Sắc mặt Tề vương trầm xuống, nhìn chằm chằm vào mắt Thái tử, thấp giọng hỏi:- Thái tử ca ca, người ở Trung Nghĩa trang giật dây ám sát đệ, chẳng lẽ là..!Gã không nói thẳng tên, Thái Tử lắc đầu nói:- Bổn cung không có nói như vậy, ý của bổn cung là, nếu như đệ nghi ngờ lão Tam, thì không bằng nghi ngờ Hoàng Củ.Tề vương đã nắm tay lại, cười lạnh nói:- Lão dám to gan như vậy sao?- To gan?Thái tử mỉm cười nói:- Doanh nhân, đệ thật sự đã coi thường vị An Quốc Công này của chúng ta rồi. Nếu như ngươi biết trận cá cược năm đó của lão, thì đã biết lão là người có lá gan không nhỏ đâu.Hai tay y kéo cái chăn đang đắp ở chân cao lên, mặc dù thời tiết không lạnh nhưng vị Thái tử này dường như sợ lạnh, chậm rãi nói:- Năm đó, mười tám nước tranh hung, quận Tần Lĩnh của phụ hoàng không có điều kiện, trong mười tám nước thật sự không được coi là mạnh. Hoàng Củ là người quận An Ấp, lúc đó An Ấp không thuộc Tần quốc, nhưng thủ phủ An Ấp, lại đem toàn bộ tài sản bí mật bán lấy tiền mặt. Đó là một khoản không nhỏ, lão mang theo số tài khoản này, theo phục vụ phụ hoàng, giúp đỡ phụ hoàng, Đại Tần có thể tạo lập thiên hạ, công lao của Hoàng gia, quả thật không nhỏ…!Hiện tại Đại Tần phân thành 16 đạo, thi hành đạo, châu, huyện, ba cấp ba chê độ hành chính, nhưng thời kỳ Đại Hoa tiền triều, lại không phải là sự phân chia này, mà là châu, quận , huyện ba cấp chế độ.Tề vương vuốt cằm nói:- Việc này đệ biết. Năm đó Hoàng Củ đến với phụ hoàng, phụ hoàng còn dẫn người ra khỏi thành năm mươi dặm đón, hơn nữa còn tuyên bố trước mặt mọi người, nếu có một ngày thống nhất được thiên hạ, tiền lương trong thiên hạ, liền giao cho Hoàng Củ xử lý.Sau khi phụ hoàng lập quốc, đem Hộ Bộ giao cho Hoàng Củ, chỉ có điều mấy năm trước Hoàng Củ tuổi cao, cho nên mới chủ động giao Hộ Bộ ra.- Giao ra?Thái tử lắc đầu nói:- Hộ Bộ trước giờ đều nằm trong tay hoàng gia, sao lại có chuyện giao ra?Y ngẩng đầu, nhìn bầu trời đêm, chậm rãi nói:- Vận chuẩn tiền lương Đại Tần ta, từ trên xuống dưới, đều có vây cánh Hoàng gia kiểm soát, chưa bao giờ thực sự trao lại quyền đó vào tay triều đình.Tề vương đối với quốc sự không có nhiều hứng thú, cũng không biết nhiều.Thái tử hơi trầm ngâm, nói:- Trận đánh cuộc năm đó, không phải bình thường. Lá gan của Hoàng Củ, người bình thường làm sao bì được? Lão to gan lớn mật, tìm đường sống trong cõi chết, chỉ là ván bài kia, lão thắng, phụ hoàng không phụ long mong đợi của mọi người, dựng nghiệp lớn, lão cũng vì vậy mà được hưởng phú quý vô biên, lá gan dám đánh cuộc hồi nào, trên con người này chưa bao giờ thay đổi.Tề vương cau mày nói:- Thái tử ca ca, nếu thật sự lão làm, đệ nhất định không bỏ qua cho lão, chỉ có điều…chỉ có điều tại sao lão phải làm như vậy?Thái tử hạ giọng nói;- Chưa chắc là lão nhưng nếu thật là lão, lý do cũng hết sức đơn giản.- Lý do gì?- Dọn sạch hết những chướng ngại, phụ giúp lão Tam.Thái tử nghiêm nghị nói:- Mấy năm nay, Hoàng gia với lão Tam hay đi với nhau, bọn họ buộc chặt lão Tam, đó lại là một ván bài thứ hai. Lần này, tất cả tiền cược đều đặt cho lão Tam. Nếu lão Tam có thể nắm giữ chức vị Thái tử, kế thừa phụ hoàng, như vậy tộc Hoàng gia quyền lực rất lớn, dưới một người trên vạn người, nhưng một khi lão Tam không thể hoàn thành tâm nguyện của bọn chúng, bọn chúng cũng đương nhiên đoán được kết cục không mấy tốt đẹp của mình.Tề vương nắm tay, gương mặt bình tĩnh hiện lên vẻ nghiêm nghị:- Ít nhất bổn cung cũng sẽ không để cho tộc Hoàng gia tiếp tục làm càn.- Cho dù Hoàng gia muốn Tam ca làm Hoàng đế, thì có liên quan gì đến chúng ta?Tề vương cười lạnh nói:- Tại sao lão phải xuống tay với đệ?- Bởi vì trong mắt Hoàng Củ, người uy hiếp lão thật sự không phải ta, mà là đệ.Thái tử nói:- Từ trước đến nay, vua một nước không bao giờ có đôi chân tàn phế. Hiện giờ ta đã là phế nhân, trong triều trên dưới đều hiểu, nếu không phải năm đó ta cùng phụ hoàng đi chinh chiến ngoài sa trường, còn có chút quan hệ trong quân đội, lập chút chiến công, thì cũng không được làm Thái tử.Tề vương há miệng, đột nhiên thấy Sở Hoan ở sau Thái tử liên tục nháy mắt, nhất thời không hiểu, hơi nhíu mày, nhưng lập tức hiểu ra, cười lạnh nói:- Thái tử ca ca, sau khi đại ca qua đời, bất kể công hay tư, huynh cũng xứng là Thái tử, hơn nữa điều này cũng không ai có thể thay đổi. Về công, khi Tam ca còn nhỏ, Thái tử ca ca theo phụ hoàng, nam chinh bắc chiến, trên người mang không ít thương tích, thiên hạ này do phụ hoàng lập ra, nhưng cũng là Thái tử ca ca lập ra. Về tư, đại ca đã đi rồi, thì Thái tử ca ca chính là con trai trưởng của phụ hoàng, nối nghiệp lớn, đó là hoàn toàn chính đáng.Vẻ mặt Thái tử bình tĩnh, hiền hoà nói:- Đệ cho là như vậy?Tề vương gật đầu, chân thành nói:- Thái tử ca ca, không chỉ… đệ nghĩ như vậy, mà đệ tin trong thiên hạ, mọi người đều nghĩ như vậy.Thái tử lắc đầu cười nói:- Tuy là như vậy, nhưng cũng có nhiều người cảm thấy ta không xứng đáng. Cha con Hoàng gia đương nhiên là người đầu tiên. Mà bổn cung cũng không cảm thấy mình có đủ dũng khí dựa vào cái thân tàn này mà gánh vác trách nhiệm. Bổn cung năm năm trước, không còn nghĩ đến cái chức vị hoàng đế này. Thân tàn làm vua, với đất nước là một điều xấu, hơn nữa nếu có thể yên tĩnh sống nốt quãng đời còn lại, thì bổn cung cũng không mong gì hơn.- Thái tử ca ca…!Thái tử giơ tay ngắt lời Tề vương bình tĩnh nói:- Phụ hoàng là người cơ trí trong thiên hạ, là phụ thân của chúng ta, nhưng cũng là vua của một nước, là phụ thân của hàng vạn người. Có lúc vì nước, phụ hoàng cũng không thể không vứt bỏ gia đình.- Thái tử ca ca, ý huynh là?- Phụ hoàng đương nhiên hiểu được, phế nhân làm vua, là một điều không may cho đất nước, cho nên phụ hoàng sớm muộn cũng sẽ phế bổn cung.Thái tử khẽ thở dài:- Bổn cung cũng từng định chủ động nói ra, khẩn cầu phụ hoàng lựa chọn Thái tứ khác, nhưng ta lại không thể làm như vậy.Vị trí Thái tử này của bổn cung, không phải một mình bổn cung, từ năm phụ hoàng lập ta làm Thái tử, có vô số người hưng suy vinh nhục cùng với bổn cung. Trong bọn họ, vô số người đặt tính mệnh cả nhà lên người bổn cung. Nếu bổn cung chủ động dâng tấu, đối với bọn họ là vô trách nhiệm. Bọn họ một lòng trung thành với bổn cung, nếu bổn cung dễ dàng nhường ngôi vị Thái tử, thì đã thẳng tay vứt bỏ lòng trung thành của họ. Ngôi vị Thái tử với bổn cung không là gì cả, nhưng với bọn họ thì không phải vậy. Bọn họ tuyệt đối không muốn bổn cung rút lui, vứt bỏ ngôi vị thái tử…!Y nhìn Tề vương, chân thành nói:- Thái tử không phải của mình Thái tử, Hán vương không phải của mình Hán vương, Doanh Nhân, ngươi hiểu ý ta không?Tề vương mơ hồ.Nhưng Sở Hoan lại hiểu.Một người đạt được một địa vị nhất định, thì không chỉ đại diện cho chính mình, mà đại diện cho lợi ích của một đám người, lợi ích của một cá nhân liên quan đến sinh mệnh của hàng trăm sinh mệnh.Thái tử là một vị trí, Doanh Tường là Thái tử, nhưng Thái tử không chỉ là Doanh Tường, Thái tử là một tập đoàn, lợi ích tập đoàn bao vây bốn phía Doanh Tường.Doanh Tường lên, thì vô số người cũng lên mây được hưởng phú quý, Doanh Tường bại, thì cũng có vô số người bị rơi xuống vực.Mỗi bước đi của y, đều liên quan đến lợi ích của vô số người, cho nên y không thể dựa vào điều mình muốn mà đưa ra quyết định, mỗi quyết định của y đều phải suy xét đến lợi ích của đám người kia.Nếu quyết định của y phạm vào lợi ích của đám người kia, thì chúng cùng với đám bộ hạ trung thành sẽ trở thành kẻ thù của y. Y vứt bỏ lợi ích của đám người đó, thì chúng nhất định sẽ không để Doanh Tường được yên ổn.Những lời Doanh Tường nói hôm nay dường như đó là những lời xuất phát từ tận đáy lòng.- Bổn cung cũng không thể chủ động dâng tấu, nhưng nếu phụ hoàng đích thân hạ chỉ, thì tất cả sẽ phải tuân theo, bổn cung cũng không có trách nhiệm vứt bỏ tội danh của bọn họ,Thái tử khẽ thở dài:- Cho nên bổn cung không dâng tấu, chỉ đợi phụ hoàng hạ lệnh, nhưng thân là người của Doanh gia, giang sơn Đại Tần là của họ Doanh, cho dù ta không thể gánh vác trọng trách, nhưng ta cũng phải suy xét, giang sơn Đại Tần, ai có tư cách gánh vác.Tề vương cau mày nói:- Nếu Thái tử ca ca không muốn kế thừa sự nghiệp thống nhất đất nước, vậy chỉ có thể là Tam ca hả?- Người trong thiên hạ đều cho là vậy.Thái tử mỉm cười nói:- Bọn họ cũng có thể cho là vậy, nhưng lại có vài người không thể nghĩ vậy, bổn cung không thể, đệ cũng không thể.- Đệ?- Ta và đệ đều là con phụ hoàng, cho nên chúng ta so với người bình thường thì phải nghĩ nhiều hơn về bốn chữ “giang sơn làm trọng”.Thái tử bình thản nói:- Trong đảng Hán vương mà Hoàng gia cầm đầu, bổn cung đã là một phế nhân. Ngôi vị Thái tử sớm muộn cũng bị phế. Bọn chúng cũng sẽ không để ý nhiều đến bổn cung, nhưng bọn chúng để ý đệ.- Để ý đệ?Doanh Nhân có chút không hiểu:- Thái tử ca ca, lời của huynh, đệ…đệ thật sự nghe đến hồ đồ rồi.Thái tử nói:- Doanh Nhân, đệ đã trưởng thành, nếu là người bình thường, đệ có thể tiếp tục hồ đồ, hoặc có thể đần độn sống trên đời này. Nhưng đệ là con cháu Doanh tộc, không thể hồ đồ, hơn nữa cũng không có tư cách để tiếp tục hồ đồ.Ánh mắt y trở lên sắc bén:- Bổn cung không phải là người uy hiếp chúng, nhưng đệ thì phải. Bọn chúng không lo bổn cung sẽ là vật cản đường, nhưng bọn chúng lo Doanh Nhân đệ là vật cản đường.Doanh Nhân cả kinh nói:- Thái tử ca ca, chẳng lẽ… chẳng lẽ cho rằng ta sẽ tranh ngôi vị Thái tử này với y? Điều này…điều này sao có thể?Thái tử thản nhiên cười nói:- Vì sao không thể? Bổn cung bị phế, kết cục đã định, nhưng ai là tân Thái tử, trước khi phụ hoàng hạ chỉ, ai có thể biết?Ánh mắt y dịu dàng nhìn Doanh Nhân nói, chậm rãi nói:- Phụ hoàng yêu thích đệ, Hoàng hậu nương nương lại là mẫu thân đệ, chẳng lẽ đệ không nghĩ mình có thể trở thành Thái tử?Doanh Nhân lùi về sau hai bước, ngồi xuống bậc thềm đá, lắc đầu nói:- Không được, đệ không làm thái tử, đánh chết đệ cũng không làm Thái tử.Xem ra hình như gã không muốn làm Thái tử thật lòng.Sở Hoàn nhìn, trong mắt hiện ra tia cười.- Thân là con cháu hoàng thất, bất cứ chuyện gì, cũng không thể theo ý mình muốn mà được.Thái tử cười khổ nói:- Hôm nay bổn cung tìm đệ đến, một là an ủi đệ, hai là cũng muốn cho đệ biết, đệ đã lớn, có một số việc, không phải do đệ muốn mà được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...