kia, nói chuyện cực kỳ tự nhiên.Cầm đạo, hoa đạo, kỳ đạo xưa nay đều bị cho rằng là học vấn cao nhã, mà trà đạo cùng với ba thú vui nói trên được xưng là "Tứ nhã".Trung Hoa trà đạo, xưa nay lưu truyền.Trà đạo Trung Hoa chú ý bốn yếu tố, hoàn cảnh, lễ pháp, trà nghệ, người thưởng thức - bốn yếu tố hòa làm một, mới có thể xưng là trà đạo.Phòng trà Lang phủ được xây dựng ở một chỗ u tĩnh, trong đình viện trồng đủ các loại thanh tùng thúy trúc, phong cảnh rất tao nhã, toàn phòng trà hoàn toàn là cây màu vàng, lấy thanh tùng thúy trúc làm trung tâm, có vẻ điềm tĩnh tự nhiên.Sở Hoan đi theo Lang Vô Hư vào phòng trà, trong phòng trà thoạt nhìn đơn giản thanh thoát, trên mặt đất phủ gỗ màu vàng, bốn phía đốt một chiếc đèn sáng, bên cạnh mỗi một chụp đèn đều có một cái bình hoa sứ, bên trong tỉa hoa. Đối diện cửa chính phòng trà treo một bức tranh chữ to, trên đó viết "Ninh tĩnh trí viễn”.Ở giữa phòng trà đặt một cái bàn trà bằng gỗ cổ, trên bàn bày một bộ ấm chén sạch tinh, không nhiễm một hạt bụi.Hai người ngồi trên chiếu, Sở Hoan mơ hồ hiểu được, Lang Vô Hư dẫn mình tới phòng trà yên tĩnh này, chưa chắc là muốn đàm luận trà đạo, dường như có lời bí ẩn muốn nói.Sau khi ngồi xuống, Lang Vô Hư đã cười nói:- Lão Tử nói, hư không cùng cực, hết sức yên tĩnh, vạn vật đua sống, ta nhân đó xem chúng trở về nguồn. Vạn vật trùng trùng đều trở về cội. Trở về cội rễ là tĩnh; tĩnh là phục mệnh; phục mệnh tức là trường cửu. Biết «trường cửu» mới là sáng suốt. Không biết trường cửu sẽ làm càn và gây hung họa. Biết «trường cửu» sẽ thung dung như công hầu vương tước, sẽ hợp với Trời với Đạo. Hợp Đạo rồi sẽ cửu trường: thân có mất đi, cũng chẳng nguy hại gì.Sở Hoan lắc đầu nói:- Đại nhân nói như vậy, hạ quan thật sự là mờ mịt khó hiểu, khiến đại nhân chê cười.Nhưng trong lòng cũng hiểu được, Lang Vô Hư này bất kể là thật sự thích trà đạo hay là học đòi văn vẻ, nhưng đúng là hiểu biết về trà đạo hiển nhiên vẫn có.Kỳ thật hắn hy vọng Lang Vô Hư có chuyện liền sảng khoái nói ra, nhưng hắn cũng hiểu được, kiểu người như Lang Vô Hư, nói chuyện thường giấu ba phần. Muốn y sảng khoái nói chuyện, càng thêm khó, chỉ có thể kiên trì chịu đựng yên lặng theo dõi sự biến đổi. Mới vừa rồi ở nhã sảnh dùng cơm, Lang Vô Hư bất ngờ lời nói khách sáo, Sở Hoan nháy mắt phản ứng đối đáp, một màn kia cũng đã khiến Sở Hoan rõ ràng Lang Vô Hư trong lòng tất có chút suy nghĩ.- Sở hiền đệ, nhớ đệ lúc mới vào Hộ bộ, ta và đệ còn có chút tiểu hiểu lầm, bây giờ nghĩ lại, thật sự hổ thẹn.Lang Vô Hư thở dài, nói:- Đệ xin đừng để ở trong lòng.Sở Hoan vội hỏi:- Đại nhân cớ gì nói ra lời ấy? Hạ quan nhận sự chỉ giáo của đại nhân, vô cùng cảm kích, tuyệt không dám nghĩ khác.Lang Vô Hư khoát tay áo, cười khổ nói:- Sở hiền đệ, chớ xem ta ở Hộ bộ là một Thị lang, là trọng thần triều đình… nhưng... Ai, lòng ta cũng có nỗi khổ a!Sở Hoan không rõ Lang Vô Hư trong hồ lô bán cái loại thuốc gì, bất động thanh sắc, ra vẻ kinh ngạc nói:- Đại nhân, ý của ngài là?- Có câu nói rất hay, người trong giang hồ, không tự chủ được.Lang Vô Hư lắc đầu thở dài:- Chân chính không tự chủ được, chưa bao giờ là ở giang hồ, mà là ở triều đình!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận